Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Ngu Khuyết nhìn nam nhân luôn miệng nhắc tới nam đức trước mặt, nhịn không được liền lâm vào trầm tư.

Hệ thống cẩn thận hỏi: "Ký chủ, cô suy nghĩ cái gì?"

Ngu Khuyết trầm ngâm.

Hệ thống ngừng thở theo bản năng, nghĩ thầm cuối cùng ký chủ của nó cũng phát hiện ra chỗ nào đó không thích hợp sao? Với lại trong phạm vi nguyên tác, các tình tiết trước mặt, cho dù là heo cũng phát giác ra....

"Ta suy nghĩ." Ngu Khuyết đánh gãy suy nghĩ của nó, như đang suy tư, nói: "Trong vòng một ngày có tới hai người muốn nhận ta làm đồ đệ, ta có mị lực lớn như vậy sao?"

Hệ thống: "......."

Phá án, ký chủ của nó chính là đầu heo.

Nó ha hả: "Cô thanh tỉnh lại một chút, hắn là muốn học nam đức!"

Ngu Khuyết mặc kệ, rốt cuộc muốn học nam đức cũng là đến tìm nàng để học, bốn bỏ lên năm vẫn là nàng có mị lực.

Nhưng mà một nam nhân chủ động muốn học nam đức......

Híc ~ khủng bố như vậy!

Hiện tại hệ thống cũng nhìn rõ ràng mạch não đặc thù của ký chủ, nó cũng không còn ôm hy vọng ký chủ có thể chủ động nhìn ra điểm gì, nghe thấy nàng không biết xấu hổ phát biểu cũng chỉ ha hả hai câu: "Vậy sao? Hiện tại cô nghĩ thế nào?"

Nghĩ như thế nào? Ngu Khuyết cảm thấy hiện tại mình không cần nghĩ.

Hoặc là nói, nàng nhỏ bé vốn dĩ không có cho nàng nhiều cơ hội lựa chọn.

Đầu tiên là nàng căn bản không có khả năng bái Trình trưởng lão làm sư phụ, lựa chọn Trình trưởng lão chẳng khác nào nàng lựa chọn sống cuộc sống dưới mi mắt của nam nữ chủ với nam hai, đến lúc đó nàng bị trói định không phải là pháo hôi hệ thống phản công, mà là pháo hôi tự dâng đến miệng, dù nàng có hệ thống lợi hại đến đâu cũng không thể sống tốt dưới ba cái buff kia.

Tiếp theo, nàng không thể chủ động từ chối Trình trưởng lão.

Cho dù trước đó có ân cứu mạng của mẫu thân nguyên chủ đã qua nhiều năm, Trình trưởng lão vẫn nhận đồ đệ chỉ vì một tín vật, bọn họ nhìn thấy chính là có tình có nghĩa, có thi ân. Ngu Khuyết cự tuyệt một lần có thể coi là chính trực, cự tuyệt lần thứ hai thì sẽ bị coi là oán hận không biết điều.

Nhiều năm Ngu Khuyết như một con thú lăn lộn tới tận bây giờ, nàng quá hiểu tâm lý của những kẻ đứng trên cao này.

Hắn muốn thu đồ đệ, chỉ có hắn muốn nhận hoặc không muốn nhận, căn bản không tồn tại nàng có thể từ chối hay không.

Cuối cùng cho dù hệ thống có mạnh cỡ nào, có thể cung cấp cho nàng nhiều bí tịch, nàng vẫn cần một lão sư, dù sao cô cũng chưa từng nghe qua có ai trở thành nhà toán học chỉ cần máy tích và sách.

Tóm lại, thức ăn là nguyên tội.

Cho nên biện pháp hiện tại duy nhất đúng là chỉ có để người khác ra mặt, khiến cho Trình trưởng lão không thể thu nàng.

Ngu Khuyết vẫn im lặng trước kết quả này.

Hệ thống kinh hồn táng đảm, cảm thấy tâm thái lúc này của ký chủ giống hệt như lúc cô chuẩn bị hành hung tên phụ thân cặn bã trước đó.

Chẳng qua tên phụ thân cặn bã còn có thể lôi ra hành hung một trận, cục diện hiện tại, nàng không có một người để lôi ra đánh.

Cho dù là Trình trưởng lão, cũng vì muốn tốt cho nàng, nhưng hắn cao cao tại thượng đã lâu, chưa từng nghĩ tới người khác muốn ông ta trả ơn hay không.

Hiếm khi hệ thống ngoan ngoãn.

Ngu Khuyết im lặng một lát, bình tâm hòa khí nói: "Hệ thống."

Hệ thống: "Đây."

Ngu Khuyết: "Kiếp trước, khoảnh khắc khi ta sắp bị xem đâm chết liền nghĩ kiếp sau nhất định không thể là một con thú chỉ nhìn mặt chủ."

Hệ thống: "Cho nên......"

Ngu Khuyết ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân muốn học nam đức kia.

Nàng mới trầm mặc lâu như vậy, vị huynh đài này vẫn luôn chờ nàng, không hề thúc giục.

Ngu Khuyết hỏi: "Trình trưởng lão thiếu ngươi ân tình, thật sự có thể đoạt được đồ đệ từ trong tay hắn sao?"

Huynh đài: "Có thể."

Ngu Khuyết: "Là ân tình gì?"

Huynh đài: "Ân tình trời xui đất khiến, ngươi không cần biết."

Ngu Khuyết: "Vậy môn phái các người......"

Huynh đài nói tiếp: "Là một môn phái nhỏ, thực lực hữu hạn, nếu ngươi bái ta làm sư thì sẽ là đồ đệ thứ tư, ngươi có một sư tỷ và hai sư huynh, đều là người dễ ở chung. Tiểu sư huynh của ngươi có chút đặc biệt, nhưng lòng dạ không xấu, ngươi ở chung lâu sẽ biết."

Ngu Khuyết không tự chủ tưởng tượng ra trong đầu một môn phái ấm áp hài hòa.

Sư tôn nhìn rất thanh lãnh nhưng lại có kiên nhẫn, sư tỷ ôn nhu, sư huynh giống như ca ca nhà bên, tính cách vụng về nhưng mọi lúc đều quan tâm tới mình.

Ngu Khuyết càng nghĩ càng cảm thấy không tồi.

Môn phái nhỏ cũng tốt nha! Môn phái nhỏ ít người thị phi, không lo vị huynh đài này nói rõ thực lực sư môn hữu hạn, thực lực có thể từ từ nâng cao, nếu vào Thương Hải Tông có lẽ đi vào thẳng tắp mà đi ra nằm ngang!

Lúc này, vị huynh đài kia lại bổ sung một câu: "Sư môn đơn sơ, khả năng so với Thương Hải Tông còn kém xa."

Ngu Khuyết lập tức bổ não một tông môn rách nát tàn tạ.

A đúng rồi, nếu là chỉ có vài người thì không thể nói là một tông môn, nói không chừng chỉ mà một căn nhà gỗ sâu trong núi với mấy thầy trò.

Trong nháy mắt, ánh mắt Ngu Khuyết nhìn sư tôn tương lai đầy trìu mến.

Hệ thống nhịn không được, nói: "Như vậy liền thành sư tôn tương lai?"

Ngu Khuyết: "Ta quyết định! Mục tiêu thứ nhất sau khi ta bái sư chính là làm cho sư môn trở nên mạnh hơn! Xây dựng một tân sư môn thời đại mới!"

Hệ thống nhịn không được cao giọng: "Như vậy liền bái sư?! Ngươi không sợ hắn lừa ngươi!"

Ngu Khuyết ha hả: "Nói giống như ta có cái gì đáng để lừa, mặc kệ sư môn kia thế nào, còn tốt hơn vào Thương Hải Tông chờ chết."

Hệ thống không nói.

Ngu Khuyết hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hệ thống yếu ớt nói: "Ta suy nghĩ sau khi ngươi bái sư sẽ phát nhiệm vụ chính tuyến như thế nào."

Ngu Khuyết lập tức quan tâm: "Chúng ta chỉ là tiểu môn phái, thực lực thấp kém, ngươi an bài nhiều nhiệm vụ hữu dụng một chút."

Tiểu môn phái.........Thực lực thấp kém.

Hệ thống cảm thấy nó nên im lặng.

Ngu Khuyết ngẩng đầu hỏi sư tôn tương lai một vấn đề.

"Người muốn học......."

Sư tôn nói tiếp: "Nam đức."

Ngu Khuyết: "Phốc ——"

Sư tôn liếc mắt nhìn qua.

Ngu Khuyết lập tức dừng cười, hỏi: "Vì sao?"

Sư tôn trầm mặc một lát.

Hắn nhàn nhạt nói: "Có lẽ muốn có được người trước mắt đi."

Ngu Khuyết sửng sốt một lát.

Ngay sau đó, nàng hành lễ với hắn: "Thỉnh ngài thu ta!"

Trong nháy mắt, trên gương mặt sư tôn toát lên ý cười ôn hòa.

"Đi xuống đi." Hắn nói.

Ngu Khuyết lên tiếng, xoay người xuống núi.

Sư tôn đi phía sau cách nửa bước, đột nhiên nhìn ra phía sau.

Người hắn muốn nhìn đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Hắn nhớ rõ đời trước lần cuối cùng nhìn thấy nàng, chính là nàng chào từ biệt với mình để về nhà, ước định gặp lại vào mùa tuyết rơi năm sau.

Khi đó bởi vì nàng có hôn ước nên hắn không dám đuổi theo hỏi một câu.

Ba ngày sau hắn nghe tin nàng chết, hung thủ chính là cái người gọi là vị hôn phu.

Hắn nhớ rõ khi mình nghe thấy tin tức này thì trong lòng không có bao nhiêu thương tâm.

Anh chỉ mài kiếm, nhân lúc màn đêm chạy tới nơi nàng chết, giết từ trời tối cho đến hừng đông.

Trước đó trong mắt mọi người hắn là quân tử đoan chính, sau đó mỗi lần nhắc tới hắn là ma đầu.

Không phải lúc, hắn tự nhủ chưa tới lúc.

Lần này, hắn muốn chính là nàng.

..............

Sư tôn tên là Giang Hàn.

Một đường xuống núi Ngu Khuyết đều cùng hắn tán gẫu, hơi cảm thấy có chút không ổn.

Híc ~ trình độ nam đức của người này.........Có thể trực tiếp tốt nghiệp từ lớp nam đức a! Này còn học cái gì!

Ngu Khuyết cảm thấy sự nghiệp của mình có nguy cơ nghiêm trọng trước khi bắt đầu.

Cố tình sư tôn còn nghiêm túc hướng này thỉnh giáo về nam đức, thần thái học tập mười phần nghiêm túc.

Ngu Khuyết có thể đoán đại khái sư tôn tương lai muốn câu dẫn cái vị mỹ nhân tỷ tỷ kia, nhưng nàng cảm thấy chuyện câu dẫn này, mặc dù nam đức rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là......Muộn tao*.

*Muộn tao: Trong ngoài bất nhất, ý là ngoài lạnh trong ấm áp.

Cái gọi là nam đức bên ngoài, muộn tao bên trong.

Sư tôn hơi có chút quân tử ôn nhuận như ngọc, khí chất nam tính mạnh mẽ, tới muộn tao thì......

Ngu Khuyết hỏi: "Sư tôn có biết muộn tao là như thế nào không?"

Bước chân của sư tôn dừng lại, vẻ mặt càng thêm hoang mang.

"Muộn tao ý là sao?"

Ngu Khuyết mỉn cười: "Không có gì, sư tôn, mau đến lều trại."

Sư tôn: "Chờ về sư môn, ngươi lại dạy ta thế nào là muộn tao."

Ngu Khuyết: "Vâng......"

Hai người đến gần, lúc này Ngu Khuyết mới phát hiện ra Ngu Giác đứng bên ngoài lều trại thất hồn lạc phách.

Ngu Khuyết theo bản năng dừng bước.

Sư tôn thấy thế liền nói: "Ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta đi vào muốn người."

Vì thế bên ngoài lều trại nhiều thêm một Ngu Khuyết.

Khi sư tôn đi vào, Ngu Giác ngẩng đầu nhìn nàng gắt gao.

Hốc mắt nàng ta đỏ bừng, thanh âm cũng khàn khàn: "Ngươi trở về để chê cười ta? Nhưng đáng tiếc, để ngươi thất vọng rồi, đúng là Trình trưởng lão không thu ta, nhưng ta vẫn là đệ tử ngoại môn của Thương Hải Tông, trưởng tỷ, có thời gian, ta sẽ không thua kém ngươi!"

Ngu Khuyết nghe vậy nhàn nhạt 'Nga' một tiếng, đối với kết quả này cũng không thấy ngoài ý muốn.

Thân nhi tử của trưởng lão cùng đại để tử liên thủ giữ lại nàng ta, nếu trực tiếp trục xuất khỏi sư môn, kia mới có quỷ.

Nàng bình tĩnh nói: "Chúc mừng, còn có, ta sẽ không bái Thương Hải Tông, người mới nãy là sư tôn của ta."

Ngu Giác hung hăng ngây ngẩn cả người, tựa như không biết chính mình nghe thấy cái gì.

Nàng ta bất giác hỏi: "Người kia.......Hắn mạnh hơn Trình trưởng lão?"

Ngu Khuyết nhàn nhạt nói: "Môn phái nhỏ, thực lực hữu hạn, đương nhiên kém hơn Thương Hải Tông."

Ngu Giác sửng sốt, nhìn qua lại có chút thất hồn lạc phách.

Sau một lát, nàng ta đột nhiên che mắt: "Ngươi muốn cũng không chịu muốn! Trưởng tỷ, ta ở trong mắt ngươi chính là tiểu nhân đúng không, ta cũng chỉ muốn sống, muốn tồn tại thôi mà, có gì sai chứ?"

Trong lòng Ngu Khuyết thầm nhủ ngươi có sai hay không thì liên quan gì tới ta.

Lỗ Tấn từng nói cho chúng ta biết, phải cách xa loại người này một chút, miễn cho nàng ta bị sét đánh cũng liên lụy tới bản thân.

Ngu Khuyết thầm nhận, giật giật chuẩn bị kéo dài khoảng cách ra.

Nhưng mà đã chậm.

Sét đánh không liên lụy đến nàng, nhưng mà mẹ nó nàng quên, nữ chủ phải đi theo cốt truyện!

Ngay sau đó, toàn bộ núi Thương Đãng biến sắc, kết giới vững chắc hóa thành một cái lốc xoáy, Ngu Khuyết còn chưa phản ứng lại thì đã bị hút vào.

Nhưng sau 10 giây, núi Thương Đãng trở nên bình thường, dường như chưa từng phát sinh cái gì.

Chỉ có một mảnh doanh địa hỗn độn cho thấy nơi này xảy ra chuyện gì.

Giang Hàn kéo rèm đi ra khỏi lều, bên ngoài lều trại trống không.

Một đệ tử nghiêng ngã lảo đảo chạy tới, nói với Trình trưởng lão phía sau Giang Hàn: "Trưởng lão! Không tốt! Kết giới sinh biến! Toàn bộ một phần ba đệ tử doanh địa dều bị cuốn vào! Hiện tại chúng ta không vào được kết giới!"

Giang Hàn nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía núi Thương Đãng.

Nói cách khác, một đệ tử của hắn còn chưa kịp giữ ấm liền không còn?

Hắn nhấc chân đi về phía núi Thương Đãng.

Trình trưởng lão thấy thế vội vàng nói: "Giang........Ngươi muốn làm gì!"

Giang Hàn: "Vớt người."

Vớt đồ đệ với thê tử tương lai của hắn.

Trình trưởng lão khuyên nhủ: "Không được! Hiện tại kết giới sinh biến, nếu ngươi lỗ mãng đi vào không biết sẽ phát sinh cái gì, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng!"

Giang Hàn căn bản không nghe hắn nói cái gì.

Hắn nghĩ đời trước do hắn quá lấy đại cục làm trọng nên mới rơi vào cái kết cục kia.

............

"Ký chủ! Ký chủ!"

Ngu Khuyết tỉnh lại từ tiếng gọi nôn nóng của hệ thống.

Nàng vừa mở mắt, đối diện với một gương mặt quỷ trắng bệch.

Quỷ nhìn nàng, nàng nhìn quỷ.

Ngu Khuyết chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác hỏi hệ thống: "Đây là cái gì?"

Hệ thống: ".....Quỷ."

Ngu Khuyết mở to hai mắt một chút.

"A!!!!!!" Nàng hét lên thảm thiết!

"A a a a !" Quỷ cũng kêu thảm thiết.

Ngu Khuyết vốn dĩ định chạy, nghe vậy ngược lại liền dừng lại, kỳ quái nói: "Ngươi hét cái gì?"

Vẻ mặt con quỷ kia hoảng sợ, hỏi: "Ngươi có phải người chạy như điên dưới ánh trăng ngày Tết Trung Nguyên có đúng hay không?"

Ngu Khuyết: "........A? Đúng là ta."

Quỷ nghe vậy liền càng thêm hoảng sợ, cất bước liền chạy, vừa chạy vừa kêu: "Chạy mau a! Cái người hù dọa quỷ lại tới nữa!"

Ngu Khuyết: "............."

Hệ thống chậm rãi nói: "Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu thanh danh vạn quỷ ghét nhất."

Ngu Khuyết:..........

Thật cũng không cần!

Tới đây nàng mới nhớ đến cốt truyện, nữ chủ sau khi bái sư liền bị đại quỷ cùng đại yêu ở núi Thương Đãng liên thủ mai phục, cho nên kết giới sinh biến hút đi một phần ba đệ tử vào núi Thương Đãng! Sao nàng lại có thể quên cái cốt truyện này chứ!

Vẻ mặt của Ngu Khuyết hối hận!

Nàng đứng dậy đánh giá xung quanh.

Sau đó liền đối diện với một đôi mắt xanh mướt ở phía sau.

Nàng hoảng sợ, đột nhiên lui về phía sau, đôi mắt kia đi ra từ trong bóng đêm.

Là một thứ toàn thân trắng tinh....Chó?

Nhưng không quan trọng, quan trọng nhất chính là........

Ngu Khuyết nhìn bốn chữ to lớn trên đỉnh đầu con chó 'Nhân vật cẩu quan trọng', chưa kịp tỉnh táo lại.

Ngươi có tật xấu sao hệ thống? Ngươi thật sự không phải bug sao? Nhân vật cẩu quan trọng?

Hệ thống không nói lời nào.

Con chó kia sắp chạy tới trước mặt nàng, cao khoảng chừng nửa người, nó hướng tới Ngu Khuyết nhẹ nhàng sủa hai tiếng.

Ngu Khuyết cảm giác là nó muốn nàng đi theo nó.

Nàng nghĩ nghĩ, thử thăm dò đi tới.

Con chó kia lập tức chạy chậm về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn nàng có theo kịp hay không.

Lúc này Ngu Khuyết mới xác định nó thật sự muốn nàng đi theo nó!

Nàng lập tức đi theo.

Nàng chạy theo con chó khoảng năm sáu phút, chạy tới một con suối nhỏ.

Bên dòng suối có một người đang nằm, chưa rõ sống chết.

Trên đầu người nọ có mấy chữ to lớn 'Nhân vật quan trọng sắp chết' mà hệ thống đánh dấu.

Ngu Khuyết hít một ngụm khí lạnh, lập tức đi qua.

Đó là mỹ nhân, một khuôn mặt thanh lãnh lại vũ mị, nhưng hiện tại Ngu Khuyết hoàn toàn không có tâm tư hoa si.

Bởi vì sờ không ra mạch đập của mỹ nhân!

Ngu Khuyết lập tức nói: "Hệ thống, ngươi có cứu mạng được không?"

Hệ thống không chút do dự: "Có, nhưng ngươi mua không nổi."

Ngu Khuyết cắn răng, sờ sờ tim nàng với hô hấp, nghĩ trong đầu mình có công pháp cứu mạng Tu chân giới hay không.

Đương nhiên là không có.

Không có biện pháp, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp cứu mạng đời trước của nàng!

Ngu Khuyết lập tức đặt chéo tay lên trên ngực mỹ nhân, dùng sức ấn.

Nhân vật cẩu quan trọng phía sau Ngu Khuyết nhìn thấy cô đặt tay lên ngực của chủ nhân mình, mở to mắt chó.

Hệ thống gian nan nói: "Ký chủ, ngươi đang làm gì?"

Ngu Khuyết: "Hồi sức tim phổi! Không nghĩ tới đời trước ta học hô hấp nhân tạo để đời này phát huy được công dụng!"

Nàng ấn mấy lần, nhìn miệng mũi mỹ nhân, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo.

Nàng bày ra tư thế chuẩn bị hô hấp nhân tạo, đưa khuôn mặt chậm rãi đến gần.

Hệ thống khàn cả giọng: "ĐM!!!"

Nhân vật cẩu quan trọng bỗng nhiên che kín mắt chó!

Ngu Khuyết bị nhức tai vì tiếng hét, tâm nói không quan tâm.

Sau đó nàng đảo mắt nhìn mỹ nhân tỉnh lại.

Lúc này, gương mặt nàng chỉ cách mặt mỹ không quá một tấc.

Trong ánh mắt của mỹ nhân như có tinh quang lưu chuyển, rõ ràng đầy thanh lãnh, lại có sức quyến rũ khó cưỡng.

Ngu Khuyết nhìn đến ngây người.

Mỹ nhân nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, đột nhiên cười, giơ tay nắm lấy cằm của nàng.

"Muốn hôn ta?" Nàng hỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net