CHƯƠNG 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thitkhocaichua.

Thời gian học tập và nghỉ ngơi của sinh viên vô cùng thoải mái, thông thường đều dựa vào thời khoá biểu mà rời giường.

Hôm nay 7 rưỡi, phòng 302 vang ầm ĩ chuông báo thức, mấy con nhộng cuộn tròn trong chăn giả làm xác chết, nhưng nếu không dậy thì sẽ muộn giờ học nên mấy nam sinh trong phòng mới oán than mà bò dậy vệ sinh cá nhân.

“Má ơi, hôm qua tao mơ thấy ác mộng, giờ cả đầu đều nhức!”

“Tao cũng vậy! Mơ thấy cả thế giới này đều là zombie, bị dí chạy như chó mà không thể trốn.”

“Gê vậy, tao trước nay đâu gặp ác mộng, hay là sóng điện não tụi bây chập cheng tự lây bệnh nhau ?”

Oán giận thì oán giận, nhưng gần trễ giờ, cả bọn thay quần áo, vệ sinh cá nhân như chớp sau đó xách túi một mạch hướng phòng học mà chạy.

Ai cũng không thèm nhìn giường Bạch Ngọc Trạch.

Vì không cần thiết, cái vị này chính là học sinh ba tốt, nói về học tập thì tích cực không ai sánh bằng, nên không bao giờ cùng đường với đám bọn họ. Ở cùng phòng hơn một năm, nhưng không một ai biết giờ giấc sinh hoạt học tập của Bạch Ngọc Trạch là thế nào . Đám bọn họ giờ dám chắc rằng cậu đang ở phòng học.

Có bạn cùng phòng kì ba như vậy cũng đỡ biết bao nhiêu, nhất là cuối học kì đi học luôn có người giữ ghế giùm...

Đó là do đám bọn họ đêm qua đã xem nhẹ hành động khác thường của Bạch Ngọc Trạch .

Mang theo bánh mì, ba huynh đệ thở hồng hộc bước vào phòng cùng lúc chuông vào tiết cũng vang lên, cả ba cũng đưa mắt nhìn một vòng tìm Bạch Ngọc Trạch.

Tiết buổi sáng hôm nay là tiếng Pháp, lớp bên cạnh cùng tiết nên hai lớp được gộp chung mà học ở phòng hội trường.

“Mau ngồi xuống các bạn nam kia, chúng ta bắt đầu vào tiết.” Dạy bọn họ tiếng Pháp chính là một giáo sư lớn tuổi tóc bạc trắng người gốc Pháp, cách dạy của bà phi thường sinh động hoạt bát, từ trước đến nay đám học sinh rất yêu thích, lúc này bà đang cầm một cây thước hướng bảng đen nhẹ gõ gõ, dùng tiếng Pháp nhẹ nhàng mà nhắc nhở.

Đám ba người vẫn không tìm thấy Bạch Ngọc Trạch, cuối cùng đành phải ngồi vào dãy bàn đầu. Qua nửa tiết học, Tôn Minh không nhịn được móc điện thoại ra mà lén nhắn tin.

Gã nhắn vào group  “302 Sa Điêu Đàn”: 【 Sao lại thế này? Hôm nay các nữ sinh sao phấn khởi vậy ? 】

Trong đó một bạn cùng phòng tên Vương Đường, rep lại rất nhanh:【 Má ơi tao cũng đang định nói! Tụi bây có nghe Diêu Mộng Vũ khi nãy nói gì không? Tao nghe mà da gà rớt được 1kg rồi đây này! 】

Trong cái học viện ngoại ngữ âm thịnh dương suy này Diêu Mộng Vũ rõ rệt là gái xinh, nên khi vừa nhập học đã trở thành nữ thần trong lòng các nam sinh.

Bình thường nữ thần đều là bộ dạng kiêu ngạo cao lãnh, thế mà hôm nay như vừa uống một lít mật, bộ dạng ngọt ngào mềm mại .... Không cần nghĩ, chắc chắn là có biến.

Lại ầm ầm tin nhắn tới.

Mạnh Lương: 【 Mắt hai đứa bây để trang trí sao? Không phát hiện phía đông nam có đứa khoe mẽ ư? 】

Tôn Minh: 【 Còn có chuyện này? Bố
bị cận, lão tam cho tao mượn mắt kính của mày đeo cái coi. 】

Vương Đường: 【 Dùng xong cho tao mượn! Tao cũng muốn ngó thử! 】

Thừa dịp giáo sư tiếng Pháp vừa xoay lên bảng, Tôn Minh nhanh chóng đeo mắt kính của Mạnh Lương rồi lặng lẽ nhìn về phía đông nam.

Một giây, hai giây, ba giây……

Vương Đường: 【 Ai yo, không thấy rõ gì hết, mắt kính mắt kính đâu?  】

Giáo sư tiếng Pháp viết bảng xong vui vẻ xoay lại nói :  “Mỹ nam luôn có mị lực phi phàm đúng không? Ha ha ha , không cần thẹn thùng, cô lớn tuổi rồi nhưng cũng không nhịn được nhìn vài lần, thiếu chút nữa dạy sai bài luôn rồi ...."

Phía dưới nghe bà nói vậy đều nở nụ cười.

Nhưng sau đó bà cũng liền nói: “Nhưng cũng đừng nhìn quá, chúng ta còn phải học, chuyện gì cũng phải đặt việc học lên hàng đầu. À mỹ nam bàn thứ ba sát cửa sổ, đúng là em đó, có thể trả lời vài câu hỏi nhỏ không?”

Bạch Ngọc Trạch đứng lên.

Nắng hôm nay phi thường tốt, xuyên qua cửa kiếng chiếu vào, phủ lên người cậu một tầng vàng nhung ấm áp vô.

Ở bục cửa sổ cũng có một con mèo đang nằm lười dưới ánh nắng, da lông bóng mượt như gấm vóc, đôi mắt xanh to tròn, chiếc đuôi vung vẩy ẩn hiện sau lưng .

Bạch Ngọc Trạch đột nhiên đứng dậy, nó cũng duỗi cái thân lười, nhẹ nhàng uyển chuyển mà nhảy qua bên bàn cậu.

Mỗi trường đại học đều có mấy loại "Mèo nghe giảng" , "Mèo học bá" , chỉ cần không gọi bậy chạy loạn cũng không ai muốn xua đuổi. Nhưng vấn đề là con mèo này quá đẹp, trước giờ họ chưa từng thấy, nãy còn có người hoài nghi đó là mèo mà nam thần nuôi, cảm giác con mèo rất thần thái khiến bọn họ nhìn mà muốn qua Thái gặp Thần luôn, quá đẹp và có gì đó hơi tà...

Nãy họ chỉ dám lén lút nhìn, nhưng khi giáo sư gọi người đứng lên, ha hả thời tới không nhìn chính là ngu.

“Đầu tiên xác định một chút, bạn học nghe ta nói tiếng Pháp hiểu hay không? Bạn học lần đầu đến dự thính sao ?”

Khẩu hình lẫn âm phát ra của Bạch Ngọc Trạch rất đẹp, nhưng nghe được giọng nói lại khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ bản thân gặp ảo giác:
"Thưa Louis phu nhân, em nghe hiểu được và em là học sinh của ban này".

—— xộn lào nha! Nếu cậu ta học ban này? Vậy tập thể dân chúng ban này mất trí tập thể sao? Hoặc là bọn họ trước giờ mù?

Hiển nhiên giáo sư tiếng Pháp cũng chỉ nghĩ cậu đùa: "Em học sinh à, dự thính không có việc gì cả, trường cũng cho phép các bạn đến lớp khác dự thính. Hay em là học sinh trường khác ? Nói cô biết giáo viên em là ai? Khẩu âm thật sự rất hay."

302 Sa Điêu Đàn: 【 Má ơi! Sao tao nghe cái giọng này hơi quen quen ? Nhìn cũng có chút quen mắt ! 】

302 Sa Điêu Đàn: 【 không không không nhất định không phải như tao nghĩ……】

Bạch Ngọc Trạch thần thái thả lỏng,
Không khác gì con mèo đen béo ú đang lười biếng nằm trên bàn : “Em thật sự là học sinh lớp này , tên em là Bạch Ngọc Trạch.”

Trên bục giảng , mặt giáo sư mộng bức. Suy nghĩ một hồi hình như nhớ ra Bạch .. Bạch Ngọc Trạch? Hình như lớp này quả thật có một em như vậy. Thi kì 1 đạt hạng nhất? Em học sinh ấy nhìn như thế nào nhỉ?

302 Sa Điêu Đàn: 【 là Bạch Ngọc Trạch! 】

302 Sa Điêu Đàn: 【 mẹ ơi!  thế mà là Bạch Ngọc Trạch! 】

302 Sa Điêu Đàn: 【…… mẹ nó , tao muốn tịnh tâm, để cho tao tịnh tâm lại. 】

Lớp học : Bạch Ngọc Trạch là ai?

Lớp học số ít người: Giàng ơi ! Cái tên đeo kính như cái nắp chai mới mở phong ấn sao? Đang quay trend vịt hóa thiên nga à, méo khoa học chút nào!!!!!

Không khí cả phòng đều ngưng đọng, vài giây sau, vẫn là giáo sư lấy lại được bình tĩnh trước, lời nói có chút lộn xộn mà khích lệ:

“Ta muốn cùng em nói tiếng  xin lỗi, Bạch Ngọc Trạch . Nhưng mà ... trời ạ, em thay đổi nhiều quá, người Trung quốc có câu nói nào ấy? Thoái thai hoán cốt? Ta thấy vui vẻ thay cho em, thật sự tuyệt vời! Ta dám khẳng định , không thiếu người sẽ vì em mà mê mệt nha……”

Bạch Ngọc Trạch không hề thẹn thùng, hơi chớp mắt mà cười nói. “Cảm ơn!”

Cái ý định " muốn để mọi người nhìn cho đã rồi sau đó chú tâm học hành" của giáo sư liền ngâm nước nóng, một  con thiên nga với một con vịt hoá thành thiên nga thì mức ảnh hưởng khác nhau vô cùng! Bà thấy cả lớp cũng không còn tâm trí để học , nên dứt khoát đem 10 phút cuối đổi thành nói chuyện phiếm, tỷ như kêu Bạch Ngọc Trạch chia sẻ bí quyết dậy thì như thế nào để thành công.

Câu trả lời của Bạch Ngọc Trạch cũng chỉ nói là đổi kiểu tóc, đổi quần áo, không đeo mắt kính nữa .... Quả thật nói như không nói.

Mọi người nghe xong cũng đều nhận ra trên mặt của cậu không còn hai cái nắp chai , cậu dùng một sợi dây vén hết tóc buộc ra sau , lộ ra cái trán và khuôn mặt , thoải mái mà dễ làm nhưng muốn bắt chước theo hơi khó.
Bởi vì nhan sắc phải cao mới cân được kiểu như vậy.

Đến nỗi chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng , áo khoác đen, quần jean cùng giầy thể thao... Lại vô cùng nổi bật.
Khiến người xung quanh đều lù mờ, mọi người trong lớp nhiệt tình mười phần với cậu , quả thật như giáo sư khi nãy nói không thiếu người sẽ vì cậu mà mê mệt.

Khẩu âm của Bạch Ngọc Trạch đích thị rất mê người.  Cách sử dụng âm tiết và từ ngữ có hơi bất đồng với tiếng pháp hiện đại , có chút sang trọng quý khí .... Quả thật có thể khiến lỗ tai mang thai nha.

Khi giáo sư hỏi sao có thể làm được như vậy, Bạch Ngọc Trạch đành lấp liếm bằng cách nói là coi nhiều phim điện ảnh. Nhưng sự thật chính là khi ở dị giới , từng thấy qua mấy nhân loại là" sủng vật".

Mị ma là cái chủng tộc không có tiết tháo , sinh vật ở vực sâu luôn đối chọi , săn giết lẫn nhau, ngẫu nhiên sẽ bắt được tù binh —— đều là nam tử cao lớn cường tráng, khi Bạch Ngọc Trạch xuyên qua thì nghe đó gọi là
“Dược tra” .

Lúc đó vừa mới xuyên qua, thân cậu còn lo chưa xong sao có thể bao đồng , nên cậu xem như không thấy những " Dược tra" đó.

Sau khi có quyền thế , cậu liền chọn mấy kẻ nhìn thuận mắt .

Ở cái dị giới kia, ngôn ngữ rất đa dạng, giống như đám ác ma ở vực sâu đại đa số nói tiếng ác ma, Mị ma cũng là một loại ác ma, Bạch Ngọc Trạch lúc ấy rất nỗ lực để học cách uốn đầu lưỡi để nói chuyện.

Có một số ít nhân loại trong nhóm tù binh , đều nói tiếng Anh và tiếng Pháp. Tiếng Anh phổ biến hơn, tiếng Pháp là ngôn ngữ chuyên dụng của quý tộc.
Ở hiện đại Bạch Ngọc Trạch học ngành ngôn ngữ chuyên nghiệp là một học bá có tiếng, nên ở dị giới mấy năm, ngôn ngữ không thoái hoá mà càng chuyên sâu . Nhưng hiện tại mấy từ ngữ như vậy đã không thông dụng, chỉ cần để ý và thay đổi chút là được.

Thời khoá biểu buổi sáng chỉ là tiết tiếng Pháp chuyên ngành, tiết 3,4 là môn tự chọn quản lí du lịch, Bạch Ngọc Trạch cả ngày bị mọi người vây xem mặt vẫn không đổi sắc,nhưng mệt nhất là cậu phải từ chối làn sóng add WeChat, cũng may nhờ mèo đen béo ú mà sự chú ý của mọi người mới dời khỏi người Bạch Ngọc Trạch.

“Nam thần nam thần, mèo này của cậu nuôi sao? Dễ thương quá à !”

“ Tên nó là gì ?”

“ Mèo đực hay cái ?”

“ Nhìn mắt nó kìa, giống như nó đang nói nhân loại các ngươi đúng là ngu xuẩn vậy  ha ha ha ~”

Mèo béo bị dòm ngó sờ mó nửa ngày cũng mệt mỏi, liền cọ cọ tay Bạch Ngọc Trạch mấy cái sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống rồi chạy mất.

“ Hả! Sao chạy mất rồi  ?”

“ Nè có khi nào chạy mất luôn không ?”

“Muốn đuổi theo sao?”

Nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, Bạch Ngọc Trạch liền hướng các bạn nữ cười mà nói : " không cần lo, nó chỉ thấy chán thôi".

Con mèo béo , thật sự là ma vật cộng sinh của Bạch Ngọc Trạch , nó có thể biến ra hình thể và biến thân thành nguyên tố mà bám vào cơ thể của cậu. Khi ra ngoại giới , nó có thể hoá thành đôi mắt cho cậu……

Khi không sử dụng tinh thần lực, bản thân cũng có chút ít trí tuệ, quả thật không khác gì mèo bình thường.

Cho nên con người cứ tưởng nó chạy, nhưng thật ra nó ẩn thân trong cơ thể Bạch Ngọc Trạch để ... Ngủ.

" Nó chỉ thấy chán thôi".

Lời này quả thật không nể mặt ai, nhóm chọc mèo nghe xong cũng liền ngượng ngùng mà lục đục trở về chỗ ngồi.

Thật khó khăn để qua hết mấy tiết buổi sáng , Bạch Ngọc Trạch vừa đứng dậy ra ngoài thì điện thoại đột nhiên réo chuông. Tên hiện lên là  “Béo Ca kiêm chức”.

Bạch Ngọc Trạch lục lại trí nhớ nửa ngày , vừa nhận cuộc gọi thì đầu bên kia đã lớn giọng  nói: “Tiểu Bạch cậu ở đâu đâu? Chúng ta đã hẹn ở cửa Nam trường mà, cậu ra đây nhanh lên, bên kia hối nãy giờ rồi... Chế độ rất tốt, nhiều người cũng muốn ứng tuyển, nếu không phải cậu có trình ngôn ngữ  ... Cho nên nhanh chạy tới đây đừng để tớ rớt biết không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei