CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Béo Ca kiêm chức” một hơi nói xong không đợi Bạch Ngọc Trạch à ừ gì đã cúp cái rụp .

Khiến Bạch Ngọc Trạch cả người ngơ ngác, cất điện thoại vào túi mà cố lục lại trí nhớ về vị kiêm chức này.

Quả thật trong ấn tượng của cậu, cuộc sống trước khi xuyên qua thảm vô cùng . Khi đó còn nhỏ khá trẩu , nói không cần tiền của Bạch gia liền không thèm đụng tới, đi khắp nơi chuyện gì cũng có thể làm , từ việc làm gia sư cho học sinh tiểu học trung học, rồi phiên dịch bản thảo, bận đồ thú bông để phát tờ rơi , cậu đều trải qua hết.

Nếu theo tình huống thường thấy , cậu làm nhiều công việc , học thì đã có học bổng, làm giàu thì không có khả năng nhưng sinh hoạt phí sẽ không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề là mấy chuyện đó không có người ở giữa chơi xấu.

Ban đầu cậu làm tốt liền bị sa thải, danh sách học bổng thì bị người đánh rớt ,  Bạch Ngọc Trạch chỉ cảm thấy là chính mình xui xẻo, hoặc là năng lực không đủ, không suy nghĩ nhiều.
Nhưng những việc như vậy cứ liên tục xảy ra, không những thế tin đồn nhảm cứ như vậy xuất hiện xung quanh cậu , nói là có người nhìn cậu ngứa mắt nên muốn chỉnh...

Người ngứa mắt Bạch Ngọc Trạch rất nhiều, nhưng kẻ lì bò cứ theo kiếm chuyện như vậy cậu chỉ nghĩ đến chính là Cung Kiến .

Cung Kiến là cháu trai của nguyên phối phu nhân Bạch gia, lớn hơn Bạch Ngọc Trạch 3 tuổi , dựa vào điểm thể chất mà được vào, vóc người cao lớn , muốn học thì học , tinh lực đều dùng vào việc luồn cúi mà lên, ở trong Học Sinh Hội chính là người dẫn đầu , mỗi lần gặp được Bạch Ngọc Trạch thì y như rằng lỗ mũi gã hướng lên trời, Bạch Ngọc Trạch luôn cầu có ngày gã dẫm shit chó cho biết mùi.

Cậu trước nay đều xem gã như mấy đứa ngu , mà mấy đứa ngu thì cần gì phải để tâm đến cho mệt thân .
Giống như lúc xuyên qua , cậu nghèo đến độ còn muốn bán máu kiếm tiền.

..... Đoạn thời gian cậu xuyên qua? Không phải là bây giờ ư?!

Bạch Ngọc Trạch như nghĩ đến gì đó liền cười rộ lên,quả thật lúc xuyên qua cậu chỉ lo hưng phấn, sau đó là đau đớn vì lột xác, rồi lại liên tục học bốn tiết quả thật không có thời gian để nghiền ngẫm lại tình huống.

Nếu là trước kia hẳn cậu sẽ sầu đến hói đầu. Nhưng hiện tại ?

Cả người nghèo đến tự thấy nhục , Bạch Ngọc Trạch đành phải đi đến cửa Nam của trường học, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra vị  “Béo Ca” tìm việc cho cậu . Cuối cùng cũng tìm được.

...... Thấy một người cũng đang dùng ánh mắt đánh giá mình.
Bạch Ngọc Trạch lấy ra di động , thì  “Béo Ca kiêm chức” cũng vừa gọi tới.

Bạch Ngọc Trạch: “aloo?”

Béo Ca ngữ mang bất mãn: “ sao còn chưa tới nữa! Cậu đang bò lại đây sao ?”

Bạch Ngọc Trạch: “ Tôi tới rồi , đang đứng ở cửa Nam.”

Nói xong cậu đã thấy hình hài của Béo ca, quả thật người như tên, cả người Béo ca đều là thịt mỡ, bận bộ đồ thể dục màu hồng, đang đem chân gác lên bồn hoa ở cổng trường, nghe cậu nói đã tới, liền xoay người ngó đông tây, mỗi lần nhìn đến Bạch Ngọc Trạch đều là xem thường.

Béo Ca: “ cậu thật tới rồi? Mông tớ tê rồi đây! Này nào có ——”

Bạch Ngọc Trạch không chờ hắn nói xong, liền cúp máy,sau đó hướng Béo ca mà bước tới .

Béo Ca chính vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn chằm chằm  di động, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “ má nó! Ở đâu ra cái thể này !  Cho mình leo cây còn dám cúp điện thoại ? Nếu không phải……”

Bạch Ngọc Trạch vỗ vỗ bờ vai của gã.
Béo Ca liền ngẩng đầu lên, bản năng lui một bước, sau đó ngó cậu đánh giá một lượt , răng hình như đang đau mà nhếch môi, nghiêng mắt hỏi : “ bạn học, cậu có việc gì sao?”

Bạch Ngọc Trạch tự giới thiệu: “ Cậu  là Béo Ca đúng không ? Tớ là Bạch Ngọc Trạch.”

“ Cậu là Bạch Ngọc Trạch? Giỡn  cái gì vậy! Khinh tớ chưa nhìn thấy trái dưa úng kia sao ?!” Béo Ca hú lên quái dị, tìm hình chụp : “Đây là camera giấu kín đúng không? Cậu là người nổi tiếng à? Đang quay trực tiếp sao?”
……
Mười mấy phút sau, rốt cuộc Béo ca bị cái nhan sắc của Bạch Ngọc Trạch chói mù mắt chó, tay đu trên tay cầm xe bus mà hỗn độn trong gió.
Đến nỗi Bạch Ngọc Trạch vừa lên xe đã có một tiểu mỹ nữ hai má đỏ như cà chua đứng dậy nhường chỗ cho ngồi , cô ta còn lắp bắp nói chính mình sắp xuống trạm.

Béo ca nhìn mà lòng mề đều đau không khỏi chửi thề, chị này ... Mê trai cũng vừa phải thôi chứ vừa lên xe mà đã đến trạm ư, quả thật vậy mà cũng nói được.

Hừ... Cho rằng đứng nhích ra kia là không thấy cô ư?

"Trạm công viên Bắc Hồ tới rồi, mọi người xuống ở cửa sau , chú ý an toàn . Hành khách vừa lên xe xin hãy đến trên này mua vé, trạm tiếp theo: Tây Lâm Kiều.”

Béo Ca đầu óc giật một cái, xém chút nữa ngã nhào! Vội vàng hướng Bạch Ngọc Trạch mà vẫy tay: “Mau mau mau, chúng ta  xuống xe!”

....... Lỗ tai gã không có vấn đều đi? Tại sao trong nháy mắt gã lại nghe tiếng thở dài chán nản cơ chứ?

Sau khi xuống xe, Béo ca liền xoa xoa đầu, sau đó nhanh chóng đi lên phía trước , cố y cách Bạch Ngọc Trạch một khoảng mà nói :
" Đi theo tớ nhanh lên, trạm kế ở phía trước, đi năm phút là tới à".

Bạch Ngọc Trạch liền trung thực mà đi theo gã.

Nửa đường, Béo Ca đột nhiên vỗ vỗ ót, từ túi quần lấy ra di động, ngón tay như đang múa trên màn hình, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.

Nhắn xong thì , cứ cách 3s lại ngó màn hình xem có tin rep hay không , nhưng hoàn toàn không có gì.
Cho đến khi vào  Vạn Tượng Võ Đạo Quán, di động của gã cũng không hề có tin rep , Béo ca vô cũng chán nản nhét di động lại vào túi , đi ra phía sau tìm người quen của gã chính là quản lí.

Quản lí là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, gọi là Khương tỷ, phụ trách mảng hậu cần, khí chất rất bưu hãn.
Võ Đạo Quán lúc này đang đông, cô chạy đến như con điên , nghe thấy tiếng của Béo ca mà vui mừng ra mặt: “sao giờ này mới đến, người đi cùng đâu? Họ đã hối ta nửa ngày rồi."

Béo ca nghe xong tay chân lóng ngóng :" à cái này.... Rất có khả năng..."

Khương tỷ nhìn theo hướng tay của gã , biểu tình hơi nứt ra , không được tự nhiên gãi gãi tóc mai, sau đó hướng Bạch Ngọc Trạch cười một cái rồi lại xoay qua lôi Béo ca cách một khoảng , hạ giọng mắng: “ Vương Minh Minh, trước kia ta thấy ngươi đáng tin ... Ngươi đem một người như vậy đến cho ta sai vặt? Tổn thọ ta nhà? Người thiệt là tốt với ta quáaaaaaaaa....!”

Béo Ca oan gần chết , gã cũng đâu lường được chuyện này!  Để Khương tỷ mắng vài câu , sau đó xoay đầu "Nếu không, để em đưa cậu ấy về."

Khương tỷ nghe liền trừng gã một cái
“ Đem về làm gì, khó khăn lắm mới gặp một mỹ nam đến cửa hàng, đem đi rồi sau này tìm đâu ra... Bất quá mấy công việc nặng không phù hợp với cậu ấy , ngươi đưa lên lầu đi ta sắp xếp công việc khác cho cậu ấy.”

……

Bạch Ngọc Trạch bị điều qua phòng yoga , làm trợ lí .
Vạn Tượng Võ Đạo Quán là một phòng tập gym vô cùng nổi tiếng, quy mô lớn, hội viên có thể luyện tán quyền, quyền anh, nhu đạo hoặc luyện đối kháng. Cũng có thể nhẹ nhàng hơn là chạy bộ, bơi lội, yoga để thả lỏng.
Dạo gần đây mọi người đều thích tập thể hình, mà Võ Đạo quán quả thật rất biết nhập xu hướng khi thiết bị đều đầy đủ và tân tiến, dàn PT chuyên nghiệp , nhiều sự lựa chọn, nên hấp dẫn không ít người bỏ tiền ra đăng kí tập.

Khương tỷ tìm cho Bạch Ngọc Trạch một bộ đồ yoga nam, đơn giản là áo chữ T màu đen, cùng quần dài, để cậu đi thay trước, sau đó ... Thì chỉ cần đứng đó thôi, nếu có khách hàng nhờ tư vấn hoặc giúp đỡ... Thì dựa theo quy định nội quy làm theo là được.

Sợ Bạch Ngọc Trạch cảm thấy nhiều việc mà lương ít , nàng còn chủ động đến chỗ ông chủ xin hoa hồng thay cậu... Chỉ cần lớp yoga buổi chiều có có hai mươi học viên đến học thì sẽ chia phần trăm cho cậu.

Quả thật, Khương tỷ đối với Bạch Ngọc Trạch là tốt thật lòng. Cô chỉ nghĩ rằng một mỹ nam như vậy sao có thể chịu làm nhiều việc , chắc hẳn gia đình khó khăn , nếu không với gương mặt này thì kiếm tiền quá dễ dàng rồi!
Vì tự nhận nhận là đã nhìn qua biết bao người nên liền nghĩ do Bạch Ngọc Trạch lòng tự trọng cao , chỉ muốn dựa vào sức lực mà làm việc chứ không muốn dùng nhan sắc .... Quả thật là cô càng nghĩ càng bay xa.

Nhưng chuyện dựa vào nhan sắc, Bạch Ngọc Trạch đương nhiên có thể tiếp nhận.

Ở dị giới mười mấy năm, làm một con Mị Ma , tam quan ở thế giới hiện đại của cậu đã đổi mới hoàn toàn , mấy cái quy củ đều như rác bẩn mà hất đi, bây giờ cậu phải sống thật tùy ý, thoải mái . Chỉ cần là cậu chấp nhận thì chuyện gì cũng có thể làm, không ai được ngăn cản.

Còn chuyện cậu đã không muốn, thì đừng ai bắt ép . Quả thật Bạch Ngọc Trạch cũng phải cảm tạ mấy yêu ma quỷ quái ở dị giới, vì chúng mà cậu ý thức được cuộc sống là của bản thân mỗi người, tại sao phải ép buộc chính mình vào khuôn khổ, sống không có ý nghĩ như một con robot được lập trình, quả thật là quá ngu dốt.

Cuộc sống mỗi người chỉ có một, phải sống sao cho bản thân cảm thấy thoải mái nhất là được.

Từ nhỏ cậu đã bị người khác mắng là yêu nghiệt ,cả người đều yêu khí giống người mẹ tiểu tam, vừa nhìn liền biết không phải người đứng đắn , đàng hoàng.... Đã từng khóc vì bị đánh, sau lại cảm thấy chán ghét chính bộ dạng của mình, nên không dám nhìn vào gương, đeo một cái mắt kính như nắp chai thật dày, tóc tai rũ rượi che xuống khuôn mặt, quần áo cũng chỉ vài kiểu dáng không thay đổi……

Càng nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Bạch Ngọc Trạch không biết tự cười nhạo hay lại thấy thương chính mình khi còn nhỏ ngu ngốc thế kia.

Bây giờ sẽ không còn như vậy nữa, không bao giờ . Vì đứa nhỏ ngốc đó đã chết rồi.

Đổi một thân đồng phục yoga, chân đạp lên thảm mềm sạch sẽ trên sàn, từ các hội viên đến nhân viên đều không nhịn được xoay đầu nhìn lại phía Bạch Ngọc Trạch, còn có kẻ nhìn đến độ không để ý đụng một cái cốp vào tường .

Đồng phục yoga cần co giãn và mềm mại, bận vào rất dễ show ra khuyết điểm trên người. Nhưng Bạch Ngọc Trạch lại trái ngược hoàn toàn, không phải khuyết điểm mà lại trở thành ưu điểm của cậu, eo nhỏ chân dài, cơ bắp mỏng , bàn chân trắng nõn lộ ra cũng thấy xinh đẹp vạn phần.

“…… không phải bà nói thích yoga sao? Tui đi chung với bà"

" Hả? Không phải nói hôm nay tập Tae Kwon Do sao, đồng phục cũng bận rồi mà ?"

" Cái này có gì mà xoắn, giờ mua đồng phục yoga là được chứ sao."

Quả thật chỉ một đường của Bạch Ngọc Trạch mà phòng yoga hiện giờ đông như trẩy hội, có người giờ đang gọi bạn đến "  Lừa mày bà làm con chó, mày không tới hối hận ráng chịu! Hình sao? Không có rảnh, tao đang chen để được vào đây này!"

........

Một đoàn người đang xếp hàng ở quầy đăng kí để vào bên trong.
Bạch Ngọc Tuyết cau mày làu bàu : "Hôm nay sao đông thế này? Xếp hàng nãy giờ còn chưa vào được , phiền ghê."

Tằng Hâm Tri tính tình khá tốt vừa kéo tay cô vừa cười nói : "Vậy nói rõ chỗ này nổi tiếng và được yêu thích, ở Bắc Kinh mà có thể càng lúc càng nổi vậy quả thật không tầm thường. Anh nghe nói ông chủ của nơi này chính là Văn gia , gia tộc chân chính tài đại khí thô đó.”

Bạch Ngọc Tuyết khá hứng thú: “Văn gia? Là Văn gia kia sao? Văn gia như thế nào còn đầu tư Võ Đạo Quán ? Lạ vậy?.”

Tằng Hâm Tri: “Ai biết được, bất quá anh nghe nói , vị kia của Văn gia thích tập thể hình ... Mà không chỉ tập chơi chơi đâu, mà là dạng tập chuyên nghiệp , nên sẵn mở cái quán như vậy để kinh doanh  .”

Bạch Ngọc Tuyết kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Sau đó mới để ý đến sắc mặt Tằng Hâm Tri khó coi, liền lè lưỡi ra vẻ dễ thương, ôm cánh tay y anh lắc lắc .

"Em chỉ thấy tập vậy quá lợi hại thôi, nhưng cơ bắp nhiều lại thô thiển khó coi, hình thể của anh như vậy là đẹp nhất , Taekwondo còn là đai đen, quá tuyệt vời, lúc đánh vô cùng ngầu nữ sinh cả ban đều thích anh, họ coi em như tình địch vậy."

Tằng Hâm Tri nghe liền mỉm cười sờ tóc cô mà nói :
" Em thật đúng là tình địch của họ mà,   sinh ra đẹp như vậy là lỗi của em chứ sao ăn vạ anh."

" Mẹ nó! Vương mập ngu ngốc kia uống lộn thuốc đúng không? Tao đã nói Ngọc Trạch không thích hợp, tự nhiên lại đẹp như thế...." Cung Kiến liền đứng ở bên tay trái hai người , vừa nhìn di động liền chửi thề .

“Tao đi , đi con mẹ nó chứ đi, cái thằng chó Bạch Ngọc Trạch dơ bẩn như cái cống mà dám so với tao! Nó nên lấy gương tự soi lại bản thân đi."

“Ha ha ha,” Bạch Ngọc Tuyết vừa  cười , lại liếc gã một cái nói  :“ Biểu ca sao lại nói mấy lời khắc nghiệt này! Trước mặt phụ nữ bớt chửi thề đi……”

“Được được được, em là tiểu công chúa nghe em hết." Cung Kiến xua tay bộ dạng chả muốn đôi co, di động cũng bỏ vào túi.

" Anh chuẩn bị qua phòng yoga, nghe  Vương mập nói Ngọc Trạch được chuyển qua bên đó ... Đồ ngu đó còn biết tự tìm việc trong im lặng ? Anh phải cho nó biết khách hàng là thượng đế là thế nào"

Bạch Ngọc Tuyết móc ra cái gương nhỏ , chỉnh sửa lại nhan sắc.

"Biểu ca miệng xấu quá nhà, chúng ta đến đây chủ yếu là tập gym, đừng có làm mấy trò đó, Bạch Ngọc Trạch khốn nạn không liêm sỉ nhưng cũng là anh của em. Chả biết học ở đâu ra cái biến thái đồng tính, hiện giờ A Trị là bạn trai của em cũng tốt để cho anh ta khỏi ảo tưởng. Quả thật đúng là đồ biến thái ghê tởm mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei