Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ Trường Khanh... Dù ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi..." Trong địa lao, một kẻ nhìn không ra người đang nằm trên mặt đất, y phục màu đen đã bị phá nát giống như vết thương trên người, trên mặt của hắn cũng tràn đầy vết máu không thấy rõ dáng dấp, giờ đây hắn tựa như một đống bùn nhão còn sót lại.

"Không buông tha cho y?" Một vị nam tử tướng mạo diễm lệ mặc quần áo đắt tiền bước vào. Mặc dù địa lao vô cùng bẩn thỉu, đã vậy còn có một luồng máu tanh nồng nặc, thế nhưng người nọ vẫn mang theo nụ cười thong dong như trước, "Ta nhớ rằng ngươi đại khái đã quên mất một chuyện, bây giờ ngươi là tù nhân của ta, có thể chết hay không còn phải thông qua sự cho phép của ta, Hạ Hầu Huyền."

Thời điểm Hạ Hầu Huyền nghe thấy có người kêu tên của mình, hắn liền cố gắng ngẩng đầu, nhìn xuyên qua vết máu để thấy rõ đối phương, "Vệ! Trung! Hiền!" Hạ Hầu Huyền nghiến răng nghiến lợi trừng người trước mặt.

"Đừng nhìn ta như vậy, tuy rằng ta không biết con mắt của ngươi nằm ở đâu, thế nhưng ít ra ta vẫn biết ngươi khẳng định là rất muốn giết ta." Vệ Trung Hiền cười vô cùng ôn nhu, đứng trước mặt Hạ Hầu Huyền, "Ngươi nói xem, một thanh niên tốt đẹp như ngươi tại sao lại muốn học theo cha của mình như vậy, thống nhất giang hồ hoàn toàn chỉ là trò cười, minh chủ võ lâm như ta còn không làm được huống chi là cái ma giáo nho nhỏ này. Dù hôm nay ngươi có trốn cũng không sao, ta cũng lười đi bắt ngươi, thế nhưng ngươi lại chạy về, đây chính là tự ngươi chịu tội, huống hồ ngươi còn dám thương tổn cháu của ta."

"Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!" Tuy Hạ Hầu Huyền rống lên nhưng cũng chỉ là một tiếng gào không hề có chút uy hiếp nào.

"Biết cái này là cái gì không?" Vệ Trung Hiền giơ bình sứ trong tay lên, quơ quơ, "Cái này gọi là Tục Mệnh đan, có thể giữ lại sinh mệnh của một người mà không để cho họ chết, rất nhiều người phải tranh cướp giành giật hoặc đến Thần Y Cốc để xin thuốc, sư đệ ta lần này thật hào phóng, trực tiếp cho ta vài bình để ta cho ngươi một sinh mạng bất tử, đây chính là vinh hạnh mà bao người khác không thể hưởng thụ được đấy." Nói xong cũng lấy một viên thuốc trong bình ra rồi nhét vào miệng hắn.

Trong miệng nhàn nhạt mùi thuốc tan ra, tuy hắn không cảm nhận được hương vị, thế nhưng lại có cảm thấy sức mạnh của mình đang trở về, cảm giác suy yếu lúc đầu cũng từ từ biến mất .

"Quả nhiên là rất có hiệu quả." Vệ Trung Hiền ra hiệu, hai hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, "Đem hắn đi tắm rửa cho dễ sanh nuôi, tốt nhất là lần sau gặp mặt thì có thể nhìn ra hình người, còn thuốc này thì mỗi ngày cho hắn uống một viên." Giao phó xong công việc, Vệ Trung Hiền liền rời khỏi địa lao.

Mà lúc này, Hạ Trường Khanh lại đang mang người nhà về cốc.

Vì trên thân thể của Hạ Vô Thiên có vết thương nên bọn họ cố ý đi chậm lại, còn Hạ Vô Thiên thì đang thư thái nằm trong xe ngựa, tận hưởng phục vụ mà bình thường hắn không thể hưởng thụ được, đặc biệt là đệ đệ mà hắn thương nhất luôn luôn hỏi han hắn thật ân cần.

"Được rồi được rồi, ca ca của con cũng không phải tàn phế, không cần lo lắng như thế." Hạ Trường Khanh xoa xoa huyệt thái dương có chút đau đớn, Hạ Khô Thảo quá sức quan tâm ca ca của cậu như vậy khiến Hạ Trường Khanh hơi bất mãn, cha đây thì con không thèm hỏi han ân cần mà lại đi chăm sóc cho ca ca chu đáo như thế, nghĩ đến đây, khí tức trên người của Hạ Trường Khanh càng ngày càng khủng bố, Hạ Vô Thiên không khỏi nuốt nước miếng một cái, không dám nói gì nữa.

Nhưng Hạ Khô Thảo thì phản ứng tương đối trì độn, không nhận ra là cha mình đang ghen tị, chỉ đầy mặt vô tội nhìn y, "Nhưng ca ca vì bảo vệ con nên mới bị thương."

"Con vẫn nên đi ra ngoài cưỡi ngựa với phụ thân con một lúc đi, ta tới chăm sóc ca ca là được." Hạ Trường Khanh vỗ vỗ vai Hạ Khô Thảo, vén màn lên gọi người đánh xe lại.

Phục Uyên thấy xe ngừng cũng lập tức dừng ngựa, quay đầu lại thì thấy Hạ Trường Khanh đã vén màn lên, Phục Uyên liền đi tới, "Làm sao vậy?"

"Bảo bối nói hơi ngột ngạt, ngươi dẫn nó ra ngoài cưỡi ngựa đi." Hạ Trường Khanh trực tiếp đưa Hạ Khô Thảo ra, Phục Uyên ôm cậu lên lưng ngựa, còn mình thì suất khí một bước phóng lên.

"Phụ thân." Hạ Khô Thảo ngước đầu nhìn phụ thân mình, trên cằm ông có một chút râu tua tủa, "Có thể chạy tới phía trước một vòng không? Con muốn tốc độ nhanh! !" Ngữ khí của Hạ Khô Thảo tựa hồ rất hưng phấn

"Nắm chặt dây cương." Phục Uyên đem người bảo hộ trong lòng để cậu khỏi rớt xuống, ông kéo dây cương, kẹp bụng ngựa rồi quát to một tiếng. Con ngựa hí vang, nâng chân trước lên rồi vụt chạy, tốc độ vô cùng nhanh, Hạ Khô Thảo cúi người, bị gió thổi có chút không mở mắt nổi, thế nhưng điều đó cũng không thể ngăn được sự hưng phấn trong cậu.

"Sao vậy? Ngươi cũng muốn ra xem?" Hạ Trường Khanh liếc mắt nhìn Hạ Vô Thiên đang nỗ lực ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa, "Không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm xuống dưỡng thương."

"Cha, con cũng cảm thấy thật nhàm chán, không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa sao?" Hạ Vô Thiên nghe thấy tiếng hô của Hạ Khô Thảo bên ngoài thì thật sự cũng có chút ước ao. Hắn vốn là một người hiếu động, thế nhưng cứ phải nằm yên trong xe ngựa, ngoại trừ ngủ thì không được làm chuyện gì khác khiến hắn cảm thấy sắp chán chết rồi.

"Ngại nhàm chán thì xem sách đi." Hạ Trường Khanh lấy ra một quyển sách nhét vào người hắn.

Hạ Vô Thiên cầm lên nhìn: Hoàng đế nội kinh, chưa từng xem qua, hắn mới vừa xem trang đầu tiên liền đem sách nhét vào bên cạnh, thật sự là đọc không hiểu, những lời nói kia hết sức khô khan, thật sự không thích hợp với hắn.

"..." Hạ Trường Khanh trực tiếp lấy ngân châm ra, đâm lên huyệt ngủ của Hạ Vô Thiên, sau đó đối phương lập tức ngủ, tốc độ vô cùng nhanh. Hạ Trường Khanh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, thả ngân châm xuống, y cầm lấy sách mà Hạ Vô Thiên ném trên giường, từ từ lật xem.

Bởi vì Hạ Vô Thiên bị thương nên xe ngựa hoàn toàn giữ nguyên tốc độ như ban đầu, hành trình nửa ngày cư nhiên biến thành cả ngày, lúc trở về cốc thì trời cũng đã tối, Hạ Khô Thảo cũng bởi vì cưỡi ngựa quá vui liền mệt rất nhanh nên đã đi ngủ sớm, khi về đến nhà thì được Hạ Trường Khanh ôm vào.

"Cha ~" vừa được đặt lên giường, Hạ Khô Thảo liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, âm thanh nhuyễn nhuyễn nhu nhu đúng là khiến cho tâm của Hạ Trường Khanh đều mềm mại ngọt ngào.

"Ngủ tiếp đi, cha thay quần áo cho con." Hạ Trường Khanh hôn lên trán cậu, để cậu tiếp tục ngủ.

Sau khi Hạ Khô Thảo ngáp một cái liền tiếp tục nhắm hai mắt lại, an tâm mà hưởng thụ phục vụ của Hạ Trường Khanh, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Hạ Trường Khanh chăm sóc tốt cho Hạ Khô Thảo xong thì mới ra khỏi cửa, mà Phục Uyên vẫn đứng ngoài cửa chờ y như trước, sau khi thấy đối phương bước ra liền cầm áo choàng trong tay khoắc lên người y, "Buổi tối rất lạnh."

"Ta cũng không phải là ma ốm, chỉ là vài bước mà thôi, chẳng lẽ có thể để cho một cơn gió thổi gục sao?" Mặc dù nói như vậy nhưng Hạ Trường Khanh vẫn mặc áo choàng kỹ lưỡng .

Phục Uyên kéo vai Hạ Trường Khanh lần gần, đem người bảo hộ ở trong vòng tay, hai người từ từ trở về gian phòng của mình.

Hiên Viên Công Duẫn vẫn đang lén lén lút lút đi đến Thần Y Cốc, dựa vào khinh công của hắn thì có thể trụ được mấy canh giờ liền, chính vì thế cho nên hắn liền lên đây, chủ yếu là muốn xác nhận một chuyện.

Chờ đến lúc tới phòng của Hạ Khô Thảo, hắn lén lẻn vào rồi đốt hương an thần lên.

Hạ Khô Thảo và mọi người đều đã tiến vào một giấc ngủ sâu, lúc này, Hiên Viên Công Duẫn đang chậm rãi tới gần, nhìn thấy Hạ Khô Thảo đang ngủ say ở trên giường, đôi môi hơi cong lên, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng vô cùng đáng yêu, chăn đã tuột xuống dưới vai, tay trái của cậu đang nắm lại thành một nắm đấm nho nhỏ đặt ở bên gối.

Động tác của Hiên Viên Công Duẫn rất nhẹ, kéo áo của cậu xuống, bả vai trắng mịn liền lộ ra, trên đó có một cái nốt ruồi thịt nho nhỏ màu đỏ hết sức đẹp đẽ, Hiên Viên Công Duẫn không tự chủ được liền sờ lên nốt ruồi kia, ngón tay truyền tới xúc cảm làm cho hắn không khỏi có chút hoài niệm .

"Ưm ~" tựa hồ là cảm giác được phần lưng có cái gì đó kỳ quái, Hạ Khô Thảo khẽ hừ một tiếng, sau đó trở mình nghiêng người đưa lưng về phía Hiên Viên Công Duẫn.

Cậu cử động như thế khiến Hiên Viên Công Duẫn sợ đến mức rút tay trở về, suýt chút nữa là bỏ chạy.

Hiên Viên Công Duẫn thấy Hạ Khô Thảo không có động tĩnh gì nữa, sau khi đắp chăn lại cho cậu liền rời đi.

"Này này, đêm hôm khuya khoắt mới trở về, tới chỗ nào làm chuyện xấu rồi?" Cô Vô Tâm thấy Hiên Viên Công Duẫn mang theo một thân đầy khí lạnh về nhà, mỉm cười nhìn đối phương.

"Vậy tiểu thiếu gia của Cô gia hơn nửa đêm không ở nhà mà lại chạy tới chỗ ta là vì chuyện gì?" Hiên Viên Công Duẫn khoanh tay nhìn cái người tự tiện xông vào nhà dân này.

"Ờm, không phải là ta không muốn ở nhà." Sự thật là Cô Vô Tâm trốn ra đây, sau khi y về đến nhà thì cư nhiên nghe được cha y nói cái gì mà đi làm thư đồng cho thập tam hoàng tử, cái hoàng cung kia là địa phương ăn thịt người không nháy mắt, nếu để y sống chung với tên vương gia kia, chẳng phải là muốn mạng của y sao.

"Chẳng lẽ, người nhà của ngươi nói gì với ngươi?" Hiên Viên Công Duẫn cau mày nhìn Cô Vô Tâm, không phải thời gian y vào cung làm nam sủng còn cách tới mấy năm ư? Sao bây giờ lại sớm hơn.

Cô Vô Tâm cũng chỉ có thể thở dài, ngồi xuống cấp rót cho mìn một chén trà, "Cha ta và ca ca của ta thương lượng để ta vào cung làm thư đồng cho thập tam hoàng tử."

"Thập tam hoàng tử? Là Dụ Bác Thiên sao?" Hiên Viên Công Duẫn biết người này, cho dù không có biểu hiện gì rõ ràng ở trong cung nhưng lại là kẻ đạt được thắng lợi cuối cùng khi đoạt vị. Sau đó, hắn cho Cô Vô Tâm trở thành nam sủng của mình, nhưng đáng tiếc là Cơ Ảnh Nguyệt lại xuất hiện, khiến Dụ Bác Nhiên trở nên kỳ quái, kết quả cuối cùng là Cô gia bị chém đầu cả nhà, còn Cơ Ảnh Nguyệt cũng thiếu chút nữa là trở thành hoàng hậu của Côn Sơn Quốc.

"Hừm, ngươi nói xem, hoàng tử như thế thì tìm kiểu thư đồng nào chả được, sao lại muốn tìm ta." Cô Vô Tâm gục xuống bàn thở dài, "Ta không muốn vào cung đâu, ở trong đó rất nguy hiểm, còn cái lão hoàng đế sắp chết kia nữa, mỗi lần nhìn thấy ta thì giống như là nhìn thấy thịt, đã vậy hai mắt lại còn phát sáng, làm ta nổi da gà toàn thân."

Hiên Viên Công Duẫn quan sát dáng dấp của Cô Vô Tâm, y giống mẫu thân mình, có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, bất kể là vẻ mặt gì thì cũng tựa như đang mỉm cười, tướng mạo tuấn lãng, dáng người thon dài, thật sự là một công tử hào hoa phong nhã. Mà lão hoàng đế kia lại nổi danh háo sắc, còn Cô Vô Tâm mang theo hơi thở của sách vở khiến người đã quen ăn thịt cá như lão trong nháy mắt như thấy được mùi vị rau dưa, may mà lão ta không thích nam phong, bằng không thì Cô Vô Tâm đã sớm đã bị lão bắt vào cung.

"Ngươi đừng có nhìn ta như vậy có được không! Thật là ghê tởm quá đi! !" Cô Vô Tâm xoa xoa cánh tay, y hoàn toàn bị ánh mắt kỳ quái của Hiên Viên Công Duẫn làm cho cả người sợ hãi.

"Ta cảm thấy không nên đi thì tốt hơn, kỳ thực ngươi cứ nói chuyện với phụ thân của mình một chút, không chừng sẽ không phải vào cung làm thư đồng." Hiên Viên Công Duẫn không hi vọng huynh đệ tốt của hắn giẫm lên vết xe đổ như đời trước.

"Ta biết, cho nên ngày mai trở về ta sẽ thương lượng với phụ thân một chút, dù sao ca ca của ta tốt xấu gì thì cũng là một Thái Thú, huynh ấy thích hợp hơn so với ta, không phải sao?" Cô Vô Tâm nhìn về phía Hiên Viên Công Duẫn, "Ta đã trốn khỏi nhà, đêm nay liền nhờ ngươi cho ta ở lại đây một buổi đi, cũng chỉ là một đêm, ngày mai ta liền rời đi."

"Sát vách có phòng trống, đi đi." Hiên Viên Công Duẫn trực tiếp đuổi người ra ngoài, còn mình thì nằm trên giường tiếp tục suy nghĩ về sự biến hóa của Hạ Khô Thảo.

Trong hoàng cung, lão hoàng đế sắc mặt vàng như nghệ nằm ở trên giường hết sức yếu ớt đang nghe Đại tổng quản thông báo một tin tức nghe được từ bên ngoài, "Điều ngươi nói là thật sao?" Âm thanh của lão hết sức suy yếu, tuy rằng mới có 60 tuổi, nhưng do cả ngày tửu sắc tài vận nên đã sớm móc sạch tinh lực của thân thể, hiện tại chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

"Hồi bẩm hoàng thượng, chuyện này do người ở trong cung nghe được, xác định là thật, nếu là bắt được tiểu thiếu gia của Thần Y Cốc thì thần tin rằng, thân thể của hoàng thượng sẽ khôi phục như ban đầu, thậm chí so với trước đây càng thêm tốt." Người chuyện với lão hoàng đế là đại tổng quản họ Tiêu, cũng có thể xem là tâm phúc của hoàng đế, gã vẫn luôn bồi tiếp lão từ xưa đến nay, mà lão hoàng đế lại rất tín nhiệm tên thuộc hạ trung thành này.

"Truyền chỉ xuống, ra lệnh cho ảnh vệ bắt Hạ Khô Thảo tới, ta muốn sống, khụ khụ khụ. . ." Còn chưa nói xong, lão lập tức ho khan.

Tiêu tổng quản lập tức lấy khăn che bên mép lão hoàng đế, sau khi thấy đối phương không ho khan nữa liền lấy khăn ra, chỉ thấy trên khăn thấm đẫm máu đàm.

"Nô tài lập tức lui xuống dặn dò." Sau khi chăm sóc tốt cho lão hoàng đế xong, Tiêu tổng quản liền bước ra khỏi cửa.

Hiện tại tin tức liên quan tới Hạ Khô Thảo đang từ từ truyền khắp giang hồ, nhưng đáng tiếc là người trong cuộc lại đang ngủ, chờ đến lúc cậu tỉnh lại thì bên ngoài đã trở trời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net