Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Hạ Khô Thảo mở mắt thì thấy ngoài trời vẫn chưa hừng đông. Cậu bước xuống giường đẩy cửa ra, một luồng gió lạnh trực tiếp phả vào mặt, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy tuyết đã chất thành một đống. Côn Sơn Quốc vốn nằm ở phương bắc nên chỉ sau một đêm, bông tuyết đương nhiên đã nổi lên một tầng dày, giữa bầu trời cũng có tuyết rơi.

"Tiểu chủ nhân! Sao ngài lại ra ngoài với bộ dạng này vậy! ! ?" Hạ Thảo vừa bưng nước nóng tới liền bị dọa sợ. Sáng sớm tuyết rơi mà tiểu chủ nhân của các nàng chỉ mặc một bộ áo lót liền đứng ở cửa, vào thời tiết này, lúc các nàng ra ngoài còn phải khoác lên một bộ áo choàng lông tơ ngắn mới dám bước ra khỏi cửa, đừng nói chi là tiểu chủ nhân thân thể yếu ớt.

"Ta không lạnh." Hạ Khô Thảo nhìn bông tuyết ngoài cửa, "Ta muốn chơi tuyết." Vì thân thể của cậu rất yếu nên Hạ Trường Khanh sẽ không cho cậu ra ngoài chơi, mỗi lần như thế thì cậu chỉ có thể nằm nhoài ở trước cửa sổ nhìn phụ thân và ca ca của mình luyện kiếm ngoài trời, cảnh tượng khi thân thể bắt đầu cuốn theo tuyết vô cùng đẹp.

"Dù muốn ra ngoài chơi tuyết thì ngài cũng phải mặc quần áo vào đã." Đông Trùng và Hạ Thảo vội vàng đưa tiểu tổ tông này về phòng, "Tiết trời mùa đông lạnh như vậy, nhỡ may nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ?"

"Nhưng ta lại không cảm thấy bên ngoài lạnh mà." Biểu tình của Hạ Khô Thảo hết sức vô tội, tuy rằng bên ngoài có gió tuyết nhưng cậu cũng chỉ có một loại cảm giác, đó chính là mát mẻ. Đại khái là do cơ thể cậu thiên về thể hàn cho nên sẽ không sợ lạnh giống như người bình thường, thế nhưng cậu lại hết sức sợ nóng.

"Dù không lạnh cũng phải mặc quần áo tử tế." Hạ Thảo tìm được một bộ trường sam màu xanh, cổ áo được làm từ lông hồ ly, thoạt nhìn liền hết sức ấm áp. Thấy vậy, Hạ Khô Thảo liền xốc quần áo tứ tung lên rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài.

"Tiểu chủ nhân! Đừng chạy mà! Vẫn chưa có khoác áo lên đâu!" Đông Trùng cầm áo choàng trong tay vội vàng đuổi theo cậu, Hạ Thảo chỉ có thể lắc đầu một cái, thu thập tàn cục.

"Cha ~! !" Hạ Khô Thảo chạy đến hoa viên, vừa vặn nhìn thấy Hạ Trường Khanh đang đi tới, trong nháy mắt, cậu nhào vào trong ngực của y làm nũng.

Hạ Trường Khanh ôm lấy Hạ Khô Thảo, cười nhéo mũi cậu, "Sao thế, ra ngoài mà mặc ít như vậy, không sợ lạnh à?"

"Chủ, chủ nhân..." Đông Trùng đuổi theo tới nơi, lúc nhìn thấy Hạ Trường Khanh thì lập tức hành lễ.

"Đưa áo cho ta đi." Hạ Trường Khanh đưa tay ra, Đông Trùng lập tức đem áo choàng ở trong tay mình giao lại cho y.

Đây chính là cái áo choàng được làm từ tám khối lông chồn đen hoàn chỉnh, loại chồn đen kia vô cùng quý hiếm, ngay cả hoàng thượng cũng không thể có cái áo tốt như vậy. Nó chính là quà sinh nhật bốn tuổi do Hạ Trường Khanh tặng cho cậu, chính vì thế cho nên Hạ Khô Thảo rất thích. Chồn đen là thứ mà Hạ Trường Khanh đã dùng thuốc mà y chế ra để đổi lấy nên vô cùng đáng giá.

Dưới cái mũ che màu đen lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn lớn bằng lòng bàn tay, nổi bật nhất chính là đôi mắt to tròn trắng đen rõ rằng, đôi môi mềm mại ngọt ngào, cả người cậu hiện ra càng thêm đáng yêu.

Hạ Khô Thảo mặc áo choàng nắm lấy tay của Hạ Trường Khanh, hai người cứ như thế tay trong tay, một nhanh một chậm đi về phía trước.

"Cha, ca ca huynh ấy thế nào rồi?" Hạ Khô Thảo chắc chắn sẽ không quên mất ca ca của mình vẫn còn đang bị thương.

"Hắn không có gì đáng ngại, trong phòng rất ấm áp, sẽ không có ảnh hưởng gì." Hạ Trường Khanh mang người vào đại sảnh. Lúc này bên trong đại sảnh đã bày xong đồ ăn sáng được chuẩn bị từ lâu, trên bàn cũng chỉ có một đôi bát đũa. Bởi vì Hạ Khô Thảo thích nằm lỳ trên giường cho nên căn bản là sau khi cậu tỉnh lại thì mới có thể làm thêm một phần đồ ăn sáng nữa cho cậu.

"Ngày hôm nay muốn cùng cha học cái gì?" Hạ Trường Khanh rất thích nhìn Hạ Khô Thảo ăn, cậu ăn rất chậm, lại rất nhã nhặn, giống như một con sóc nhỏ vô cùng đáng yêu.

Hạ Khô Thảo nuốt bánh bao ở trong miệng rồi trả lời, "Con muốn học khâu vết thương."

"Ngày hôm nay ta sẽ sai người chuẩn bị cho con một khối da heo, thời điểm đó ta dạy cho con cách để khâu lại vết thương." Hạ Trường Khanh cười nói.

"Vâng." Hạ Khô Thảo gật gật đầu, động tác ngoài miệng cũng không nhanh không chậm.

Khí trời lạnh xuống, điều này cũng đồng nghĩa với việc một ngày lễ sắp đến, đó chính là lễ mừng năm mới.

Mỗi năm, Côn Sơn Quốc đều ăn mừng tết đến xuân về, mọi người đốt pháo, ngắm hoa đăng, hay chơi mấy trò chơi dân gian, nhưng đáng tiếc là mùa xuân năm lại có chút nghiêm nghị, không tìm ra được loại cảm giác vui mừng nhộn nhịp như trong dĩ vãng.

"Này này, ngươi có nghe nói gì không? Chính chuyện về tiểu thiếu gia của Thần Y Cốc." Bên trong khách điếm, một đám người đang tụ tập một chỗ để trò chuyện bát quái.

"Bên ngoài đồn rằng tiểu thiếu gia này là tiên đồng tái thế mang thân thể của thần tiên, ăn thịt uống máu của nó là có thể trường sinh bất lão đắc đạo thành tiên." Một gã trung niên có râu dê nhẹ giọng nói.

"Còn ta lại nghe được là tiểu thiếu gia nọ thật ra là đứa trẻ nhân sâm do cốc chủ của Thần Y Cốc nhặt về, ăn nó có thể trường sanh bất lão." Một tên nam nhân đội mũ cũng nói.

"Suỵt suỵt suỵt ~~, các ngươi nghe được tin tức này từ đâu vậy?" Một người trong đó lập tức ngăn cản cuộc trò chuyện của bọn họ lại, "Các ngươi mà đồn bậy bạ, nếu như bị người của Thần Y Cốc biết được thì toi đời. Cốc chủ ở đó nổi danh là kẻ có tính cách kỳ lạ, nếu một ngày nào đó y xuống núi để đến đây báo thù thì làm sao bây giờ."

"Chuyện này đã truyền đi khắp nơi từ mấy ngày trước, thế nhưng lại có nhiều phiên bản khác nhau." Gã râu dê sờ sờ râu mép của mình, có chút thần bí khó lường nói: "Cũng không biết là người nào tung tin, mấy chuyện như ăn thịt, uống máu người không phải là việc mà người bình thường có thể làm, bạch đạo trong thành chắc chắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy."

"Tiểu công tử của Thần Y Cốc lớn lên thật là đẹp, lần trước ở trong khách điếm ta đã từng thấy qua cậu ta, khuôn mặt nhỏ bé đến mức đệ nhất mỹ nữ bây giờ cũng không thể sánh nổi, nhìn dáng dấp khoảng chừng là hơn 16 tuổi." Đại thúc râu mép vỗ bàn, đến lúc này mà hắn vẫn còn có chút kích động nên mới có thể vỗ bàn mạnh như vậy.

"Tại sao tóc của cậu ta lại có màu trắng! ?"

"Có người nói tiểu thiếu gia này có y thuật khá tốt, dù người sống hay bạch cốt cũng có thể chữa trị."

"Nghe nói cái tiểu thiếu gia kia..."

Tất cả mọi người bàn luận về thân phận và địa vị của Hạ Khô Thảo, nhưng có người chỉ ngồi ở một góc nào đó nghe bọn họ nói chuyện, thảnh thơi thảnh thơi uống trà.

"Thiếu gia, nên về thôi." Một tên thị vệ đi theo bên cạnh nhắc nhở đối phương.

"Ta nói này Lạc Phong, thật vất vả mới ra ngoài một lần, tại sao lại phải trở về nhanh như vậy?" Thanh niên cười híp mắt nhìn nam nhân trước mặt, "Ngay cả kia tiểu thiếu gia của Cô gia ta còn chưa thấy, hà tất phải gấp gáp như thế?"

"Điện. . . Thiếu gia, ta tin thư đồng mà Đại thiếu gia an bài cho thiếu gia cũng là vì muốn tốt cho người mà thôi." Nam nhân có chút biệt nữu trả lời.

Thanh niên đặt chén trà lên bàn, cao thâm khó dò nhìn người thị vệ kia, "Những lời này của ngươi ý là muốn nói cho ta biết đại ca ta một chút cũng không có sai sao?"

"Thuộc hạ không dám!" Lạc Phong lập tức quỳ xuống.

"Ngươi không dám, nhưng ca ca của ta lại dám." Thanh niên nọ cũng chính là thập tam hoàng tử, Dụ Bác Thiên. Lần này hắn ra ngoài cũng chỉ là muốn biết thân phận của thư đồng hầu hạ mình là ai.

"Có thể để thuộc hạ đi tra xét một phen được không." Lạc phong nói.

"Không cần." Thanh niên phất tay, "Thời gian của ta còn nhiều, nhưng mà lão hoàng đế thì không. Trong chốn giang hồ lại truyền bá một chuyện như thế, nói vậy lão cũng đã biết tin, kẻ thích chưng diện hám sắc như lão thế nào cũng chết trên người nữ nhân cho xem." Dụ Bác Thiên cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc này chỉ thấy bên ngoài có hai bóng người lướt qua, một cao một thấp, một người tướng mạo tuấn lãng vô song, một người phong độ tiêu sái, bọn họ đi chung với nhau liền ghép thành một đôi, mà người Dụ Bác Thiên nhìn chính là thân ảnh có vóc dáng thấp kia.

"Thiếu gia, đó là tiểu thiếu gia của Cô gia." Lạc Phong đã thấy bóng dáng của Cô Vô Tâm, sở dĩ hắn biết y là bởi vì lúc trước đã có người đưa tới một bức tranh, sau khi mở bức chân dung của Cô Vô Tâm ra nhìn, không biết vì lý do gì mà Dụ Bác Thiên lại có cảm giác bản thân mình có chút động tâm. Hắn cất giữ bức tranh thật cẩn thận, ngày tiếp theo liền sai thiếp thân thị vệ truyền y vào cung.

Dụ Bác Thiên lắc đầu một cái, nhìn thân ảnh biến mất ngoài cửa sổ, "Ta cảm thấy bây giờ không nên xuất hiện thì tốt hơn, y nhất định sẽ từ chối ta, sau đó sẽ không hồi cung với ta."

"Lạc Phong, giúp ta điều tra một chút tin tức này là do ai truyền tới." Dụ Bác Thiên nói.

"Cái gì?" Lạc phong có chút không hiểu.

"Chính là chuyện của tiểu thiếu gia ở Thần Y Cốc, phỏng chừng lão hoàng đế đã hành động rồi." Phụ hoàng của hắn vì tính mạng của chính mình nên việc gì cũng đều có thể làm ra.

"Vậy tiểu thiếu gia của Cô gia thì sao?" Lạc Phong cùng thập tam hoàng tử ra ngoài để quan sát một chút xem thử tiểu công tử của Cô gia có phải tốt đẹp giống như trong tranh vẽ hay không.

"Hôm nay ta phải đi thăm hỏi Đại tướng quân." Dụ Bác Thiên nhìn Lạc Phong, "Cho nên chuyện điều tra này trước hết giao cho ngươi, Lạc Phong."

Lạc Phong lập tức quỳ xuống, "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Trong Thần Y Cốc, hiện tại lời đồn đã truyền đi khắp nơi, các đại phu ở đây cũng thở dài, đứa nhỏ Hạ Khô Thảo này là bảo bối ở trong cốc, lần này lại bị người ta làm ra mấy lời đồn như vậy. Tuy rằng trường sinh bất lão đắc đạo thành tiên thì hơi khoa trương một chút, nhưng cường thân kiện thể, giải bách độc trong thiên hạ thì vẫn có thể, dù sao lúc Hạ Trường Khanh chế Hạ Khô Thảo thành dược nhân, toàn bộ đại phu ở trong cốc cũng có giúp một tay.

"Ngươi nói cái gì! ?" Nghe được tin này, Hạ Trường Khanh cũng đình chỉ động tác trong tay.

"Trường Khanh, ngươi nên xem chừng bảo bối của mình một chút, bên ngoài hiện giờ đều đang truyền bá loại tin tức kia." Nói chuyện là Triệu y sư, người cao tuổi nhất trong cốc. Ông đã từng là ngự y trong cung, sau này, bởi vì không thể chữa khỏi bệnh cho hoàng đế liền từ quan tới Thần Y Cốc, trải qua những năm tháng hết sức tiêu sái tự tại.

"Không biết tin tức này là từ đâu truyền tới?" Chuyện mà Hạ Trường Khanh sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Triệu y sư cũng chỉ lắc đầu, "Hảo hữu trong cung của ta hôm nay đã sai người gửi cho ta một bức thư, nói là lão hoàng đế đã biết được chuyện này, thân thể của lão ta đang dần dần suy yếu, ta cảm thấy lão đã bắt đầu đánh chủ ý lên Khô Thảo, cho nên ngươi phải chỉnh đốn lại người trong cốc một chút."

"Ta hiểu rồi." Hạ Trường Khanh gật gật đầu, "Hôm nay ta sẽ điều khiển cơ quan trong cốc." Cái cơ quan này là do Tiêu Tương Tử đã tự mình bày ra trước đây, ngoại trừ cơ quan ở bên ngoài, trên đường lớn còn có trận pháp, trừ người ở trong cốc ra thì không một ai biết đến nó.

"Vậy ta về trước, bên ngoài lúc này chỉ sợ là đã có chút trở trời rồi ." Triệu y sư vuốt chòm râu bạc phơ của mình, có chút cao thâm khó dò mà rời khỏi.

Hạ Trường Khanh tàn nhẫn đánh một quyền lên bàn, may mà cái bàn được làm từ gỗ đỏ thứ thiệt nên không có chút tổn nghiêm trọng nào, tuy vậy nhưng trên mặt bàn lại xuất hiện một vết nứt nhìn hết sức đáng sợ.

Phục Uyên đi tới, lúc đứng ngoài cửa thì ông đã nghe được đoạn đối thoại của hai người, "Không cần lo lắng." Nâng cái tay hơi đỏ lên của Hạ Trường Khanh rồi đặt bên môi thổi khí.

"Uyên, " Hạ Trường Khanh ôm lấy Phục Uyên, "Nó sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng chứ?" Âm thanh của Hạ Trường Khanh có chút nghẹn ngào.

"Nó sẽ vĩnh viễn ở bên chúng ta." Phục Uyên vuốt tóc Hạ Trường Khanh, an ủi y.

Hạ Khô Thảo đang luyện tập khâu may vết thương vẫn chưa biết lúc này cha của cậu vì cậu mà có thể nói là sứt đầu mẻ trán.

——-

Editor: Cuối cùng cũng kiểm tra hết QAQ Từ nay sẽ ra chương đều đặn mỗi ngày hoặc cứ cách một ngày là ra một chương nha mấy thím (〃ノωノ)♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net