Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Khô Thảo phát hiện Hiên Viên Công Duẫn không có đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm, y quay đầu lại nhìn xem, trừ đường phố đông người cũng không thấy thân ảnh của Hiên Viên Công Duẫn.

"Có phải do ta nghĩ nhiều quá không?" Hạ Khô Thảo tự nhủ.

Trên tửu lâu, Dụ Bác Thiên đang nhìn cảnh sắc bên ngoài, mà Cô Vô Tâm vẻ mặt buồn bực ngồi đối diện hắn, vị hoàng đế này sáng sớm đã đến nhà hắn, làm hại cả nhà hắn thụ sủng nhược kinh chạy đi nghênh đón, Dụ Bác Thiên cũng không ở nhà hắn ngồi một chút, trực tiếp gọi hắn phụng bồi y ra ngoài, một khắc này trái tim của Cô Vô Tâm cơ hồ sụp đổ.

"Sao lại uống trà thế?" Dụ Bác Thiên nhìn động tác của Cô Vô Tâm có chút buồn cười.

Cô Vô Tâm để chén trà trong tay xuống, "Hoàng thượng hôm nay nhất định không phải đến đây uống trà đi dạo phố." Ý tứ chính là ngươi rốt cuộc định làm cái gì, muốn nói gì hãy nói không thì cút.

"Trong cung rất buồn, đi ra ngoài giải sầu mà thôi." Dụ Bác Thiên tiếp tục đem tầm mắt nhìn ra ngoài, sau đó hắn chú ú đến thiếu niên tóc trắng ngoài kia, đại khái vì tóc trắng kia quá nổi bật, Dụ Bác Thiên lại nghĩ đến lời Thừa tướng nói, "Vô Tâm ngươi biết người dưới lầu này đi."

Cô Vô Tâm nhìn theo hướng Dụ Bác Thiên chỉ, gật đầu, "Biết, biểu muội của Hiên Viên Công Duẫn tên là Cơ Ảnh Nguyệt ."

"Biểu muội?" Dụ Bác Thiên nhớ được người mình chỉ chính là thiếu niên tóc trắng, lần nữa nhìn ra thì lại thấy y đã biến mất, thay vào đó là một nữ tử tướng mạo diễm lệ, "Người ta vừa nhìn thấy chính là thiếu niên tóc trắng, sao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi?"

"Thiếu niên tóc trắng? Ngươi nói là tiểu nhi tử của cốc chủ Thần Y cốc?" Cô Vô Tâm có chút tò mò, chẳng lẽ Dụ Bác Thiên ra ngoài là vì tìm Hạ Khô Thảo sao?

"Không có gì." Dụ Bác Thiên thu hồi tầm mắt, "Chẳng qua mấy hôm trước Thừa tướng có nói cho ta biết một chuyện, là về Thần Y cốc, ta liền suy nghĩ muốn đi Thần Y cốc tìm hiểu một chút."

"..." Thật ra ngươi muốn cùng Thần Y cốc giao hảo đi, bất quá Cô Vô Tâm lại tiếp tục nhìn Cơ Ảnh Nguyệt ngoài đó, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cơ Ảnh Nguyệt gần đây đang cố gắng làm nhiệm vụ, hầu như là hoàn thành vượt mức những thứ được giao, Thất Hào đặc biệt đưa cho nàng một phần thưởng, đó chính là mở cửa thương thành đã nói trước đó, Cơ Ảnh Nguyệt lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này, trong nháy mắt cổng chính của tân thế giới được mở ra, sau đó nàng liền biết cái gọi là thương thành chính là có vệt ánh sáng bay vào cơ thể mình, sau khi tỉnh lại nàng phát hiện mình có điểm không thích hợp, đó là nàng cảm giác được trong người mình có thêm một người.

"Đó chính là người trong lòng của ngươi?" Trong đầu vừa truyền đến thanh âm kiêu ngạo, người này tên là Hướng Huyên Huyên, đến thừ thế kỷ 21, nhưng Cơ Ảnh Nguyệt đối với nàng có chút cảm giác sợ hãi, bởi vì Thất Hào kiểm tra cũng không hiểu vì sao người này lại xuất hiện trong cơ thể của nàng.

"Không phải chuyện của ngươi!" Cơ Ảnh Nguyệt phản bác nói.

"A~" Hướng Huyên Huyên có chút xuy chi dĩ tị*, "Nhìn khuôn mặt xinh như vậy mà ngay cả một tên nam nhân cũng không cướp được, thật vô dụng."

*xuy chi dĩ tị: khịt mũi xem thường

Hướng Huyên Huyên cơ hồ dùng lời châu ngọc*, thế nhưng Cơ Ảnh Nguyệt trong nháy mắt chỉ muốn giết người ở trong cơ thể mình, đáng tiếc thay, nàng không làm được điều này, chỉ có thể mặc kệ không quan tâm đến cô ta.

*lời châu ngọc: lời hay ý vàng

"Ta nói, ngươi giao thân thể cho ta mượn, tam đảm bảo giúp ngươi đem nam nhân này về." Hướng Huyên Huyên đối với loại thủ đoạn này rất lợi hại, tuy rằng là xuyên qua nhưng nàng rất cao hứng, có điều cùng chung một thân thể nàng không thích, cô bé này mặc dù thấp nhưng thông minh, cơ tướng mạo lại rất tốt, còn có một hệ thống Bàn tay vàng, nếu như đoạt được thân thể này thì chẳng phải sẽ giống như trong tiểu thuyết đại sát tứ phương sao, nghĩ như vậy, Hướng Huyên Huyên đối với việc đoạt thân xác của Cơ Ảnh Nguyệt ngày càng sâu.

"Ngươi nghĩ mọi thứ dễ dàng như vậy ạ." Cơ Ảnh Nguyệt không thể nào giao thân thể của mình ra, nàng biết nếu bị người này đoạt mất thân thể thì không bao giờ có thể đoạt lại được.

"Ta cảm thấy người trong lòng ngươi rất thích nam hài nhỏ tuổi kia, đồng tính luyến ái mà ." Hướng Huyên Huyên là người từng trải, huống hồ bên cạnh còn có mấp cặp gay, tự nhiên không thể gạt được nàng, bất quá nhìn kĩ thì hình như cô bé này biết chuyện, nhưng thật giống như có chút rơi vào đường cụt nên mới chấp nhất như vậy.

Cơ Ảnh Nguyệt xiết chặt lòng bàn tay, tận lực không làm cho mình xúc động vì lời nói của người này, để tránh mình thật sự nổi giận ra mặt.

"Đem hệ thống của ngươi cho ta mượn dùng một chút!" Cơ Ảnh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, Hướng Nguyên Nguyên đã mở ra hệ thống thương thành, bởi vì hai người dùng chung một thân thể, Hướng Nguyên Nguyên hoàn toàn có quyền mở ra thương thành, thế nhưng quyền sử dụng hệ thống không phải nàng, "Ngươi dùng vật này đem đến nơi nam hài kia đi."

Hướng Nguyên Nguyên mua một con người rối, bởi vì điểm tạm thời không đủ, loại người rối trong giống người thật kia thì không mua nổi, tuy cái con người rối này tuy thấp, nhưng da thì dày, tốc độ cũng nhanh, dùng rất bền.

"Ngươi chẳng lẽ không muốn biết nam nhân ngươi thích đối với nam hài này có bao nhiêu coi trọng sao?" Hướng Huyên Huyên mê hoặc Cơ Ảnh Nguyệt, "Có lẽ con rối kia có thể giúp ngươi nhìn xem một chút."

Cơ Ảnh Nguyệt cuối cùng vẫn đáp ứng, đi về phía Hiên Viên Công Duẫn, "Hiên Viên ca ca."

Hiên Viên Công Duẫn đang theo phía sau Hạ Khô Thảo dừng bước, chẳng là nhìn thoáng qua, rồi lại đem mắt nhìn về hướng Hạ Khô Thảo trong đám người, "Ảnh Nguyệt, có chuyện gì?"

Lúc này gương mặt Cơ Ảnh Nguyệt đã đỏ bừng, "Ta...Ta...Túi thơm của ta không thấy, chẳng biết rơi ở chỗ nào rồi."

"Sau này làm lại một cái là được." Hiên Viên Công Duẫn có chút không kiên nhẫn.

"Túi thơm đó là di nương tự mình làm, Hiên Viên ca ca có thể giúp ta tìm thử không?" Cơ Ảnh Nguyệt đem con rối bên trên người ra lệnh, đem nó thả ra, mình thì ở lại trì hoãn một chút thời gian của Hiên Viên Công Duẫn.

"...Ảnh Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Lúc này going của Hiên Viên Công Duẫn đã trở nên lạnh như băng, trong ánh mắt tràn đây chán ghét.

"Ta..." Cơ Ảnh Nguyệt bị ánh mắt của đối phương dọa sợ, không biết nên nói gì, kế tiếp chỉ thấy một lực đạo đẩy nàng qua một bên, chỉ thấy Hiên Viên Công Duẫn đã biến mất trên con đường.

"Ai nha, xem ra ngươi không có hi vọng rồi." Hướng Huyên Huyên trực tiếp đả kích Cơ Ảnh Nguyệt, "Có điều ta quên nói cho ngươi một chuyện, vừa rồi ta mua sai con rối, cái con rối kia là con rối giết ngươi a."

Cơ Ảnh Nguyệt vừa nghe đến chuyện này liền nhìn về phía Hiên Viên Công Duẫn biến mất, kia là con rối giết người, thuộc loại ám sát, đại biểu cho việc cái người rối này sẽ giết chết nam hài kia, Cơ Ảnh Nguyệt trong nháy mắt có chút vui vẻ, có điều hận ý chỉ trong phút chốc, cảm giác sợ hãi đem sự hung phấn này đè xuống.

"Ảnh Nguyệt!" Một thanh âm mang Cơ Ảnh Nguyệt đang ngẩn người trở lại, chỉ thấy Cô Vô Tâm cùng một người không quen biết từ trong tửu lâu đi ra. "Mới vừa rồi Hiên Viên đi đâu vậy?"

"Không...Không...Không biết." Cơ Ảnh Nguyệt lắc đầu bỏ chạy đi, nàng cho là việc làm của mình đã bị Cô Vô Tâm phát hiện.

Cô Vô Tâm có chút nghi hoặc nhìn hướng Cơ Ảnh Nguyệt rời đi, mà Dụ Bác Thiên lại có điều suy nghĩ nhìn về phía Cơ Ảnh Nguyệt, "Hắn hẳn là hướng phía kia đi." Dụ Bác Thiên chỉ về hướng Hiên Viên Công Duẫn biến mất.

Cô Vô Tâm ở trên lầu đã thấy hảo hữu rồi, nhưng trong mắt người này đột nhiên biến mất, Cô Vô Tâm cũng chỉ có thể chạy xuống hỏi Cơ Ảnh Nguyệt Hiên Viên Công đi hướng nào, nhưng nhìn bộ dạng kích động của Cơ Ảnh Nguyệt có chút không đúng.

"Ngươi vội vàng hấp tấp chạy làm cái gì, sẽ bị người khác hoài nghi!" Hướng Huyên Huyên cảm thấy chỉ số thông minh của Cơ Ảnh Nguyệt không phải thấp bình thường, cái loại thông minh này tuyệt đối không thể sinh tồn.

"Ta, ta có chút sợ." Cơ Ảnh Nguyệt là lần đầu tiên làm loại chuyện này, có chút chột dạ.

"Vừa rồi hai người kia xuất hiện, đều vô cùng tuấn mỹ bất phàm, nhìn khí chất trên người, nhất định không phải người bình thường, ngươi chạy như vậy họ sẽ biết tại sao." Hướng Huyên Huyên đối với nam tử không nói một lời kia khắc sâu, bởi vì cái loại khí thế bề trên này nhất định là người bất phàm.

"Ta chỉ biết một người, chính là người cùng ta nói chuyện, là nhi tử của Cô tướng quân, còn người kia ta không biết." Cơ Ảnh Nguyệt trở lời chi tiết, "Hắn là hảo hữu của Hiên Viên ca ca."

Hướng Huyên Huyên đại khái đoán được thân phận của người này, hoặc là Vương gia, hoặc là hoàng tử, hiện tại nàng còn chưa quen thuộc đối với triều đại này, cho nên không biết hoàng đế đã đổi, có điều nàng cũng rất thông minh, có thể đoán ra một chút, nếu có thể đem người này tới tay, thì chẳng phải có rất nhiều quyền lực sao.

Hạ Khô Thảo vốn là đang ở quán buôn bá nhỏ xem đồ vật, nhưng một trận gió lớn thoảng qua, y liền phát hiện mình đã đến bên ngoài Hiên Viên thành rồi, mà ở trước mặt cũng xuất hiện thêm một người không quen biết, người này hai mắt vô thần, mặt không cảm xúc, tướng mạo vô cùng bình thường, mặc một bộ y phục màu đen ngắn, bên hông vắt một thanh chủy thủ, loại người này rất khó nhận ra, nhưng Hạ Khô Thảo cảm giác, người này tựa hồ có chút kỳ quái.

"Đinh!" Vũ khí cùng vũ khí va chạm phát ra tiếng vang chói tai, Hạ Khô Thảo nhìn thấy Hiên Viên Công Duẫn ngăn cản công kích của đối phương.

Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy may mắn vì kịp thời chạy đến, bằng không lại trơ mắt nhìn y chết trước mặt của chính mình, đem Hạ Khô Thảo đoạt lại bảo hộ trong ngực, Hiên Viên Công Duẫn cảnh giác nhìn người nam nhân này.

"Ngươi là người phương nào!?" Hiên Viên Công Duẫn đem kiếm trong tay nhắm thẳng vào người nam nhân này, nhưng đối phương vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn không có một chút khí tức.

"Hắn thật giống như không phải là người." Người này lúc nãy nắm lấy tay của y, Hạ Khô Thảo hoàn toàn cảm giác được ngón tay của hắn lạnh như băng, cảm giác giống như là người rối.

Hiên Viên Công Duẫn đem kiếm trong tay trực tiếp đâm thẳng vào đối phương, nhưng tốc độ của nam nhân rất nhanh, tránh khỏi Hiên Viên Công Duẫn công kích về phía Hạ Khô Thảo, khi hắn ý thức được rằng, mục tiêu chỉ có Hạ Khô Thảo, vì vậy người khác không bị để ý đến, nên Hiên Viên Công Duẫn bị tên này hoàn toàn không đếm xỉa.

Hiên Viên Công Duẫn lập tức chạy qua bảo vệ Hạ Khô Thảo, nơi này làm tim hắn đập có chút nhanh, bởi vì hắn nhớ rõ kiếp trước, Hạ Khô Thảo chết ở chỗ này, vì cứu hắn mà rơi xuống vách đá.

"Phốc." Bên hông truyền đến đau đớn Hiên Viên Công Duẫn mới ý thức được đối phương mạnh như thế nào, nhưng giờ phút này hắn vẫn không thể ngừng lại công kích, phải bảo vệ Hạ Khô Thảo. Hiên Viên Công Duẫn cũng chỉ cười cười, nhưng trong tay lực độ vẫn không hề giảm, đem người ôm chặt, một tay công kích vốn rất phiền phức, huống chi người này lại lợi hại như vậy....

"Ngươi có sợ hay không?" Hiên Viên Công Duẫn đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như vậy, chính là y không tin vào được thời khắc này, Hiên Viên Công Duẫn hướng vách đá nhảy xuống, mà người nam nhân đần độn kia cũng nhảy theo xuống.

Thời điểm Cô Vô Tâm cùng Dụ Bác Thiên chạy đến đã không thấy người, nếu như trên mặt đất không phải có vết máu và dấu đánh nhau, cảnh tượng xảy ra đến chỗ vách núi, Cô Vô Tâm ý thức được chuyện gì.

-------------

Aki : Vì đây là truyện lượm chap ở nhiều nơi khác nhau nên tên main sẽ là "Hạ Cô Thảo" hoặc "Hạ Khô Thảo" Dù sao thì đều giống nhau thôi :V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net