Chương 74 + 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có chút chuyện như thế cũng không làm được! Gỗ chính là gỗ, chẳng có tác dụng gì!?" Hướng Huyên Huyên đang rất tức giận, ả phái ba người khôi lỗi ám sát hoàng tử Tiên Bi quốc, vậy mà kết quả, trên đường xuất hiện một bầy sói lớn, hại người khôi lỗi đều tan nát thành mảnh vỡ.

"Bọn họ không có tư duy, chỉ dựa theo mệnh lệnh của ngươi đi làm, coi như ám sát thất bại cũng không có cách nào." Thất Hạo lạnh như băng nói.

"Người khôi lỗi cao cấp điểm cao như vậy, bây giờ đổi một người cũng được, nhưng đổi một trăm người thì làm sao có khả năng!" Hệ thống này giở trò công phu sư tử* ngoạm về Hướng Huyên Huyên ả cũng coi như biết được, mặc dù khôi lỗi cao cấp chống đỡ tốt hơn khôi lỗi phổ thông, nhưng hai cái giá quá chênh lệch nhau, điểm còn lại căn bản không mua được bao nhiêu khôi lỗi cao cấp cả.

"Ngươi có thể sử dụng lượt phương pháp tiếp theo để đổi lấy điểm." Phương thức lần trước Thất Hào nói là chạy đến Thần Y cốc trộm dược, mặc dù trộm được dược, nhưng nàng ta cũng bị tóm lấy, súy chút nữa không thể rời khỏi, lần này tiếp tục đi chẳng phải sẽ mất mạng tại đó sao, không có đồ vật nào lần đầu bị trộm mà người ta bỏ mặc không quan tâm nữa.

"Thần Y cốc không thể đến nữa, nếu như bị bắt không phải đúng như câu trộm gà không xong còn mất một nắm gạo à." Không lẽ nàng không còn điểm để đổi đồ sao? Hướng Huyên Huyên nhớ lại những ngày mình dùng châu báu thạch châu để đổi cũng không thấp đâu.

Hướng Huyên Huyên tự hào cái gì nhất? Đó chính là dung mạo, dung mạo của ả có thể nói là đẹp nhất thế gian, biết bao nhiêu nam nhân vì nàng mà dốc hết sức mình, nhưng dã tâm của nàng lại không xuyên tâm được những thương đăng kia, có điều đối với những tên nhà giàu mới nổi, ắt vẫn mang đến cho ả nhiều thứ tốt.

"Ta khỏi bệnh rồi phải không?" Ba Nguyên Đô Nỗ hỏi Bùi Phi Y, thật ra hắn biết vết thương của mình đã khỏi rồi.

"Đúng vậy, ngươi có thể đi tùy ý." Bùi Phi Y là một y giả có tâm tính, y muốn để người này khỏi hẳn rồi rời đi, nhưng người ta gấp gáp muốn đi như vậy, y cũng sẽ không ngăn cản.

Ba Nguyên Đô Nỗ không nghĩ y đáp ứng nhanh như thế. hắn chẳng qua chỉ hỏi chút mà thôi, không khí trong phóng trở nên lùng túng, "Ta chỉ hỏi chút thử thôi mà."

"Miệng vết thương trên người ngươi đều tốt lên rồi, chẳng qua trên tay còn chưa khỏi đâu, nhưng cũng không tổn hại gì." Vừa nói xong Bùi Phi Y đưa cho Ba Nguyên Đô Nỗ vài lọ, "Dẫu sao vết thương của ngươi cũng do mấy tiểu tử nhà ta gây ra, ta chữa khỏi thid xem như hai bên không ai nợ ai."

"Ta..." Ba Nguyên Đô Nỗ rất muốn nói ý của hắn không phải như vậy, nhưng thấy Bùi Phi Y đầy mặt để ý hắn chỉ có thể đem lời của mình nuốt xuống.

Lần đầu tiên Ba Nguyên Đô Nỗ nhìn thấy khung cảnh Thần Y cốc, hắn chưa bao giờ bước ra khỏi phạm vi mà Bùi y Phi nhắc nhở, lần đầu thấy nơi này, hắn còn nghĩ đây là tiểu sơn thôn thông thường, bước đến đâu cũng đều nghe mũi dược cũng xem như một loại đặc sắc, không ít trẻ con trên đường vui đùa, một vài lão đầu tử tóc bạc ngổi trên xích đu sưởi ấm mặt trời sau giờ Ngọ, cảnh tượng thâp phần vui vẻ.

"Ngươi rời đi sao?" Vẫn lần thứ nhất Ba Nguyên Đô Nỗ cách thiếu niên này gần đến vậy, bây giờ hắn mới phát hiện ra đối với thiếu niên trước mắt hắn chỉ cảm thấy tò mò. bởi vì tò mò mà chú ý tới, bây giờ hai người gặp nhau, mấy ý nghĩa trước kia cũng không xảy ra.

"Nơi này thật đẹp." Nếu như không phải Tiên Bi quốc cần hắn, hắn sẽ ở đây một khoảng thời gian, ít nhất cuộc sống an dật như vậy rất ít được trải qua.

Hạ Khô Thảo không biết nói gì với Ba Nguyên Đô Nỗ, "Ta đã báo với bọn gọ ngươi sẽ xuống núi, nên bọn họ ở ngoài sơn cốc đón ngươi."

"Đa tạ." Ba Nguyên Đô Nỗ thật lòng cảm ơn Hạ Khô Thảo, "Không biết vị chữa trị cho ta Bùi tiên sinh có đến không?" Đại khái cũng phải rời đi rồi, Ba Nguyên Đô Nỗ nghĩ cũng phải nói cho người ta một tiếng.

"Bùi thúc thúc sẽ không đến, hắn phải ở trong núi hái thuốc hai ngày." Bên người có một con Đại Bạch bảo vệ, Bùi Phi Y không lo những con động vật khác trong rừng.

Ba Nguyên Đô Nỗ cảm thấy có một tia mất mác nhỏ, nói từ biệt với Hạ Khô Thảo rồi đi theo hướng đối phương chỉ, đúng như dự đoán nhìn thấy một rừng cây lớn, càng đi về trước thì thấy muội muội của hắn cạnh xe ngựa, ngênh đón hắn.

"Đại ca!" Vừa thấy bóng người của Ba Nguyên Đô Nỗ, Ba Nguyên Nhạn Nhi lập tức bay đến ôm lấy, mấy ngày này, nàng lo lắng muốn chết đi.

"Đi thôi." Ba Nguyên Đô Nỗ sờ tóc Ba Nguyên Nhạn Nhi.

Ba Nguyên Đô Nỗ ngồi trên xe ngựa, ra lệnh phu xe bên ngoài một tiếng, xe ngựa từ từ chạy, âm thanh sói tru nhỏ nhẹ xuất hiện, Ba Nguyên Đô Nỗ mở mắt vén rèm nhìn về phía bên ngoài, sau đó hắn thấy thân ảnh lam sắc cùng bạch lang lớn đứng ở đấy.

"Đai ca, ngươi nhìn gì vậy?" Ba Nguyên Nhạn Nhi thấy ca nàng vén rèm lên, xáp lại gần, nhưng chỉ thấy núi với rừng cây bên ngoài, hoàn toàn không có gì để nhìn.

Ba Nguyên Đô Nỗ buông rèm xuống, cười nói, "Không có gì..."

"Bùi thúc thúc, sao ngươi quay lại rồi!" Hạ Khô Thảo mới trêu vài con lang trong phòng của Bùi Phi Y, người vốn đã đi hái thuốc trên núi bây giờ đã xuống núi.

"Muốn nghỉ ngơi vài ngày." Bùi Phi Y sửa sang lại đồ dùng thường ngày, "Một chút bồi ta đi Hiên Viên thành, gầy đây địa hội võ lâm sắp tổ chức đi?"

Nói đến đại hội võ lâm, Hạ Khô Thảo lại nhớ đến trận hỗn loạn lần trước, mặc dù người hạ độc đã bị cha y dạy dỗ, nhưng Vệ bá bá ở địa vị của Vệ bá bá ở danh môn chính phái bị hạ thấp nghiêm trọng, không ít người trắng trợn kêu gọi y thối vị cho người khác, Vệ bá bá chỉ nhìn mấy tiểu nhân này rồi cười nhạo.

"Bùi thúc thúc, Đại Bạch không đi sao?" Đại Bạch với Bùi Phi Y như hình với bóng, nhưng nếu một con lang lớn như vậy xuất hiện trên phố cũng sẽ đưa đến không ít xôn xao.

"Ta tự có phương pháp." Bùi Phi Y khẽ mỉm cười, lấy bút mực ra, sau đó trên người Đại Bạch dính mực, vốn bộ là con lang xinh đẹp bây giờ lại có thêm vài chấm đen, nhìn khó coi hết sức, giống như chó vườn vậy, bẩn ơi là bẩn.

Cứ thế Bùi Phi Y mang theo Đại Bạch trắng trợn xuất hiện ở Hiên Viên thành, không ít người thấy con chó dơ bên người y, bức tranh này đặt cùng vị thiếu niên rõ ràng khác nhau, vì Bùi Phi Y có như thế nào thì khí chất vẫn như vậy, mặc dù cả người một bộ vải thô áo gai cũng cảm thấy ôn hòa, mà chú chó lớn lại quá cách biệt, một người một sói cứ đi như vậy đến phủ Hiền Trung Vệ mặc kệ ánh mắt của người đi trên đường.

"Lần này cha không đi Hiên Viên thành sao?" Năm nào có tổ chức đại hội võ lâm ở Hiên viên thành, Hạ Trường Khanh đều đến để hỗ trợ cho Vệ Trung Hiền, thế nhưng lần này Hạ Trường Khanh lại cự tuyệt.

"Lần này ta không đi, ngươi đi là được." Dù sao cứ ba ngày hai đầu chạy xuống núi, cứ để y trên này ngốc nữa, thì thà rằng cho xuống núi để đỡ phiền toái.

"Ta đi!?" Không trách Hạ Khô Thảo phải ngạc nhiên, bởi vì y đã từng thấy hạ Trường Khanh ở đó bận đến thế nào, "Nhưng ta cái gì cxung không biết!" Trừ chữa bệnh.

"Chuyện gì cũng không cần ngươi làm, mấy chuyện rắc rối đã có người khác lo, ngươi chỉ cần đi chơi là được." Vệ Trung Hiền là người phải gánh vác mấy chuyện rắc rối đó, dù sao Hạ Trường Khanh đã giúp hắn như thế, bây giờ để hắn đến giúp con trai y không phải rất bình thường sao?

Hạ Khô Thảo xuống núi, là Hiên Viên Công Duẫn đón y, sau đó đánh một tiếng với Vệ Trung Hiền rằng mình ở bên chỗ Hiên Viên Công Duẫn, thế nhưng chưa kịp đi chơi đã gặp chuyện xảy ra.

"Trúng độc? Tình huống gì?" Ở chân núi nhận được tin, có một nữ tử xông vào Thần Y cốc trộm dược, kết quả lại trúng độc ngược lại, người hạ độc là Bạch Chỉ, Bạch Chỉ hoàn toàn không biết phấn độc mình làm ra lại có người bị dính câu, cũng coi như cao hứng, độc của mình quá lợi hại đi.

Cái người không chuẩn bị hóa liều đến trộm dược không ai khác chính là Hướng Huyên Huyên, nhắc đến Hướng Huyên Huyên coi như ả xui xẻo, điểm tích lũy không đủ đi lừa gạt châu báu công tử nhà giàu không thành, mà đám đầu heo kia lại muốn thân thể ả, Hướng Huyên Huyên không vui, tên cao ngạo kia bất mãn nói nàng là kỹ nữ muốn vàng bạc châu báu, còn giả bộ thanh cao làm cái gì, Hướng Huyên Huyên đem bọn họ đánh một trận sau đó thở hổn hển chọn cách trộm dược, rút kinh nghiệm lần trước lần này nàng chọn dược phòng ít người đến, nhưng vừa mới lấy được bình dược Thất Hào đã cảnh báo, nói ả trúng độc, vừa nghe vậy Hướng Huyên Huyên vội chạy ra khỏi Thần Y cốc, không lấy được đồ còn để bản thân trúng độc, Hướng Huyên Huyên nghẹn ngào đến nói không nên lời.

Lúc này Hướng Huyên Huyên đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, môi tím tái, mười ngón tay nổi lên tầng màu đen, đang từ từ thấm dần, bọn người Đại Phúc cũng chỉ lắc đầu, độc này đến bọn họ chẳng giải nổi.

"Đều cút hết ra ngoài cho ta!" Hướng Huyên Huyên nổi giận quát lên, đuổi hết mọi người ra bên ngoài, nhưng vừa hét lên trên cổ lại rỉ ra một mùi vị, Hướng Huyên Huyên liền che miệng lại, dùng sức ho khan, không biết cái gì từ bên trong cổ họng trào ra, Hướng Huyên Huyên bèn nhìn bên trong khăn tay, lập tức sợ ngay người, tại sao ả lại ho ra máu, độc này thật sự lợi hại vậy sao?

"Thân thể ngươi quá yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng." Thất Hào kiểm tra tình trạng của Hướng Huyên, bộ phận trong cơ thể đang suy yếu dần đi, cũng chẳng biết là độc gì, sao lại bá đạo đến như vậy, trong lúc nhất thời không thể ra sức, còn nếu cứ tiếp tục như vậy túc chủ sẽ phải chết.

"A! Tĩnh dưỡng? Chờ chết sao?" Hướng Huyên Huyên cảm giác được tình trạng của mình, đối với lời Thất Hào nói, bây giờ ả không muốn nghe, Thất Hào cho ả tất cả, cũng hủy hoại nàng tất cả.

"Túc chủ tỉnh táo lại đi, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính." Có thể nói Hướng Huyên Huyên cung cấp rất nhiều thứ cho hắn để giao cho tiến sĩ, hiện tại tâm ý lại nguội lạnh, đây không phải là điểm tốt, Thất Hào phải liên hệ với tiến sĩ thôi.

Đang lúc còn phiền não vì mình bị trúng độc, thì thấy ngọc bài đột nhiên phát ra âm thanh tích tích, giống như có người gọi đến, Hướng Huyên Huyên bình tĩnh cầm ngọc bài lên, sau đó thấy ngọc bài phát ra ánh sáng, ánh sáng chiếu to rồi bắn lên mép giường.

Xuất hiện một màn ảnh lớn, giống như màn ảnh chiếu phim vậy, có một người đàn ông mặc quần áo trắng, tóc vàng mắt xanh đang nhìn nàng, tướng mạo người này vô cùng tà mị, lúc Hướng Huyên Huyên nhìn thấy hắn cười lên, không khỏi đỏ mặt, người đàn ông này quả thật có mị lực.

"Xin chào, Hướng tiểu thư, ta là tiến sĩ L, ngươi có thể gọi ta tiến sĩ là được." Tiến sĩ L mặc dù có tướng mạo như người Châu Âu, nhưng lại nói tiếng phổ thông rất lưu loát.

"Xin chào..." Hướng Huyên Huyên trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, thanh âm người đàn ông này mười phân hấp dẫn (sexy), đột nhiên Hướng Huyên Huyên nghĩ mình có được y cũng là chuyện tốt.

Tiến sĩ L nhìn sắc mặt Hướng Huyên Huyên trắng như tờ, nhưng vẫn xinh đẹp, xó điều hắn lại không có hứng thú, dù sao gương mặt này là do hắn tạo ra, Hướng Huyên Huyên cũng chỉ là một môi giới thể mà thôi, tác dụng, dĩ nhiên là câfm đồ truyền đến, dã tâm của ả hắn rất thích. đáng tiếc lại không có đầu óc, tự cao quá mức, không biết biến đổi, tiến sĩ L rất muốn thông đốt đầu óc của Hướng Huyên Huyên sửa đổi một phen, như vậy chẳng phải tạo ra một khôi lỗi thập mỹ sao?

Nghĩ như vậy, tiến sĩ ánh mắt hắn nhìn về phía Hướng Huyên Huyên nóng lên, Hướng Huyên Huyên lập tức thẹn thùng đứng dậy, nàng nghĩ là tiễn sĩ đã yêu nàng, đây chẳng phải là có thể mượn danh nghĩa tiến sĩ lợi dụng Thất Hào đi tìm vài thứ, cả hai đều có chủ ý như nhau, đều tính toán xem đạt lợi cái gì từ nhau.

(*) từ gốc 狮子大开口 (sư tử đại khai khẩu): là cụm từ có hàm nghĩa chỉ việc nói quá, làm quá so với khả năng và thực tế. (meo1980.wp)

Chương 75

Hạ Khô Thảo không ngờ nội dung câu chuyện lại lần nữa hướng về phía mình, rõ ràng bản gốc đã bị thay đổi đến không thể nhận ra, nhưng bản thân lại không thoát khỏi dây dưa của câu chuyện, đến mức bây giờ y bị bắt cóc, nhốt ở bên trong một ngôi nhà, tay chân đều bị xích lại chỗ mép giường, phạm vi hoạt động cũng chỉ từ bàn đến giường.

Người bắt cóc y là người khôi lỗi, lúc y muốn chạy đi, nhưng chẳng hiểu vì sao khoảng cách lệch đi, độc không trúng người khôi lỗi, dược lại miễn dịch với đao kiếm, y cũng không thể ra sức, chỉ có thể tạo ra tiếng vang lớn để người khác nhanh đến cứu y, đáng tiếc, lúc bọn họ chạy đến thì Hạ Khô Thảo đã biến mất.

"Các ngươi là ai!?" Hạ Khô Thảo hỏi thị nữ mang cơm đến cho y, nhwung thị nữ này vô cùng kì quái, giống như mấy người khôi lỗi kia, đều đâu đấy làm việc của mình, hoàn toàn không để ý đến Hạ Khô Thảo.

"Chằng lẽ người cũng là khôi lỗi?" Hạ Khô Thảo phất tay một phát về hướng thị nữ, không phản ứng, thị nữ tiến lại gần y hơn, y bấm một cái lên mặt nàng, cứng rắn, lạnh như băng, đây không phải là người.

Bên trong phòng bài trí vô cùng nguy nga lộng lẫy, cơ hồ là đảng nhà giàu, Hạ Khô Thảo biết mình không thể rời khỏi gian phòng này, chỉ có thể tự giận mình nhìn xem bọn người này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đến khi đem xuống, hai người khôi lỗi đột nhiên xông vào, hạ Khô Thảo đang ngẩn người ở trên giường ngổi dậy, nhìn người khôi lỗi đi đến chỗ y.

Trên cổ tay chợt lạnh lên, một tia tập kích đến, Hạ Khô Thảo nhúc nhích không thành, bị người khôi lỗi ấn chặt tay, người khôi lỗi còn lại dùng chủy thủ gạch trên cổ tay y, máu tươi ấm áp theo cổ tay chảy xuống, bên trong bát sứ màu trắng chứa đầy máu tươi nhìn cực nhức mắt, đợi đến lúc máu tầm nửa bát, người khôi lỗi bỏ đi, Hạ Khô Thảo khóc không ra nước mắt, dù gì cũng phải băng bó một chút a, tiếp tục như vậy sẽ chảy máu nhiều quá chết mất, xé miếng vải trên giường xuống, Hạ Khô Thảo trói thật chặt chỗ động mạch, để máu ngừng chảy, sau đó băng bó vết thương lại, trên giường toàn là vết máu, ngay cả trên người y cũng dính rất nhiều, nhìn vô cùng kinh hoàng.

Hạ Khô Thảo không đoái hoài những thứ này, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, mất máu nhiều như vậy chẳng dễ chịu gì, bọ người khôi lỗi này một chút thông thường cũng chẳng có, ngay cả băng bó cũng không, nếu y thật sự chết rồi không biết ai mới cứu được Hướng Huyên Huyên.

Ngày thứ hai, khí sắc Hướng Huyên Huyên khôi phục chút ít, chẳng hạn như sắc mặt đã hồng nhuận, thật ra ả trúng độc không cần nhờ máu của Hạ Khô Thảo để chữa trị, nhưng tiến sĩ L cám dỗ quá khiến ả động lòng, quả thật máu của Hạ Khô thảo rất có hiệu quả, mặc dù không thể chân chính trường sinh bất lão, song máu này lại có công hiệu khác ngoài giải độc là tăng cường công lực, dĩ nhiên tiến sĩ L cũng muốn một phần nhỏ máu này đem đi nghiên cứu.

"Các người chăm sóc hắn như thế nào vậy!?" Hướng Huyên Huyên muốn đến xem Hạ Khô Thảo bây giờ thế nào, kết quả vừa mở thấy Hạ Khô Thảo nằm bất tỉnh trên giường.

Đáng tiếc, đối mặt Hướng Huyên Huyên là đám người khôi lỗi, bọn họ không có não, chỉ biết nghe lệnh của chủ nhân, làm chuyện mình làm, nếu Hướng Huyên Huyên không ra lệnh băng bó vết thương hay chăm sóc Hạ Khô Thảo thì bọn họ sẽ không thực hiện, đột nhiên ả ta cảm thấy vô lực, mặc dù có nhiều thứ, cung điện lớn như vậy không có một ai, thật sự rất cô độc.

Hướng Huyên Huyên rất cố gắng hành động, trong khoảng thời gian để người khôi lỗi mang về mấy đứa trẻ, hơn nữa đều là nữ hài tử, nữ hài tử đều phải có cảm tình, dễ khống chế, ngoan ngoãn nhưng không cố chấp, Hướng Huyên Huyên suy nghĩ, mình có thể từ từ phát triển, nhừng đứa con nít này có thể sẽ giúp mình trong tương lai.

"Các ngươi đi theo ta, ta đảm bảo các ngươi sẽ không đi làm khất cái nữa, nhưng nếu các ngươi phản bội ta, ta để cho các ngươi sống không bằng chết." Cho một viên đường lại đánh một gậy là phương thức đơn giản nhất, có điều, con người nếu như không được thỏa mãn, trung thành với ngươi, cũng có thể phản bội lại ngươi.

Những nữ hài tử này đều biết mấy đạo lí này, nếu người này có thể đảm bảo áo cơm lo cho các nàng cáng nàng sẽ tận tuy, dẫu sao làm khất cái không có tương lai, bây giờ thế này, nói không chừng, một ngày nào đó còn được thăng quan tiến chức.

"Ta để các nàng đưa các ngươi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó hai người đến phía tây, phụ trách chăm sóc người bên đấy." Hướng Huyên Huyên nhìn về phía người khôi lỗi ra chỉ thị, những đứa trẻ này đều sống lại đây.

"Túc chủ, ngươi thật sự muốn lưu những hài tử này sao?" Thất Hào hơi phản đối việc làm này của Hướng Huyên Huyên, dù sao lòng người khó dò, ai biết được mấy đứa trẻ này sau khi lớn lên sẽ làm phản hay không.

"Nếu ta đã lựa chọn các nàng có nghĩa ta có lòng tin vào đó." Đối với những đứa trẻ này Hướng Huyên Huyên thấy không đủ để gây ra sợ hãi.

Lúc này, tại Thần Y cốc đã trở nên hỗn loạn, lần trước Hạ Khô Thảo rơi xuống vách núi cũng không rối loạn như hôm nay, ít nhất bọn họ còn biết có người che chở cho y, mà lần này không giống, Hạ Khô Thảo không biết bị ai bắt đi, sống chết cũng chẳng biết, lại không hay đối phương muốn làm cái gì, Hạ Trường Khanh bây giờ gấp đến độ cả đầu óc đều trống rỗng.

"Vẫn chưa có tin chính xác sao?" Hạ Trường Khanh túm lấy Hiên Viên Công Duẫn, hiện tại Hiên Viên Công Duẫn một mực giúp tìm kiếm tin tức Hạ Khô Thảo, nhưng trong nhà ngoại trừ dấu vết đánh nhau còn lại chẳng có gì.

"Cốc chủ..." Bạch chỉ phát hiện một chỗ, mặc dù không biết có hwuux dụng hay không, thấy Hạ Trường Khanh lo lắng đến lung tung, nếu xui xẻo sẽ bị liên lụy.

"Tiểu nha đầu, không nhìn thấy người này bây giờ rất muốn giết người hay sao? Chúng ta ở một bên xem xem là được." Độc lão quỷ kéo Bạch Chỉ sang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net