Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Lang gì cơ?" Hướng Huyên Huyên thoáng đứng lên, đi về hướng ngoài thành, chỉ thấy bầy sói màu hắc sắc tông sắc tụ tập trước cửa thành, ngồi chồm hổm ở đó, ngửa mặt lên trời tru dài, đêm nay tỏ ra hết sức khủng bố, Hướng Huyên Huyển cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Bọn chúng triệu tập đồng bạn!" Thất Hào vận dụng app phiên dịch đem tiếng bầy sói dịch ra mới biết tình thế không ổn, đáng tiếc đã quá muộn, ước chừng có hơn ngàn con sói tụ tập.
"Rốt cuộc đây là tình huống gì!? Đến bây giờ Hướng Huyên Huyên còn chưa biết ở khu vực xa xôi như vậy còn có nhiều chó sói, bầy sói này xếp thành đường thẳng ngồi dưới ánh trăng, gào rú lên.
"Thất Hào, có người phát hiện nơi này của chúng ta sao?" Hướng Huyên Huyên biết thân phận Hạ Khô Thảo, nàng bắt bầu hoài nghi bầy sói này với Hạ Khô Thảo có liên quan hay không, độc của mình còn chưa khỏi hẳn, tuyệt đối không thể giao Hạ Khô Thảo ra, dù cho Thất Hào đã bày kết giới cho Cửu Tôn quốc, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng Hướng Huyên Huyên vẫn tỏ ra lo âu.
"Yên tâm, kết giới này rất bền, tuyệt đối không bị người phát hiện." Thất Hào hoàn toàn nắm chắc, dù sao kết giời này được tạo bởi công nghệ cao của tương lai.
Hướng Huyên Huyên thấy Thất Hào tự tin nắm chắc như vậy, ả cũng yên tâm, ra lệnh cho vài người khôi lỗi ra ngoài giải quyết bầy sói kia, tránh quấy nhiễu lòng người.
"Hướng Tây Nam." Bùi Phi Y vỗ đầu Đại Bạch, nói về phía Hạ Trường Khanh.
"Vậy đi hướng Tây Nam đi." Đã có được vị trí cố định, cũng không nên do dự cái gì, Hiên Viên Công Duẫn để ám bộ dẫn đường đi trước dò xét, sau đó thì đi lên.
Chờ đến lúc bọn họ đến, bầy sói đã bị đánh tứ phía, một ít thi thể sói bị hất văng dưới đất, mà những tên hắc y nhân kia, giương vũ khí trong tay chém giết bầy sói, có người đã mất một cánh tay nhưng vẫn cố giết bầy sói, giống như không biết đau vậy.
"Người khôi lỗi!" Hiên Viên Công Duẫn liếc mắt đã nhìn ra bọn người hắc y nhân là người khôi lỗi của Hướng Huyên Huyên, trên đất không ít thi thể của bầy sói, chính do bọn người khôi lỗi đến đối phó.
Một tiếng huýt sáo vang lên, lang vương ngửa mặt lên trời rú thật lâu, bầy sói đang đánh cùng bọn người khôi lỗi lập tức chạy về phía Đại Bạch dưới ánh trăng, Bùi Phi Y thấy thi thể một bầy sói nằm la liệt trên đất, không kiềm được cau mày, "Đại Bạch, trông chừng bọn nó, không nên tùy tiện hành động."
Nơi đây là một sơn cốc hoang vu, không có gì đặc biệt, nhưng Hiên Viên Công Duẫn nhìn thế nào cũng thấy bên trong có mờ ám, chẳng lẽ ở đây có trận pháp?
"Nơi này không có trận pháp, nhưng đích xác là dùng thứ gì đó che mắt mọi người, nên mới không phát hiện ở đây có gì." Hạ Trường Khanh đi lên trước, nhưng trước mắt ngoài một mảnh núi hoang thì chẳng có gì khác.

Tiêu Tưởng lắc đầu, căn bản không có trận pháp nào nơi này, trước mắt cũng chỉ có một ngọn núi hoang, trận pháp phải dựa vào trận tự, không có cây cỏ, đá, sông và các đồ dùng bày trận thì không tạo trận pháp được, bán kính trăm dặm, lại chỉ có một ngọn núi, hoàn toàn không bày được trận pháp.
"Bầy sói dừng lại ở đây thì chắc chắn Hạ Khô Thảo biến mất chỗ này." Bùi Phi Y đã để lang vương cắn đứt cổ người khôi lỗi, nhưng bọn họ như người mù vẫn quơ đao cầm kiếm đánh. "Những thứ này là người khôi lỗi mà ngươi nói sao?"
"Nếu như người khôi lỗi ở đây, chứng minh Hướng Huyên Huyên cách đây rất gần." Hiên Viên Công Duẫn bây giờ muốn đào ra được Cửu Tôn quốc.
Lúc Hạ Khô Thảo mở mắt ra, nhìn thấy hai cô bé đang lo lắng, Hạ Khô Thảo biết hai nàng bản tính không xấu, chỉ vì sinh tồn mới đi theo Hướng Huyên Huyên.
"Tiên sinh ngươi không sao chứ?" Mộc Hương Mộc Liên nhìn thấy Hạ Khô Thảo tỉnh lại lúc này mới yên lòng.
"Không sao." Hạ Khô Thảo ngồi dậy, trên cổ tay còn chút đau, nhưng được xử lí rất tốt, hoàn toàn nhìn ra hai cô bé có dụng tâm rất nhiều, "Nếu như có cơ hội rời khỏi, các ngươi nguyện ý theo ta không?" Để hai cô bé đi theo Hướng Huyên Huyên không phải là một biện pháp, còn có khả năng đưa hai nàng vào miệng cọp.
"Rời đi? Đi chỗ nào?" Mộc Hương các nàng là được nữ vương bệ hạ mang về, có thể sống sót cũng là nhờ dựa vào nữ vương bệ hạ, nếu như rời khỏi các nàng sống sót được sao?
"Đi đến nơi của ta, Thần Y cốc." Hạ Khô Thảo rất yêu thích hai cô bé, "Có thể đến Thần Y cốc làm dược đồng."
"Chúng ta có thể đi Thần Y cốc không?" Thần Y cốc là chỗ nào, các nàng có nghe nói qua, tuy nhiên lại chưa bây giờ nghĩ đến đến nơi đó.
"Dĩ nhiên có thể." Hạ Khô Thảo cảm giác mình giống như bọn bắt cóc dụ dỗ trẻ con, nhìn hai đưa trẻ trưng khuôn mặt mong đợi, xem như mình thành công rồi.
Đến giờ tay phải còn chưa bị rạch, mà Bạch Nương Tử ẩn nấu cuối cùng cũng chịu động, từ lúc ở Lang Gia quốc đến nay Bạch Nương Tử đến kỳ ngủ đông, một mực ngủ một năm cũng không có phản ứng, nhưng hôm nay đã động đậy rồi, Hạ Khô Thảo nhìn cánh tay, Bạch Nương Tử trên cánh tay chậm rãi nhúc nhích.
"Có rắn!" Mộc Hương Mộc Liên thét lên, nơi này sao lại xuất hiện rắn, còn bò tới bò lui trên tay tiên sinh, nếu tiên sinh bị cắn nên làm gì đây.
Bạch Nương Tử từ từ bò tới cổ tay Hạ Khô Thảo, há miệng cắn dây xiềng xích, dây xích này là đồ vật công nghệ cao Hướng Huyên Huyên lấy từ Thất Hào, Mộc Liên cùng Mộc Hương đã thử dùng qua chủy thủ, nhưng không được, dây xích này cứ như lúc đầu, không chút hỏng, Bạch Nương Tử há miệng, nhìn một cái, cắn đứt một chỗ hiện liên dấu vết màu đen, như là bị ăn mòn hết.
Không lâu sau, bốn sợi dây xích bị độc của Bạch Nương Tử ăn mòn hết, Hạ Khô Thảo đứng dậy hoạt động cổ tay, rồi lập tức cùng Mộc Hương Mộc Liên chạy ra ngoài.
Mộc Hương với Mộc Liên đối với ooàng cung này biết chút ít, nhưng tìm nơi ra rất đơn giản, đáng tiếc hai người đi đến cửa thành lại phát hiện bọn họ không ra được, mở cửa thành ra nhìn được cảnh bên ngoài, nhưng chỗ cửa thành lại có một vật bằng thủy che đậy toàn bộ hoàng thành trong lồng, như là một kết giới.
"Có cách nào ra ngoài không?" Hạ Khô Thảo hỏi Bạch Nương Tử.
Bạch Nương Tử nghe hiểu, trượt từ trên tay Hạ Khô Thảo xuống mặt đất, sau đó bò vào trong cung điện, thoáng cái mất hút.
Hạ Khô Thảo đem nốt dây xích cuối cùng phá hủy, Thất Hào cảm thấy bất khả tư nghị, hắn vừa mừng vừa sợ, đem sợi dây xích bị đứt một đoạn thành màu đen truyền đến tiến sĩ, trái ngược với Thất Hào là Hướng Huyên Huyê, trong lòng nàng tràn đầy khủng hoảng.
"Sao y chạy trốn được!? Hai đứa nhỏ kia đâu!?" Hướng Huyên Huyên nổi giận, nuôi hai đứa đều là bạch nhãn lang, dám đem người của ả thả đi, trong hoàng cung bây giờ một đứa trẻ cũng không thể lưu lại, may những người khôi lỗi này còn tốt, vẫn trung thành trung thủ, không cần lo lắng bị người phản bội, quá tức giận, độc trong người lại khởi phát, Hướng Huyên Huyên cảm thấy đầu choáng váng, hai tay tức khắc chống lên bàn giữ thăng bằng, để tránh té xỉu.
"Túc chủ, bọn họ ở cửa thành." Thất Hào nhìn phản ứng của cửa thành, mấy người bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không ra được, bây giờ hắn lại tra ra được hành tung của bọn họ.
Hướng Huyên Huyên ra lệnh cho người khôi lỗi chạy ra ngoài cửa thành, "Hạ Khô Thảo!" Hướng Huyên Huyên đứng trước mặt Hạ Khô tahor nghiến răng nghiến lợi, "Bắt y lại, lấy máu! Bất luận sống chết!"
Người khôi lỗi vọt tới, Hạ Khô Thảo đem hai đứa bé bảo hộ ở sau lưng tránh bị người khôi lỗi làm bị thương, trên người bản thân lại chẳng có vũ khí đề phòng, chỉ có thể tránh né, cơ mà có tránh né như thế nào cũng không phải đối thủ của người khôi lỗi, sau đó thì bị bọn họ bắt lại, hai cổ tay bị nắm lại lấy máu, Hạ Khô Thảo muốn giãy giụa nhưng không thể nhúc nhích được.
Vết thương lần này cắt còn sâu hơn so với lần trước, máu tươi cứ như nước mà chảy ra ngoài, hôm trước mất máu còn chưa khôi phục, bây giờ lại tuyết thượng gia sương*, cơ thể dần lạnh lên, những thứ trước mắt trở nên mơ hồ, Hạ Khô Thảo nghĩ có phải mình sắp chết hay không.
"Buông tiên sinh ra!" Mộc Hương Mộc Liên khóc lớn hét lên, nhưng bị hai người khôi lỗi ngăn cản không động đậy đươnc, "Các ngươi đều là người xấu! Sẽ chết không tử tế!"
*đã có tuyết lại còn thêm sương vào nữa là dư thừa, có một cái đầu lại đội thêm một cái đầu nữa.
"Ta nuôi hai ngươi ăn mặc, cho hai ngươi cuộc sống mới, hai ngươi ngược lại biết báo đáp ta, nếu nuôi không xong bạch nhãn lang, vậy thì không cần nữa." Hướng Huyên Huyên làm động tác về phía người khôi lỗi, "Giải quyết chúng."
Đương lúc người khôi lỗi chuẩn bị giơ đao lên, chỉ nghe bịch một tiếng, có cái gì đó đánh tới kết giới, kết giới liền xuất hiện một cái khe, Hướng Huyên Huyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thế một con cự xà đang đụng vào kết giới bọn họ, Hướng Huyên Huyên trợn to hai mắt, nàng không biết con cự xà này từ đâu mà đến.
"Hống!" Cự xà phát ra tiếng gầm thét, biểu hiện mình đang sinh khí, cái đuôi vẫy quay vẫy lại, đá văng người khôi lỗi ra, đối mặt với cự xà như thế, người khôi lỗi có lợi hại đến mấy cũng không đáng nhắc đến.
Hướng Huyên Huyên ngay tức khắc đem máu Hạ Khô Thảo chạy đi, cũng không để ý đến mấy người trên đất sống hay chết, chạy đi đến chỗ khác, hoàng cung có thể xây lại, nhưng mạng mất thì không còn gì nữa.
"Phòng vệ cấp sáu! Mở!" Sau khi uống xong chén máu, Hướng Huyên Huyên khôi phục lại, lập tức ra lệnh, chỉ thấy phòng vệ cấp sáu xuất hiện mấy đạo quang, rất nhanh điện quang đem cự xa bao quanh bên trong.
"Phòng vệ cấp tám! Mở!" Cự xà cứ như không hề có cảm giác, vẫn đụng vào tầng phòng vệ, Hướng Huyên Huyên tiếp tục gia tăng lượng điện quang, thẳng đến cấp mười hai, trên người cự xà cũng phát ra một cháy khét, thánh thể to lớn ngã ầm xuống, Hướng Huyên Huyên chuẩn bị không kịp một màn như này, tầng phòng vệ bể nát.
"Túc chủ, mang hoàng cung thu cất, lập tức rời đi!" Thất Hào ý thức được chuyện trước mắt, nói với Hướng Huyên Huyên.
Hướng Huyên Huyên đem hoàng cung thu vào không gia, không màng đến sống chết của mấy đứa trẻ, trực tiếp rời đi, dù sao thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, hậu hội hữu kỳ.**
Tầng phòng vệ vỡ vụn, bọn người Hạ Trường Khanh thấy cung điện nguy nga lộng lẫy đột nhiên biến mất, sau đó cả người con cự xà nám đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Đây là vật gì..." Hạ Trường Khanh chưa bao giờ gặp rắn nào lớn như vậy, y có chút lo lắng cho con mình rốt cuộc đã gặp cái gì.
Hiên Viên Công Duẫn ngược lại thì phát hiện con cự xà này là con ở vách đá, cũng chính là Bạch Nương Tử của Hạ Khô Thảo, bèn đi lên trước nhìn con cự xà nằm co ro trên đất, vảy với da trên người nó đã nứt ra, mà giữa thân hình nó đang nằm ba người, một người là Hạ Khô Thảo, còn lại là hai cô bé.
Hạ Trường Khanh không để ý cự xà này tốt hay xấu, xông đến ôm lấy Hạ Khô Thảo kiểm tra, trên cổ tay đọng lại một vệt máu khô, sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, "Ta sẽ không tha cho người nọ!" Hạ Trường Khanh nổi giận, người này cứ một lần một lần tổn thương nhi tử của y, xem y là bùn bóp sao?
Hướng Huyên Huyên bây giờ thật thảm, trên giang hồ đang truy nã một người, phần thưởng cũng khong phải tiền, mà là lệnh bài của Thần Y cốc, chỉ cần có lệnh bài này, đến Thần Y cốc chữa bệnh đơn giản như y quán bình thường vậy, trong lúc nhất thời cả giang hồ đều bắt đầu truy lùng nữ nhân tueyejt sắc dám chọc giận Thần Y cốc.
Còn Hướng Huyên Huyên đâu? Ả cũng đang trên đường chạy trốn.
**Thanh sơn y cựu, lục thủy trường lưu 青山依旧,绿水长流 – qīngshān yījiù lǜshuǐ cháng liú (dị bản là Thanh sơn bất lão/thường tại, lục thủy trường lưu 青山 不老/常在,绿水长流), thường là rút gọn của 青山依旧,绿水长流, 后会有期 (thanh sơn y cựu, lục thủy trường lưu, hậu hội hữu kỳ): Nghĩa là núi cao vẫn còn nằm yên tại đây, nước xanh chảy mãi, (nhưng) sau này sẽ có lúc gặp lại – thường được dùng như một lời nhắn nhủ hay hứa hẹn lúc phân kỳ (hì hì, lại bày đặt dùng Hán ngữ cơ sở, ý là lúc chia tay chia chân). Nhà thơ Tản Đà trong bài Tình Non Nước đã có những câu rất hay, dựa trên thành ngữ này: Nhớ lời "nguyện nước thề non", Nước đi chưa lại, non còn đứng không. ()  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net