Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11. Nóng lòng bảo vệ chủ.

Tề quản gia nổi tiếng kia tên là Tề Thạch Lỗi, là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò, kích cỡ trung bình. Chỉ nhìn bộ dáng thôi thì trông rất là hòa nhã, giống một người hiền lành dễ ở chung.

Cũng chính vì do ông ta dễ nói chuyện, duyên với người khác ở trong phủ cực tốt, cho nên mọi người sẽ kính trọng mà gọi ông ta là "chú Tề".

Lúc A Chi đi tìm hiểu qua, thì chú Tề này tuy rằng họ Tề, nhưng không phải người trong tộc với Tề phủ, chỉ là giống cái họ mà thôi.

Năm đó Tề tướng quân giao Tề phủ cho ông ta quản lý, ít nhiều gì cũng là xem xét ở mặt cùng họ. Sau đó, không biết là ai đang truyền rằng chú Tề là người một nhà với Tề phủ, chú Tề nghe xong thì cũng chỉ là cười cười chẳng phủ nhận. Ngần ấy năm sau đó, người ngoài đều cho rằng "Tề" của chú Tề là cùng một "Tề" với "Tề" của Tề phủ.

Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người dưới trong phủ coi chú Tề là chủ Tề phủ, đều tưởng rằng ông ta là em trai phương xa của Tề tướng quân đấy.

So sánh với chú Tề trú giữ Tề phủ mười mấy năm, Triều Mộ rất ít về kinh giống như là người ngoài của Tề gia.

A Chi tìm được chú Tề kia là ở hậu viện. Ông ta đang dẫn theo người tùy tùng phụ tá, đứng ở trước mặt chúng đầy tớ thẩm tra thứ gì đó.

"Tiểu Quận chúa mới về kinh, việc ăn mặc cần phải kỹ lưỡng, đặc biệt là phương diện ăn uống, tuyệt đối không thể khiến Quận chúa cảm thấy sau khi về kinh thì bị phải uất ức." Hai tay chú Tề kia đắp ở trước người, nói chuyện với một bầy tôi tớ hậu viện trước mặt.

Mấy cái xe đẩy tay đặt dừng bên cạnh, trên xe bày biện sọt tre giỏ trúc chỉnh tề, bên trong lộ ra lá xanh biếc như ngọc bích, trông giống như là cải trắng.

Còn có cái trong xe đẩy tay nhìn như là trái cây. Kiến thức A Chi rộng, nhìn lướt hai cái là có thể nhận ra ngay là trái vải cùng dưa hấu.

So với trứng thịt thì trái cây rau củ mùa đông muốn hiếm có hơn xa so với mùa hè, có đôi khi chính là trong cung cũng không phải có thể ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, dưới rất nhiều tình huống thì trái cây sẽ siết gấp cho Hoàng thượng Thái hậu hưởng dụng trước, tiếp theo là Hoàng tử Công chúa, cuối cùng mới là phi tần được thương yêu.

Triều Mộ có thể được hưởng những này, cũng không phải là quản gia - chú Tề dốc sức ra, hiển nhiên là sự ban thưởng của trong cung.

"Ngươi là kẻ hầu hạ trong viện nào, sao đứng ở chỗ đó?"

A Chi mới đứng bên cạnh một cái, liền thấy người tùy tùng kế bên chú Tề mở miệng hỏi chuyện nàng.

Khuôn mặt của người tùy tùng nhìn trông non nớt, tuổi mười bốn mười lăm, lớn cỡ xấp xỉ với A Chi. Trong tay hắn đang cầm sổ sách, thấy A Chi lại đây thì khép lại ôm vào trong ngực ngay lập tức, trong mắt lộ ra vài phần cảnh giác cùng đề phòng.

Hắn vừa mở miệng, người khác đều nhìn qua theo.

A Chi vốn dĩ đứng ở bên cạnh định chờ chú Tề kia nói chuyện xong, hiện tại thì không thể không đi qua tới trước vài bước, chào làm lễ với chú Tề.

"Tề quản gia, ta là đại a hoàn A Chi trong viện Quận chúa," A Chi không kiêu ngạo không hèn kém, trực tiếp nói rõ mục đích đến: "Quận chúa dự định năm ngày sau mở tiệc chiêu đãi bạn tốt ở trong phủ, ta tới gặp Tề quản gia một chút, nói với chú việc này một tiếng."

Chú Tề kia dường như là chả có dị nghị gì, từ tốn gật đầu.

Trái lại, người tùy tùng bên cạnh ông ta, nhìn chằm chằm vào A Chi từ trên xuống dưới thoáng đánh giá một lượt, không tin tưởng lắm, buột miệng thốt ra: "Ngươi là đại a hoàn trong viện Quận chúa, chính ngươi ư?"

Hắn nói: "A hoàn trong viện Quận chúa chúng ta từng gặp lại là tiểu Yến và tiểu Tước, sao lần đầu nghe nói còn có một A Chi gì đó."

A Chi cười khe khẽ, chỉ rũ mắt gật đầu nhẹ nhàng chào làm lễ, dùng bày tỏ chào hỏi qua.

Nhưng thật rõ ràng, người tùy tùng cũng không tính buông tha nàng dễ dàng, hoặc là nói, buông tha tiểu Quận chúa.

"Là ngươi đanh đá ngang ngược hơn tiểu Yến, hay là ngang tàng hồ ly so với tiểu Tước đấy? Có thể lên làm đại a hoàn của Quận chúa, dù sao cũng phải có chỗ hơn người gì đó nhỉ, tóm lại là không thể là dựa vào băng gạc trên đầu ngươi, vậy Quận chúa tuyển người tuyển được cũng qua loa quá rồi."

Người tùy tùng nói xong, đầy tớ cả một sân đều bắt đầu bật cười òa. Những người này là hầu hạ hậu viện, phụ trách việc nội bộ lớn nhỏ trong phủ.

Thật rõ ràng là họ đều gặp qua tiểu Yến tiểu Tước, ấn tượng rất kém đối với trong viện Hướng Dương, cảm thấy bên cạnh Quận chúa toàn là những con nhóc vô phép tắc mất dạy vô học, ỷ vào Quận chúa còn nhỏ tuổi tính tình mềm mỏng, làm mưa làm gió ở trong viện.

Cũng chính là Tề quản gia hòa nhã, nói không tiện nhúng tay chuyện trong viện Quận chúa, bằng không thì loại nô điêu này sao xứng ở lại trong phủ Tề tướng quân bọn họ, truyền ra ngoài cũng mất mặt.

Bọn họ nghe nói tiểu Quận chúa là được lớn lên ở nhà "tổ" Giang Nam, không hiểu không khí cùng quy củ trong kinh cho lắm......

Mọi người bặm miệng trong lòng, hèn chi dung túng ra cả một viện a hoàn kiểu vậy.

Có chủ gì thì có tớ đó, ngược lại cũng y thế.

Lúc này, nghe người tùy tùng chọt a hoàn trong viện Hướng Dương, mọi người không khỏi cười cười, liên lụy đến ánh mắt nhìn A Chi đều không thân thiện lắm, đối với tiểu Quận chúa Triều Mộ thì càng là vẻ mặt chẳng tôn kính gì.

A Chi nhìn về phía Tề quản gia. Vừa rồi Tề quản gia chỉ cúi đầu nhận lấy sổ sách trong tay người tùy tùng, lúc này đang cau mày lật xem cặn kẽ đây, xem đến nhập tâm cùng nghiêm túc hết sức, phảng phất như chẳng nghe được đủ loại tiếng cười cùng bàn luận bên mình, càng chả chú ý tới a hoàn trong viện Quận chúa bị người ta buông lời nhục nhã thiếu suy nghĩ rồi.

A Chi giống y như tiểu Yến tiểu Tước, đều là a hoàn viện Hướng Dương, ra khỏi viện thì mỗi tiếng nói từng hành vi đại diện được cho không chỉ đơn thuần là bản thân nữa, mà là đã đại diện cho mặt mũi của tiểu Quận chúa Triều Mộ.

Nàng ấy bị người ta nhục nhã cười chê, nói đến cùng thì là người tùy tùng coi thường Quận chúa, không coi Triều Mộ ra gì, mà cũng không phải nhằm về phía nàng - cái người tới đây.

Đánh chó còn phải nhìn chủ nhân đấy, chính là cái đạo lý này.

A Chi đối diện với các vẻ mặt khác nhau của mọi người, từ tốn lộ ra một nụ cười, nói với người tùy tùng:

"Ta là a hoàn trong viện Quận chúa. Ngươi, thứ nhất chẳng phải chủ Tề phủ, thứ hai chẳng phải quản gia Tề phủ, chưa từng thấy ta cùng chưa nghe nói qua về ta mới bình thường."

Nàng thấy mặt người tùy tùng kia chợt tái, há mồm muốn phản bác, bèn lập tức nâng cao giọng tiếp tục nói:

"Nếu không phải cá nhân trong phủ đều biết nhớ rõ ràng đối với a hoàn trong viện Hướng Dương, thì chúng ta đây liền phải hoài nghi ngươi có ý nghĩ không nên có gì đó đối với a hoàn trong viện Hướng Dương tụi ta đấy."

Nàng lấy nhu thắng cương, đẩy chuyện chủ đến chỗ a hoàn, dẫn dắt người khác hiểu lầm rằng sở dĩ người tùy tùng này xét nét a hoàn trong viện Hướng Dương bên nàng, là bởi vì có ý định đối với a hoàn trong viện Hướng Dương.

Mặt người tùy tùng kia nháy mắt từ trắng tái trở nên đỏ.

Rõ ràng hắn không nghĩ tới mình sẽ bị một con bé chọc ngoáy cho được, lập tức duỗi tay chỉ vào A Chi một cái: "Ngươi ——"

A Chi 'bát phong bất động': "Ta á, ta thì không được, đến giờ ta không có dự định xuất giá, chi bằng ngươi cân nhắc thêm một chút tiểu Yến ngang ngược cùng tiểu Tước kiêu ngạo ấy, chung quy thì ngươi rất là hiểu biết đối với họ."

Đám đầy tớ phía sau người tùy tùng trong nháy mắt bật cười lớn, còn thật sự mồm năm miệng mười mà bắt đầu nói "tốt" về tiểu Yến tiểu Tước với người tùy tùng, giống như muốn tác hợp nên một đôi ra được thật.

"Ta không phải ta không có, sao ta lại nhìn trúng được a hoàn trong viện Hướng Dương !" Lời này của người tùy tùng kia gần như là buột miệng thốt ra.

Bấy giờ sắc mặt A Chi mới lạnh xuống ngay lập tức: "Cẩn thận lời nói."

Động tác giở sổ sách của Tề quản gia cũng chợt dừng theo, nâng mí mắt lên mà nhìn về phía A Chi một cách nghiêm túc.

A Chi thì nhìn về phía người tùy tùng, lúc này mới thật sự tóm lấy chỗ sai của hắn, đứng ở thế cao hơn nói quát mắng: "Đình viện của Quận chúa, được đến phiên ngươi tới chỉ trỏ phê bình? Ngươi thân phận gì mà dám nói lời này !"

Quận chúa là chủ nhân cao quý nhất trong phủ, a hoàn trong viện nàng ấy 'nước lên thì thuyền lên', thân phận địa vị chỉ đứng sau quản gia, đâu tới lượt hắn có nhìn trúng hay không.

Người tùy tùng này cũng là nói không lựa lời mới nói ra lời trong lòng, nhưng vừa khéo đã đưa thóp cho A Chi.

Mặt người tùy tùng chợt tái, cứng cổ già mồm: "Ta đã nói là a hoàn, lại không phải Quận chúa !"

A Chi lạnh giọng lạnh mặt: "Bất kể là Quận chúa hay là a hoàn, ngươi đều không xứng nói như vậy."

Nàng nhìn mọi người chung quanh, gằn từng chữ một: "Hay là lấy nói một cách công khai."

Chỉ có hai câu này mới là điều A Chi thật sự muốn nói trong lời một phen này.

Hiện trường lạnh xuống ngay lập tức.

Vừa rồi khi A Chi mới đứng qua bên này, mọi người chỉ cảm thấy nàng là con bé có khuôn mặt non nớt, hoàn toàn chẳng coi nàng ra gì. Nhưng lúc này, lời khách sáo kiểu bẫy vào được hỏi tới một phen, lại đến khi nàng lạnh giọng mắng, trong nhất thời thế mà chẳng ai dám giương mắt nhìn nàng.

Một đám người vừa rồi còn "ở tít trên cao", lúc này ở trước mặt một con bé A Chi thì dường như đều thấp đi mất một khúc lớn.

Giữa một khoảnh yên tĩnh, người hiền lành - chú Tề kia rốt cuộc đã nhớ tới đóng sổ sách lại để điều đình:

"Sao nói mãi nói mãi còn nghiêm túc lên rồi vậy? Tranh chấp lời nói giữa những người trẻ tuổi thì không cho rằng là thật được. Chí Viễn, nhận lỗi với cô nương A Chi, sao có thể gặp mặt lần đầu đã gây lộn lên."

Người tùy tùng tên Chí Viễn, nghe thấy vậy thì tuy không phải chịu phục lắm, nhưng vẫn hơi gật đầu với A Chi: "Xin lỗi nhé, là ta nhanh mồm nói chuyện không dễ nghe, ngươi đừng để vô trong lòng."

Đương nhiên A Chi không thể nào bởi vì mấy câu nói mà được nước lấn tới, huống chi lý lẽ trên miệng lưỡi này cũng đứng không vững.

Bây giờ thấy Tề quản gia cố ý giảng hòa vô nguyên tắc, Chí Viễn cũng cúi đầu rồi, bèn thức thời mà xuôi theo xuống bậc thang, hơi gật đầu theo, khẽ cười:

"Lần này thì thôi vậy, ta cũng là bảo vệ chủ quá mức rồi, không nhìn được người khác nói nửa câu không tốt nào về tiểu Quận chúa nhà ta, ngươi cũng đừng để ở trong lòng."

Sắc mặt Chí Viễn giống y với màu gan heo, nhưng mím chặt miệng chẳng lên tiếng nữa, rồi lui một bước về phía sau Tề quản gia.

Chú Tề kia cười ha ha: "A Chi làm đại a hoàn, có phần lòng bảo vệ chủ này thật sự hiếm thấy."

Ông ta xua tay với đám đầy tớ: "Các ngươi đi xuống làm việc hết đi."

"Chuyện làm yến tiệc, ta đã biết, vừa rồi khi ta xem sổ sách thì ấy là đang nghĩ việc này," Chú Tề kia cầm sổ sách, đôi tay chợt đặt về đằng sau, nói với A Chi: "Nếu cô nương đã là đại a hoàn trong viện Quận chúa, chi bằng việc này giao cho ngươi tới làm đấy."

Đôi mắt chú Tề kia đang cười, giọng điệu ôn hòa: "Đến lúc đó nếu có yêu cầu gì, cứ việc tới trong viện tìm Chí Viễn là được."

Ông ta lấy lời bít miệng A Chi: "Cô nương A Chi lại đừng chối từ, người trẻ tuổi thì phải tôi luyện nhiều một chút mới có thể trưởng thành, lần này làm tiệc cũng là một cơ hội, ngươi nói có phải không?"

"A Chi" là một tiểu a hoàn, là được Tề quản gia mua vào tới, khi trước hoàn toàn chưa từng làm ở trong phủ khác, đâu có kinh nghiệm làm yến tiệc.

Chú Tề kia sắp xếp như vậy rõ ràng là muốn làm khó nàng, đây là buổi yến tiệc đầu tiên sau khi tiểu Quận chúa về kinh, trong kinh có không biết bao nhiêu đôi mắt chú ý vào đâu, đến lúc đó nếu làm hỏng rồi quậy ra trò cười, thứ mất chính là mặt của Triều Mộ.

Nếu lúc này, Tề quản gia ra tới 'ngăn cơn sóng dữ', thế thì thể diện của tiểu Quận chúa cùng a hoàn trong viện nàng ấy hệt như là bị giẫm vào trong bùn rồi.

A Chi đối mặt với nụ cười của cáo già, khe khẽ gật đầu: "Nếu chú đã nói như vậy rồi, vậy chờ ta về bẩm Quận chúa trước ạ, nếu người đồng ý rồi thì ta liền thử xem."

Chú Tề kia cười: "Được."

Ông ta bảo người lấy trái vải vừa đến hôm nay ra tới, để A Chi tiện thể mang theo đi về: "Mới đến đấy, cho Quận chúa nếm thử đồ tươi mới."

Chờ sau khi hình bóng A Chi rời đi, nụ cười trên mặt chú Tề kia mới chậm rãi nhạt xuống, con ngươi nghiêng qua hỏi Chí Viễn phía sau: "Hiện tại biết vì sao ả có thể làm đại a hoàn rồi đi."

Làm việc 'không để lọt giọt nước nào', thái độ không kiêu ngạo không hèn kém, đối mặt với làm khó dễ thì không tức không phiền, còn có thể trong đôi ba câu là chiếm giữ ưu thế, đạt được mục đích mình mong muốn. Đã có thể bảo vệ được thanh danh chủ mình, lại có thể giữ gìn uy nghiêm cho chủ.

So sánh với người đây thì tiểu Yến tiểu Tước chỉ giống hai con chim non, không đáng nhìn một cái.

Hèn chi phong ba tối hôm qua được dẹp yên thuận lợi như vậy, hóa ra là cô ả A Chi có chút bản lĩnh.

Tề quản gia lộ ra hứng thú vài phần: "Trái lại coi thường ả rồi."

Khi mới đầu chưa thấy nàng lộ ra sự sắc sảo, chỉ coi nàng là cái bánh bao. Hiện giờ mới phát hiện, đây là cái bánh ngô khó gặm.

Lại là một kẻ biết giấu dốt, chỉ liệu rằng có phải giấu dốt sau lưng, hay là có bản lĩnh thực khác hay không.

"Chờ năm ngày sau là có thể nhìn ra được rồi." Tề quản gia lấy việc làm tiệc này thử A Chi đấy.

Chí Viễn trong nháy mắt được tinh thần lại, đi theo phía sau chú Tề kia ra ngoài: "Nếu ả ta chẳng làm tốt thì sao?"

Tề quản gia hơi hơi nhướng mày: "Yến tiệc quan trọng như thế cũng có thể làm hỏng, sao còn để ả ở lại trong phủ, ngươi nói có phải không?"

Lúc này Chí Viễn mới bật cười, ca tụng nhỏ giọng: "Vẫn là cha nuôi lợi hại !"

Tề quản gia nhìn hắn một cái, chả răn dạy quở mắng, chỉ nói nhẹ giọng: "Hai chữ này, cũng không thể để cho người khác nghe thấy được, mắc công bọn họ nói ta bất công, làm việc gian lận thiên vị lén lút âm thầm nâng đỡ ngươi."

Chí Viễn lập tức gật đầu: "Con biết rồi, con tuyệt đối không gọi ở trước mặt người ta."

Tề quản gia dẫn theo Chí Viễn trong mọi chuyện, người khác chỉ cho rằng Tề quản gia thiện tâm, thương hại thân thế Chí Viễn đáng thương, hơn nữa khi bọn họ vừa vào trong phủ cũng đều là quản gia tay cầm tay chỉ dẫn, cho nên chẳng nghĩ quan hệ hai người này về hướng khác.

Suy cho cùng thì Tề quản gia lại là người có gia đình có con trai, đâu sẽ cần thằng con nuôi đâu chứ.

---------

Chú thích thêm:

Bát phong bất động (八风不动): Bát phong tức chỉ Lợi ích, mất mát, hủy diệt, danh tiếng, khen ngợi, chế giễu, cay đắng, niềm vui trong Phật giáo. Đạo Phật dạy phải tu tập đến mức cảm xúc không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại gió nào trong tám loại gió, đây gọi là 'bát phong bất động'.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net