Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10. Ngọt lịm rồi.

Triều Mộ lau sạch tay rồi mới chấm son môi, mặt trong đầu ngón tay hơi lạnh dán lên môi ấm áp, chấm chấm nhè nhẹ.

Ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh như nước của A Chi cũng đi theo động tác chấm chấm của Triều Mộ, hơi hơi nổi lên gợn sóng, đến cả hô hấp cũng ngừng nghỉ hết.

Khi nàng vào cung thì tuổi còn nhỏ, ma ma dẫn nàng đã đầu năm mươi, tuổi tác cô cô đi theo học tập bên cạnh cũng đều lớn hơn nàng rất nhiều. Chờ khi nàng cày đến cô cô thì cung nữ dẫn dắt dưới quyền lại đều nhỏ hơn nàng thật nhiều, do đó A Chi lớn tới chừng này mà gần như chưa từng ở chung với người cùng lứa.

Trong cung kiêng kị nhất là có tình cảm, cho nên A Chi không có bạn bè, tất nhiên cũng chưa từng có kiểu tiếp xúc thân mật như vậy cùng người khác.

Nàng lại chẳng cảm thấy bị người ta chấm son môi thì có chỗ mạo phạm gì, chỉ cảm thấy xa lạ cùng không quen lắm, đến cả mặt cũng đã nóng lên hết theo, ánh mắt trốn tránh né khỏi con ngươi sáng ngời rực rỡ của tiểu Quận chúa, cụp mắt lại cúi đầu xuống.

"Đa tạ Quận chúa nâng đỡ."

So với thận trọng gò bó của A Chi, Triều Mộ bình lặng tự nhiên lại tò mò: "A Chi."

Tiểu Quận chúa cầm khăn tay chầm chậm rề rà chùi son môi trên đầu ngón tay, đôi mắt to tròn ánh nước nhìn tới nhìn lui ở trên mặt A Chi, thoáng mím môi lại, mà vẫn chẳng nhịn được cười lên: "Ngươi ngượng ngùng á?"

A Chi nghiêm chỉnh một giây, trơ gương mặt ửng đỏ: "Nô tỳ không có."

"Ồ cũng phải, A Chi ngươi yên lặng hướng nội, không phải cái tính hoạt bát cho nên không ưa thân cận cùng người khác là rất bình thường," Triều Mộ mở miệng "giải vây" thay A Chi một cách thuần thục, nói chậm giọng nhỏ tiếng:

"Cơ mà A Chi đừng lo lắng, ta không phải Đăng Đồ Tử (đồ háo sắc) không đứng đắn, cử chỉ vừa rồi là có hơi đường đột, nhưng không phải cợt nhả, là thân cận."

Cũng không phải đường đột, càng chưa thể nói là cợt nhả. A Chi ngẫm nghĩ, có thể là nàng chưa từng quen thế này lắm.

Khi nàng làm cung nữ, chả ai rảnh rỗi thì sẽ bôi son môi lên miệng nàng. Lúc nàng làm cô cô, chẳng ai dám bôi son môi lên miệng nàng.

Sự lấy lòng của bên dưới cùng ban thưởng của bên trên, tất cả đều là đồ vật, mà không phải cử chỉ thân mật.

A Chi thoáng do dự một chút, mang theo vài phần tò mò: "Giữa con gái người ta đều sẽ thân nhau như vậy sao?"

"Tất nhiên," Triều Mộ chớp mắt, nói đến mức 'theo lý phải thế': "Hành động càng thân nhau hơn cũng có đấy."

Còn có hành động càng thân nhau hơn?

A Chi bừng tỉnh, thì ra là nàng đã không hiểu chuyện ở chung giữa con gái với con gái người ta.

...... này cũng đừng trách nàng, nàng lại không có bạn, nào biết đâu rằng nữ chấm son môi cho nữ là tỏ ra thân thiện cùng thân cận.

Triều Mộ ôm gương đồng phía sau lại đây, mặt gương nhẵn bóng phản chiếu đối diện với A Chi: "Ngươi xem, hiện tại có phải tinh thần hơn lắm không."

Quả thực, mai đỏ kết hợp với son môi, hơn nữa mặt đỏ hồi mới nãy, trên mặt A Chi thoạt trông đích thực đã có vài phần hồng hào.

"Nếu đã tinh thần hơn nhiều rồi," Mi mắt Triều Mộ cong cong, trên gương mặt ngọt ngào giống y bánh ngọt nhỏ lộ ra một chút gian xảo, chớp đôi mắt to tròn: "Vậy ngươi đi gặp chú Tề chút đi."

Triều Mộ ôm gương nói: "Ngươi đã thành đại a hoàn của ta, nên cần phải đi gặp quản gia chút đấy."

A Chi: "......"

Nàng biết ngay mà !

Hèn chi làm nàng thoạt nhìn được tinh thần chút, hóa ra là có cuộc "trận đánh cam go" gặp quản gia muốn đánh.

Suýt nữa thì bị ngọt váng đầu rồi, quên mất tiểu Quận chúa là có nhân mè đen.

"Thử tính kỹ lại thì ta về kinh cũng sắp được mười ngày," Triều Mộ đặt gương xuống, nắm đầu ngón tay đếm số ngày: "Cũng nên mời bạn tốt vào tới phủ chơi đùa nói chuyện, bằng không thì có vẻ xa cách nhiều lắm."

Triều Mộ buông tay xuống: "Lúc ngươi đi gặp chú Tề thì sẵn tiện nói với chú ấy một tiếng, nói năm ngày sau ta làm yến tiệc ở trong phủ, thiệp mời thì ta sẽ viết xong trước, đến lúc đó làm phiền chú ấy phái người đưa đi."

A Chi đáp lại: "Vâng."

Triều Mộ phải dùng bữa, A Chi tạm thời không cần đợi chờ ở cạnh bên.

Nàng đi ra cửa, gặp quản gia cộng với ăn cơm.

Từ nhà chính ra tới là con đường đá phiến bằng phẳng rộng rãi, lối nhỏ chỗ phân nhánh mới san thành đường đá sỏi vắng vẻ yên tĩnh.

Khi đi ngang qua chỗ rẽ nhà chính, A Chi dừng lại, giương mắt nhìn cây mai được tiểu Quận chúa nói kia.

Tuyết đọng hôm qua còn ở đầu cành, tuyết trắng mai đỏ, nở ở chân tường, khuất nẻo tĩnh lặng, rất là đẹp mắt. Nếu không ôm lòng dạ thưởng thức chậm rì rì đi ngang qua, sợ là rất khó chú ý tới nơi xó góc này còn có cảnh sắc ý thơ kiểu vậy.

Đều nói rằng tiểu Quận chúa ở trong kinh cẩn thận rụt rè như đi trên băng mỏng, chỉ lo mắc lỗi thì sẽ bôi nhọ thanh danh hoàng thất cùng Tề phủ. Hiện giờ xem ra, trong lòng nàng ấy thảnh thơi nhàn nhã được thật đấy, sáng sớm khi thức dậy học thuộc sách còn có lòng dạ ngắm cảnh.

Nội tâm cứ tựa như cây mai này vậy, trong góc xó không người chú ý, giãn xõa bung nở được xán lạn lại tươi tắn xinh đẹp.

A Chi giơ tay gỡ mai đỏ nơi thái dương xuống cầm trong tay, nhìn hoa mai, lại không khỏi nghĩ tới vận mệnh của bánh ngọt nhỏ.

Mấy dòng chữ ngắn ngủi trong sách, lát cắt hình ảnh thoáng chợt lóe qua đã liền nêu ra quá khứ cùng kết cục của Quận chúa Phúc Giai Triều Mộ. Nhưng cho dù xem được rõ ràng ở trong sách đi nữa, sự linh động chân thật cũng thua kém so với từng tiếp xúc trong hiện thực.

Thật sự là A Chi nghĩ không ra, theo tính cách của tiểu Quận chúa mè đen này, có thể là bởi vì nguyên nhân kiểu gì mà khiến nàng ấy cam chịu tự sát.

Vỏn vẹn là danh dự? Hay là bởi vì lục Hoàng tử?

Thôi vậy.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

A Chi định cắm nhành hoa mai trong tay ở dưới cây mai.

Lo người khác làm cái gì, chính nàng có thể sống tiếp được thì không tệ rồi.

Lòng dạ A Chi rất cứng, ai sống sót nổi ở trong cung thì người đó không có mềm lòng nhẹ dạ.

Thật ra khi mới làm cung nữ, A Chi lại cũng không lạnh mặt lạnh lòng kiểu như hiện tại vậy. Chỉ là mấy năm nay thấy sự ra đi của người bên cạnh nhiều rồi, dần dần thì đã nghĩ thoáng.

Người khác có lựa chọn của người khác cùng cái giá bỏ ra cho nó, nàng không quản được không khuyên được, chỉ có thể lựa chọn thờ ơ bàng quan cùng tôn trọng chúc phúc.

Cuộc đời của những người ngoài khác không có liên quan chút nào với nàng, chỉ có bản thân nàng sống được mới là chân thực nhất.

Thậm chí vì để làm mình yên tâm, A Chi sẽ tránh né có dây dưa ràng buộc cùng người ngoài khác quá nhiều. Không bỏ ra thật lòng, vào lúc mất đi thì tất nhiên sẽ không khổ sở.

A Chi tính chọn một nơi tốt, rồi chôn nhành hoa mai này.

Bây giờ điều nàng cần phải làm là làm tốt một đại a hoàn, giúp tiểu Quận chúa lấy quyền quản gia về thuận lợi, cũng có được giấy bán thân từ chỗ tiểu Quận chúa ấy, cuối cùng mang theo tự do của mình chọn một sơn thôn yên tĩnh dưỡng già tưới bông, cứ sống qua đời này bình thường lại yên ổn như thế !

Không sai, đây mới là hạnh phúc nàng muốn ~ = v =

"A Chi?" Lúc Thúy Thúy tạt qua thì nhìn thấy A Chi ngồi xổm dưới tàng cây do do dự dự không biết đang làm gì, bèn không khỏi lại đến ngồi xổm theo, trong đôi mắt tròn nhỏ viết đầy tò mò: "Ngươi đang làm gì?"

Thúy Thúy thò đầu nhìn trái xem phải: "Giấu gì đấy?"

A Chi nghĩ này nọ quá nhập tâm, không nghe thấy tiếng bước chân của Thúy Thúy. Khi nghe thấy bên người có âm thanh thì bị hù tới mức thoáng hít hơi sâu lạnh người, siết chặt nhành mai trong tay.

"Cũng chẳng giấu gì hết," A Chi quơ quơ nhành mai ngắn ngắn mảnh mảnh trong tay mang tính che đậy: "Ngắm hoa ấy."

"Là khá xinh đẹp đó," Thúy Thúy gật đầu, mắt tròn nhỏ lộ ra niềm vui bất ngờ: "Màu sắc rất giống với với son trên môi ngươi."

Mặt A Chi chợt nóng lên vô cớ, ngay sau đó lại buồn rầu mà nhăn mặt lại.

À phải, ngoài bông hoa mai này ra thì còn có son trên môi nàng, cùng với xúc cảm đầu ngón tay lành lạnh mềm mại kia dán vào trên cánh môi.

Phiền quá.

Dù sao chôn hoa mai vẫn không thể cắt bỏ miệng đi !

A Chi hít thở sâu, đè xuống cảm xúc thừa thãi, vân vê hoa hỏi Thúy Thúy: "Danh sách vào sổ xong rồi?"

Đêm qua nàng bảo Thúy Thúy sáng sớm nay ghi lại liền danh sách a hoàn trong viện cùng cụ thể chi tiết nhiệm vụ, đặng nàng có nắm rõ sâu hơn đối với trong viện.

Thúy Thúy gật đầu: "Ghi lại rồi, nhưng chữ ta biết ít, không viết lại được, cơ mà sau khi hỏi qua một lần thì ta dùng cả bộ óc ghi nhớ được."

Dường như còn nhanh một tí so với dùng bút viết.

A Chi thoáng nhìn Thúy Thúy, lại nhìn thêm cái nữa. Cặp mắt nho nhỏ bộ óc to to, trí nhớ tốt vậy ư?

Nếu chôn hoa đã vô dụng, A Chi dứt khoát cầm hoa đứng lên, vừa đi về hướng hậu viện vừa nghe Thúy Thúy nói về từng a hoàn trong phủ.

Nàng có ý dẫn dắt Thúy Thúy, Thúy Thúy cũng rất kỷ luật đúng đắn.

Nhành hoa mai được A Chi đặt ở trong cái tráp gỗ nhỏ để dành tiền tiêu vặt, bên trong chỉ có vài đồng cùng một chiếc xuyến bạc tròn nho nhỏ. Dây đỏ được quấn ở bên trên chiếc xuyến, giống như là đồ con nít mới đeo, bề mặt vòng bạc có vết cà, thoạt nhìn thì hơi có tuổi rồi.

Đây là đồ mà A Chi gốc đeo hồi còn nhỏ, cũng coi như là đồ vật có giá trị duy nhất trên người nàng.

A Chi nhìn vào kho tiền mình --

Thế cũng quá nghèo rồi đi !

Dẫu cho ra khỏi Tề phủ, thì chút tiền bạc này cũng không đủ cho cuộc sống dưỡng già trong quãng đời còn lại của nàng.

A Chi đóng cái nắp vào, cất tráp gỗ lại ổn thỏa, trong lòng tính toán coi thế nào mới có thể tích cóp thêm chút tiền dưỡng già cho mình.

Khi nàng đi ra từ gian bốn người thì vừa lúc 'mặt trời mọc cao ba sào', nghĩ đến Tề quản gia chắc cũng ăn cơm xong rồi.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net