Chương 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16. Cái gọi là tình địch.

Đêm qua tuyết lớn, sáng nay trong viện treo đèn lồng màu đỏ lên, đã phủ trùm lên một tầng tuyết dày, nhìn xa xa trông như là hồng đỏ sau tuyết, mừng vui tốt lành.

Đình viện được quét tước dọn dẹp xong xuôi, chậu hoa bồn cây mua về trang trí đã được dọn ra tới. Tuy là mùa đông sau khi tuyết rơi, nhìn thấy lại có nỗi ý xuân dạt dào.

Đây lại là sức lực tiền của.

Tề phủ mở cửa đãi khách, Triều Mộ cùng A Chi cùng đứng ở cửa nhà chính chờ đợi nghênh đón các cô gái sang quý sắp đến.

A Chi thoáng nhìn Triều Mộ đằng trước mình, rồi lại nhìn thêm một cái. Bình thường tiểu Quận chúa ưa mặc đồ hồng đồ đỏ, hôm nay đã lại chọn cái màu sắc nhàn nhạt đơn giản, nhìn cũng không bắt mắt.

Là chủ yến tiệc, thông thường thì sẽ mặc long trọng chút, không thể nói xinh đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ, nhưng ít ra bắt mắt nổi trội trong đám người, có thể nhìn thấy nàng ấy liền.

Nhưng Triều Mộ làm khác đi trái lẽ thường, thanh nhã giống như là người đi dự tiệc, chẳng có chút ý tứ "đoạt hào quang" nào.

Nghi hoặc A Chi chỉ thiếu viết ở trên mặt nữa thôi.

Triều Mộ quay đầu lại nhìn nàng một cái, rồi "à ~" một tiếng, đôi mắt to tròn ánh nước viết đầy 'hiểu rõ': "A Chi không thích bộ y phục này của ta."

A Chi nào dám nói không thích !

Nàng cụp mắt vái làm lễ: "Quận chúa mặc gì nhìn cũng đẹp, nô tỳ không có không thích, chỉ là không quen, thường ngày rất ít khi thấy người mặc màu như vậy."

"Ta cũng biết màu này có hơi nhạt xíu" Triều Mộ nâng tay cúi đầu nhìn váy áo, màu sắc tuy mộc mạc nhưng kỹ thuật chi tiết nên có thì đều có cả: "Bởi vì hôm nay người phải nổi trội không phải là ta."

A Chi hơi mông lung một chút: "?"

Triều Mộ học theo nàng xếp chồng đôi tay dán vào bụng dưới, mím ra lúm đồng tiền loáng thoáng, giọng nói ngọt êm từ tốn: "Đợi lát nữa nhớ phải xem náo nhiệt đấy."

"Đúng rồi A Chi," Triều Mộ quay đầu thoáng chớp đôi mắt to tròn óng ánh về phía A Chi, trong mắt hiện lên ánh sáng của gian xảo: "Ta đã thêm cho ngươi một phiền toái không lớn cũng không nhỏ."

A Chi thẳng eo lưng lên ngay lập tức: "!!!"

Có người đâm sau lưng !

Có điều, tiểu Quận chúa đột nhiên nháy mắt một cái dí dỏm xinh xắn như vậy, trái lại làm A Chi cảm thấy bộ váy cùng áo ngắn vàng nhạt này của nàng ấy khá đẹp.

Màu vàng nhạt làm nổi bật lên vẻ lanh lợi xinh xắn hồn nhiên của bánh ngọt nhỏ, giống như cô bé con không rành việc đời không hiểu lễ nghĩa, hoàn toàn không giống một lục Công chúa tương lai sang năm là có thể gả chồng liền.

Tươi trẻ linh động giống một bé tí hon,...... Đáng tiếc đã mọc đôi cánh đen.

Sáng nay sau khi thức dậy, bánh ngọt nhỏ vẫn ngọt thanh dễ thương như cũ, nhưng thiếu đi cái dáng vẻ khờ khờ dính dính kéo lấy nàng đêm qua kia.

A Chi đã bắt đầu nghĩ rốt cuộc là phiền toái gì đây, mãi đến khi nhìn thấy tiểu Tước vốn dĩ ở hậu viện giặt-hồ trong đội ngũ a hoàn kẻ đến người đi.

A Chi nheo mắt: "......"

A Chi nhìn chằm chằm Triều Mộ đằng trước mình, ánh mắt sâu kín.

Triều Mộ chột dạ mà ngẩng đầu nhìn trời, chỉ vào mặt trời cho A Chi xem: "A Chi ngươi xem ánh mặt trời kia."

A Chi không muốn xem.

Tiểu Tước giống như tiểu Yến, không phải là một kẻ an phận. Tiểu Yến đanh đá, tiểu Tước ngang ngược kiêu ngạo, đều không phải a hoàn thích hợp hầu hạ ở trước viện. Lúc trước A Chi xách hai người này tới hậu viện thì trong viện Hướng Dương mới coi như là yên tĩnh được mấy ngày, sao bây giờ tiểu Quận chúa lại kêu trở về rồi?

Tiểu Tước đứng ở trong viện đón khách rõ ràng cũng đã nhìn thấy A Chi phía sau Triều Mộ, hừ ở trong lòng: Tiện tì !

May mà quản gia bảo người van vỉ xin xỏ với tiểu Quận chúa, bằng không thì hiện tại cô ta còn ở hậu viện cùng giặt quần áo với tiểu Yến đây.

Vừa nghĩ đến những điều này thì tiểu Tước liền muốn khóc vì ấm ức. Ngón nghề của cô ta là õng ẹo nũng nịu đã mười mấy năm, việc nặng nhất từng làm cũng chỉ là nâng cái nghiên mực, đâu có từng xách chày nện quần áo bao giờ.

Giờ mới mấy ngày mà cả đôi tay cô ta đã lạnh cứng đến độ vừa đỏ lại tím. Cô ta chỉ để tâm đau tay, nên quần áo giặt được chậm chút. Vừa giặt chậm lại thì ma ma quản sự vụ sẽ mắng cô ta ngay.

Nói cái gì mệnh thấp kém trời sinh còn tưởng có đãi ngộ của chủ.

Mỗi một ngày tiểu Tước trải qua ở hậu viện, không có ngày nào là không chửi A Chi cùng hoài niệm hồi ở phủ quốc công. Nếu mà có thể, thì cô ta nguyện làm a hoàn ở trong thư phòng phủ quốc công cả đời, không vọng tưởng đến danh phận nữa.

Nhưng hôm nay về đến trước viện cũng là quản gia đã ban phát lòng dạ Bồ Tát, sao lại còn cơ hội có thể về Lương phủ đây.

Tiểu Tước cúi sụp đầu đứng đấy, nhưng đôi mắt nhìn trái ngó phải với vẻ không dằn xuống được, trong lòng vẫn là có chút tò mò đối với khách mời tới hôm nay.

"Quận chúa......" Dưới mái hiên nhà chính, A Chi vừa muốn mở miệng thì nuốt giọng xuống lại, mím chặt môi, ý thức được không thích hợp.

Thông qua mấy ngày ở chung này, A Chi có thể nhìn ra được Triều Mộ không phải là kiểu người mềm lòng vô điều kiện, nàng ấy làm thế này hẳn là có nguyên nhân cùng mục đích của nàng ấy.

Nhưng thả tiểu Tước ra rõ ràng không phải chuyện hồi sáng này, nhưng trước đấy tiểu Quận chúa cũng chả nhắc qua một câu nào với nàng. Nàng ấy là chủ nhân, còn nàng là a hoàn, chỉ cần nàng ấy nói thì sao A Chi sẽ không phối hợp.

A Chi lặng im một chớp mắt, trong lòng có chút chạnh lòng hụt hẫng vô cớ, vân vê đầu ngón tay cụp mắt xuống.

Không phải A Chi "được chiều riết tự mãn", mà bởi vì tiểu Yến tiểu Tước là những kẻ bị nàng phạt đi hậu viện. Bây giờ tiểu Tước được điều về tới, tiểu Quận chúa lại chẳng nói với nàng, không khác gì đã đánh đại a hoàn như nàng đây một cái tát.

Nàng vốn cho rằng giữa nàng cùng bánh ngọt nhỏ hẳn là có hơi đặc biệt...... Nhưng chủ thì chính là chủ, chủ có làm chuyện gì thì không cần thiết phải nhắn nhủ với a hoàn như nàng đây trước sớm.

Loại hành vi không bộc lộ tình cảm này, A Chi từng làm với người dưới cấp rất nhiều lần, lại là lần đầu tiên cảm nhận được từ bên trên, bởi vì bánh ngọt nhỏ không giống với những người chủ mà nàng hầu hạ hồi trước.

Họ coi nàng thành nô tỳ thấp hèn, thế thì A Chi chính là nô tỳ thấp hèn, làm tốt chuyện bổn phận giữ tấm lòng trách nhiệm người nô tỳ.

Nhưng tiểu Quận chúa dường như coi nàng là bạn, đặt vào vị trí thật bình đẳng mà đối đãi.

Tuy A Chi chưa từng nhớ kỹ, nhưng trong tiềm thức đã cảm thấy bánh ngọt nhỏ không giống với người khác.

Ít nhất là trước mới nãy, A Chi cho rằng Quận chúa Triều Mộ không giống với những người chủ kia......

Nói đến cùng, vẫn là nàng đã đi quá giới hạn, quên mất thân phận của mình.

A Chi đón lấy gió rét mùa đông hơi lạnh, hít thở sâu, kiềm nén cảm xúc không thể giải thích nơi đáy lòng, bày ra nụ cười mỉm theo thói quen, mắt nhìn về trước, từ dáng dấp đến biểu cảm đều làm người ta không móc ra chút sai nào.

Thúy Thúy từ cổng tròn bước nhanh vào đến, chào làm lễ với nơi cửa nhà chính: "Quận chúa, khách tới rồi."

Triều Mộ lộ ra nụ cười trên mặt, quay đầu lại nhìn A Chi: "A Chi, A Chi?"

Nàng ấy hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt trong veo lộ ra chút xíu nghi hoặc, hơi mím đôi môi hồng trơn bóng: "A Chi ngươi không vui rồi?"

A Chi mỉm cười vái làm lễ, giả ngây giả ngốc: "Tại sao Quận chúa hỏi như vậy, nô tỳ không có không vui chút nào."

"Nhưng ngươi......" Triều Mộ hơi nhíu lại hàng mày thanh tú, định nói gì đó, nhưng đã có người lại đây rồi, Triều Mộ đành phải mím môi trước thu ánh mắt về.

Tới cửa làm khách là một môn học rất sâu sắc, đặc biệt là vào cửa Tề phủ.

Như Quận chúa Phúc Giai lần đầu tiên làm tiệc ở trong kinh, rất nhiều cô gái sang quý nhận được thiệp đều có hơi mờ mịt cùng nghi hoặc:

Vì sao Quận chúa muốn đưa thiệp với mình? Là có việc kết giao hay đơn thuần là muốn ngắm tuyết dự tiệc?

Thậm chí họ sẽ nghĩ đến hoàng thất, nghĩ đến quý phi và lục Hoàng tử, cùng với thân phận địa vị của Tề gia hiện giờ ở trong triều, dùng những thứ này để cân nhắc có nên đi dự tiệc Tề phủ hay không, phải lấy tư thái nào mục đích gì đi dự tiệc.

Ngoại trừ những cái này, còn phải tính toán ổn thời gian đến cửa dự tiệc.

Với người vội vàng nịnh bợ Triều Mộ thì sẽ tới dự tiệc sớm trước, để bày tỏ gần gũi thân thiện. Người thân phận tôn quý chút, thì sẽ tới hơi hơi muộn một chút, coi đó như phân biệt ra với người khác.

Mà về phần những người thân phận không cao cũng không thấp, không biết có nên qua lại thân thiết với Quận chúa Phúc Giai hay không, thì thời gian dự tiệc không thể đi quá sớm cũng không thể đến muộn quá, như vậy không khiến người khác chú ý.

Chung quy thì Quận chúa Phúc Giai cũng không phải đã chỉ mời người chung một phe thân cận với quý phi nọ nhất, còn có một vài cô gái sang quý, người mà cha của bọn họ ủng hộ là những Hoàng tử còn lại.

Nhưng Triều Mộ "đối xử như nhau" đã mời hết bọn họ lại đây, trong lòng những người này không tránh khỏi lẩm bẩm càu nhàu nghĩ nhiều. Hành động này của Quận chúa là ý của chính nàng ấy hay ý là quý phi á, là nắm bắt bọn họ hay là thị uy với họ?

Suy cho cùng thì từ khi đầy tháng Triều Mộ đã được xác định làm lục Hoàng phi tương lai, tất nhiên là bị làm thành chung một phe lục Hoàng tử kia.

Có đôi khi kết giao trong giữa những phụ nữ chốn sau tường nhà cũng không thua kém với chém giết trên chiến trường của đàn ông, khắp nơi đều có cái để học hỏi.

Cùng với tiếng bước chân tới gần một trận, A Chi nhìn thấy vài thiếu nữ ăn mặc sắc màu thanh lịch kiểu như nhau chậm rãi mà đến, hẳn là họ gặp được ở cửa bèn nắm tay tiến vào.

A Chi thấy Triều Mộ đã đi xuống dưới hai bậc thềm, đứng ở nơi bậc cuối cùng chào hỏi cùng những người kia, tay nắm tay nói chuyện nhẹ giọng từ tốn.

Mấy thiếu nữ này ban đầu còn có chút câu nệ, thấy tính tình Triều Mộ được, mới lặng lẽ nhả ra được nửa hơi.

Trong lầu các ấm áp nơi đình viện, trái cây rau củ điểm tâm đã được bày biện xong, cũng ấm áp so với bên ngoài. Sau khi làm lễ chào hỏi thì để đám a hoàn trong viện dẫn đi đến gác ấm, mà Triều Mộ thì tiếp tục ở lại nơi này.

Người đến người đi, A Chi chẳng ấn tượng nhiều lắm đối với các cô gái sang quý tự báo gia tộc này, mãi đến khi trong giữa một nhóm người lại đây, A Chi nghe được một cái tên quen thuộc.

Thần Nguyệt.

Tên cùng chữ cùng theo sau có ý nghĩa chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, cũng là người lục Hoàng tử yêu thầm trong Thái Học.

A Chi giương mắt nhìn qua, liền thấy trong ba thiếu nữ tới thẳng trước mặt, cái người đang vận váy áo hồng phấn xinh đẹp trong số đó.

Bất kể ở vào mùa đông đìu hiu hay là trong giữa cảnh xuân dạt dào, màu hồng phấn kia đều khiến người ta khó mà bỏ lỡ, người không biết còn tưởng rằng chủ buổi tiệc hôm nay là cô nàng kia đấy.

Bên cạnh màu sắc y phục, cái càng làm người ta khó mà xem nhẹ còn có gương mặt đẹp đẽ ấy của cô nàng kia. Không giống với tiểu Quận chúa hơi chút non nớt, Thần Nguyệt nhỏ nửa tuổi so với Triều Mộ giống như là một bông hoa bung nụ sắp sửa nở rực, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh rực rỡ lộ ra sắp chín muồi.

Có vẻ đẹp kiểu không phù hợp tuổi tác.

Về chuyện Thần Nguyệt cùng lục Hoàng tử, người biết được rất ít. Lục Hoàng tử thương xót Thần Nguyệt, sợ cô nàng bị người ta nói ra nói vào, vẫn luôn ém giữ. Mà Thần Nguyệt biết rõ lục Hoàng tử có hôn ước, vẫn dây dưa lửng lơ ỡm ờ với y.

Nhẩm tính thời gian, còn bốn ngày nữa thì tiểu Quận chúa vào Thái Học. Mà lúc này Thần Nguyệt đã từng đối thơ cùng lục Hoàng tử dưới mai đỏ tuyết trắng rồi.

Cô nàng cùng chồng chưa cưới của Triều Mộ là kiểu quan hệ "mập mờ" ấy, hôm nay dự tiệc lại mặc váy áo hồng phấn. A Chi thẳng eo ưỡn lưng, cứ cảm thấy là đối phương tới khiêu khích đây.

Chẳng lẽ náo nhiệt mà tiểu Quận chúa nói là Thần Nguyệt?

A Chi nghĩ, thế thì màu sắc bộ y phục này của tiểu Quận chúa không phải là phù hợp với tình hình lắm nha. Nàng ấy mặc vàng cái gì, nàng ấy nên mặc đồ xanh lá.

---------

Chú thích thêm:

Kinh (京): kinh đô/thủ đô.

Xanh lá (绿): hay có thể hiểu là đeo sừng trong trường hợp này -> bị ngoại tình.

Thần Nguyệt (辰玥):

 - Thần (辰): Tiếng gọi chung cả mặt trời, mặt trăng và sao

 - Nguyệt (玥): thần châu (ngọc trai thần/Viên ngọc thần) theo truyền thuyết thời xưa.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net