Chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17. Sau này lại nói.

Thần Nguyệt vào đến cổng tròn đình viện, trong khoảnh khắc giương mắt thấy Triều Mộ kia cũng ngây ngẩn cả.

Cô nàng cúi đầu theo bản năng nhìn váy áo hồng phấn trên người mình, thoáng nhìn lại váy vàng nhạt trên người Triều Mộ đối diện, trên mặt lộ ra vẻ trống rỗng cùng mờ mịt giây lát. O.O ?

Ngoại hình Thần Nguyệt rất xinh đẹp, vì mẹ cô nàng là phụ nữ ngoại quốc, trời sinh cô nàng đã tự mang phong tình dị tộc, sinh ra đôi mắt hoa đào ẩn tình sóng sánh rực rỡ. Bất kể là khí chất hay là bộ dáng, đều lộ vẻ trưởng thành hơn so với các cô gái cùng tuổi.

Tướng mạo cô nàng là kiểu sắc nét, ngày thường cũng đã quen mặc màu sắc đậm rực rỡ. Hôm nay khi dự tiệc cô nàng còn đang nghĩ hay thì đổi bộ y phục đây, là cô bạn thân thiết Lương Hựu Vân tới cửa làm khách, nói tiểu Quận chúa Triều Mộ tính tình tốt, cô nàng mặc đồ hân hoan chúc mừng chút thì nói không chừng đối phương sẽ thích cô nàng.

Thần Nguyệt vừa nghe nói có thể có được sự yêu thích của Triều Mộ, nên đã đặc biệt lựa cái màu sắc dễ gây chú ý, thế cho nên cùng đối mặt với chủ nhân hiện giờ, làm cô nàng có cảm giác kiểu giọng khách át giọng chủ.

Thên vào nữa, Thần Nguyệt sinh ra với khuôn mặt có tính xâm lược. Vừa mới đứng qua bên này thì giống như là người tới tận cửa khiêu khích.

Thần Nguyệt đã hối hận đến đã tê hết móng chân móng tay, thậm chí suy nghĩ nếu bây giờ quay đầu đi về thì liệu có thể tốt hơn chút hay không?

Cô nàng không trách Lương Hựu Vân đưa ý tưởng tầm bậy, chỉ oán trách mình sao xúi quẩy như vậy, lúc bận đồ đỏ thì vừa ngay dịp đụng phải Triều Mộ mặc đồ mộc mạc.

Từ cổng tròn đến cửa nhà chính, quần tới quần lui đi nữa chẳng qua cũng khoảng cách một đoạn ngắn.

Cuối cùng Thần Nguyệt chỉ có thể hít thở sâu, trên mặt bày ra nụ cười, nghênh da đầu đi lên phía trước chào hỏi cùng Triều Mộ.

Cùng lúc đó, a hoàn bên cạnh Thần Nguyệt chào làm lễ báo gia tộc: "Tiểu Quận chúa an, tiểu thư nhà ta là con gái út Thần gia, tên là Thần Nguyệt."

Họ Thần trong kinh không nhiều, trong số ít người họ Thần ở đây chỉ có một nhà quyền cao chức trọng, ấy đó là Thần tướng, hữu tướng đương triều.

Nghe nói Thần tướng hồi trẻ rất phong lưu hoang đàng, sau khi phu nhân chết thì đã trực tiếp chuộc một vũ nữ ngoại quốc người trong sạch từ thanh lâu làm vợ kế, lúc ấy có thể xem như là chấn động kinh thành.

Vị phu nhân tái giá này ngần ấy năm như vậy chẳng sinh con trai, chỉ sinh một người con gái, đó chính là Thần Nguyệt.

Vì Thần Nguyệt là thân phận con gái, Thần tướng rất là cưng chiều cô nàng, hai người anh trai chị gái cùng cha khác mẹ trong nhà đối xử với cô nàng cũng cực tốt, coi cô nàng như em gái ruột mà yêu thương.

Có thể nói Thần Nguyệt là được nâng ở lòng bàn tay, được lớn lên trong nuông chiều.

Cô bé như vậy, có thể bánh bèo chút, nhưng rất ít có ý xấu.

Triều Mộ nhìn về phía Thần Nguyệt, rồi chủ động xuống bậc thềm kéo tay cô nàng hơi nắm lấy, nét cười ngọt thanh: "Ta tên Triều Mộ."

A Chi: "?" Sao nàng ấy cười đến ngọt như vậy? O - O

Thần Nguyệt đã bị lúm đồng tiền trước mặt loá qua một chớp mắt, dường như thông qua lúm đồng tiền của Triều Mộ nhìn thấy được người khác, đôi mắt cũng thẳng đơ hết, ngơ ngác kêu: "Triều, chào chị Triều."

Triều Mộ kéo tay Thần Nguyệt, giọng nói chậm rì rì trước sau như một: "Cô và ta cùng năm, ta không làm được chị gì đó đâu, cô gọi tên của ta là được."

"Bên ngoài lạnh, cô đi vào gác ấm ngồi." Triều Mộ giơ tay vẫy Thúy Thúy tới, bảo nàng ấy dẫn ba người Thần Nguyệt đi gác ấm.

Thần Nguyệt được bọn a hoàn dẫn đi tới trước, người còn chưa hoàn hồn kịp, ngẩn ngơ ngơ mà cúi đầu nhìn lòng bàn tay bị người ta kéo lấy qua, một biểu cảm "tính kế" nghĩ ngợi sâu xa suy tính trên mặt, trong lòng thì lại đang ối ối á á không ngừng:

Cô ấy chỉ nói một lời với mình liền bảo mình đi, có phải ghét bỏ mình rồi không. Sớm biết thì không mặc cái váy này rồi, nếu mình mặc đồ vàng giống y cô ấy thì liệu sẽ tốt hơn chút chứ?

Chờ khi nới ra một khoảng cách với Thúy Thúy, Trần tiểu thư bên cạnh Thần Nguyệt "nhìn mặt đoán ý", thoáng nhìn gương mặt trơ ra của Thần Nguyệt, liền bắt đầu thấp giọng xì xầm:

"Tiểu Quận chúa có hơi quá thẳng thắn chút rồi, sao nói chuyện cũng không để thể diện cho người ta."

Nàng ta cho rằng Thần Nguyệt thì không được vui vẻ, lúc này mới xuôi theo sắc mặt Thần Nguyệt nói một ít lời nàng ta cảm thấy có thể khiến Thần Nguyệt cao hứng.

Người khác nịnh bợ Triều Mộ, nhưng người đám nàng ta nịnh bợ là Thần phủ.

Người nọ bên cạnh, mục đích giống với Trần tiểu thư, bấy giờ phụ họa theo:

"Chính vậy chính vậy, Nguyệt Nguyệt vốn dĩ cô có thể tới muộn chút, bây giờ tới Tề phủ sớm trước thì đấy là cho quý phi cùng Tề tướng quân thể diện rồi. Sao nàng ta còn nói kiểu lời 'cùng năm không kêu chị' gì đó này."

Cho dù không thích bị kêu là chị, dẫu có ghen ghét Thần Nguyệt đi hơi hơi gần chút với lục Hoàng tử nữa, thế thì chí ít cũng không nên nói tại hiện trường, làm người ta thêm không xuống đài được nha.

Chắc chắn Thần Nguyệt cảm thấy mất mặt, nói không chừng trong lòng phiền đến tận chết cái cô tiểu Quận chúa Triều Mộ này được.

"Nàng ta chính là lớn hơn so với Nguyệt Nguyệt cô nha, sao còn không cho người ta nói được." Trần tiểu thư thoáng trợn trắng mắt.

Lúc này Thần Nguyệt mới nghe rõ bọn nàng ta đang nói cái gì, tay rút vào trong tay áo, thoáng nhíu mày lại, ngăn chặn lời hai người này, gật đầu, nói: "Là ta không nên kêu cô ấy là chị."

Nói xong, hai tay cô nàng thoáng bưng lấy mặt, nhớ tới lúm đồng tiền nông nông kia, đôi mắt hoa đào câu người: "Kêu Mộ Mộ là tốt rồi, ta nghe thấy người ấy cũng là gọi như vậy ~"

Trần tiểu thư tò mò: "Ai cũng thì gọi như vậy á?"

Thần Nguyệt tự biết đã nói lỡ miệng, bèn lập tức mím môi lại không lên tiếng nữa. Trong lòng đang nghĩ lần sau chọn một ngày đẹp, mình lại mang lễ vật tới cửa viếng thăm hòa hoãn quan hệ.

Cô nàng chẳng giải thích, cũng may là sắp đến gác ấm, mấy người này theo tình thế thu lại chủ đề đang thảo luận, đi vào bắt đầu hàn huyên nói chuyện cùng tiểu thư nhà khác.

Thúy Thúy dắt người đi xong, A Chi nhìn Triều Mộ vẻ tò mò.

Chỉ nghe lời vừa rồi kia của tiểu Quận chúa thì hình như là không thích Thần Nguyệt lắm, nhưng tới tới lui lui những người này xong, chỉ mỗi Thần Nguyệt là được Triều Mộ bằng lòng đi xuống thềm chủ động nắm tay.

Ngôn ngữ có thể sẽ khiến người khác lạc hướng nghĩ nhiều, nhưng động tác thân cận lại có thể biểu đạt thẳng thắn yêu thích.

Lời Triều Mộ rất dễ làm người ta suy nghĩ sâu xa:

Chẳng lẽ là tiểu Quận chúa đã nghe thấy tin đồn nhảm nhí gì từ nơi khác, biết được chuyện Thần Nguyệt cùng lục Hoàng tử?

"Quận chúa không thích tiểu thư Thần gia sao?" A Chi cố ý hỏi xuôi theo phương hướng ngược lại gây hiểu lầm mà Triều Mộ đưa.

Triều Mộ quay đầu qua nhìn nàng, mặt hơi nhăn lại, đôi mắt to tròn đã viết đầy nghi hoặc, giống như là đang kỳ quái rằng sao A Chi của nàng ấy đột nhiên trở nên đần độn rồi: "Tại sao nói như vậy?"

A Chi nói: "Ngay cả tiếng 'chị' Quận chúa cũng không cho tiểu thư Thần gia gọi."

"Tất nhiên là không thể để cô ấy kêu chị," Triều Mộ hơi gợi lúm đồng tiền nông nông của mình với A Chi, vẻ có ẩn ý, trong mắt loáng ra nụ cười: "Bằng không thì lệch vai vế rồi nha."

A Chi thấy bị đáng yêu hết một chớp mắt, nhưng --

Nghe chả hiểu.

Ha người không phải cùng thế hệ sao?

Chị gái nhà họ Thần đã xuất giá, Thần Nguyệt chỉ là có dây dưa với lục Hoàng tử nhưng cuối cùng vẫn không vào cung, bởi vì sau chót Lục hoàng tử đã cưới Lương Hựu Vân, tiểu thư phủ quốc công mà không phải tiểu thư phủ tướng, cho nên cái lệch vai vế này là đã lệch chỗ nào?

Dẫu sao Hoàng thượng sẽ không cưới người mập mờ không rõ cùng con trai nhỉ, huống chi lão Hoàng thượng cũng sống khỏe chưa đến hai năm nữa.

A Chi tò mò.

Triều Mộ thì lại thần thần bí bí thu tay về, quay đầu thoáng nhìn A Chi một cái rồi lại một cái, ngâm nga: "Sau này lại nói với ngươi ~"

A Chi thoáng 'ha' trong lòng một tiếng, thầm nghĩ tốt nhất đời này người cũng đừng nói với ta, ta lại không được hiếu kỳ lắm đâu.

Chờ khi nàng vơ đủ tiền đút túi, lấy được giấy bán thân rồi liền chạy. Sau này nói gì á, các nàng hoàn toàn không có sau này !

A Chi chậm rãi mỉm cười, đè xuống ham muốn tò mò bồng bột trong lòng, len lén thoáng lườm Triều Mộ một cái.

Hừ, bánh ngọt nhỏ chẳng lương tâm này.

Triều Mộ đứng đưa lưng về phía A Chi, hàng mi cụp xuống, khóe miệng mím ra nét cười rõ rệt, lúm đồng tiền thật sâu, có chút say lòng người.

Cho dù không quay đầu lại, nàng ấy cũng có thể cảm giác được A Chi đang lặng lẽ lườm mình ~

Biết tức giận là được.

Điều Triều Mộ sợ không phải là A Chi có cáu kỉnh với mình, cái sợ chính là A Chi 'công tư phân minh', vĩnh viễn sẽ không nổi nóng với mình.

Cổng Tề phủ là được mở vào giờ Tỵ, rất nhiều người sẽ chọn lần theo đúng giờ Tỵ, chỉ có mấy người cuối cùng là tranh thủ đến tầm giờ Ngọ, để người đến sớm đợi được khoảng chừng nửa canh giờ.

Đến nơi muộn có nguyên nhân của đến nơi muộn.

Một là thân phận họ tôn quý phải phân chia ra với những người còn lại, hai là trước mắt quan hệ giữa bọn họ cùng tiểu Quận chúa chưa rõ, đương nhiên không cần như kiểu Thần Nguyệt vậy, vội vàng đến giao hảo.

Nơi cổng Tề phủ, một chiếc xe ngựa khoan thai tới muộn, màn xe vén ra, hai thiếu nữ từ bên trong giẫm vào bàn đạp xuống tới, một người dịu dàng đáng yêu một người lành lạnh kiêu ngạo.

Người trước là Lương Hựu Vân - tiểu thư phủ quốc công, người sau là con gái thái phó của Thái tử - Sở Thanh Thu.

Hai vị này là hai người sau cuối trong danh sách mời của Triều Mộ, cũng là ngồi chung một chiếc xe ngựa tới, có thể thấy quan hệ cũng không bình thường.

"Quan hệ giữa tiểu thư Lương gia cùng tiểu thư Sở gia tất nhiên không bình thường."

Không chỉ những cô gái sang quý trong gác ấm tụm năm tụm ba nói về quan hệ hai người này, bọn a hoàn ở bên ngoài đón gió rét chờ đợi khách khứa cũng đang thì thầm to nhỏ.

"Hai vị này chính là chị dâu em chồng tương lai đấy."

Hôm nay a hoàn trong phủ cũng không phải chỉ có người Tề phủ, còn có người thuộc phủ khác, ít ít nhiều nhiều gì cũng nghe được mấy mẩu tin tức. Lúc này, nhân lúc các cô chủ không chú ý, tán gẫu đến khí thế ngất trời.

Người tiểu Tước vốn dĩ cũng lạnh cóng đến sắp tê liệt rồi, nghe được lời này mới như thể bỗng dưng sống lại.

"Ngươi nói, ngươi nói hôm nay sẽ có người phủ Lương Quốc công tới?"

Cô ta hít cái mũi, quai hàm lạnh cóng đến đỏ lên, chỉ có cả đôi mắt lộ ra ánh sáng tinh thần, có vẻ hơi làm người ta khiếp sợ, đâu còn dáng vẻ lẳng lơ như hồ ly trước kia.

A hoàn đang nói chuyện đã bị bộ dáng của tiểu Tước dọa phải rồi: "Phải, đúng vậy."

A hoàn kia nói: "Tiểu Quận chúa đã mời mười mấy quý nữ, ta đếm thử thì còn thiếu hai vị, chính là Lương tiểu thư cùng Sở tiểu thư."

A hoàn một tay che lại môi, nói nhỏ giọng: "Vừa rồi khi ta đi nhà xí thì nghe a hoàn phủ khác nói hai nhà Lương - Sở sắp kết thông gia rồi."

"Kết thông gia?" Tiểu Tước thoáng nghĩ: "Tiểu thư Lương gia sắp gả đi đến Sở gia rồi sao?"

Lương Hựu Vân cũng mới mười lăm à, sao được lấy chồng sớm như vậy?

A hoàn vừa nghe liền biết mới rồi tiểu Tước chẳng để tâm nghe họ nói chuyện phiếm: "Đâu á, là tiểu thư Sở gia sắp gả vào Lương gia."

Cũng chính là nói, Sở Thanh Thu sắp gả cho tiểu công gia phủ Lương Quốc công Lương Hựu An rồi. Như vậy hai người này nắm tay lại đây cũng rất bình thường, dù sao cũng là quan hệ chị dâu em chồng tương lai mà, chỗ quan hệ hai nhà tốt trước thì cũng 'chờ mong đơm hoa kết quả tốt'.

Tiểu Tước cứng ngắc tại chỗ ngay lập tức, mặt cùng môi đều trắng cả, cổ họng nghẹt lại: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

Lương tiểu công gia sắp cưới vợ rồi?

Sao cô ta không biết việc này.

Vốn dĩ tiểu Tước đã lạnh, hiện giờ nghe xong tin tức thì trong nháy mắt cả người lạnh ngắt, tay chân cũng chẳng còn tri giác.

Không, không thể nào mà, sao lại đột nhiên như vậy.

Nhưng lúc sau tiểu Tước bị bán khỏi Lương phủ, khi trước khi sau gì thời gian cũng một hai tháng rồi, thời gian này cũng đủ sớm để hai nhà Lương - Sở sớm có ý từ trước bàn xong chuyện cưới xin, định ra ngày thành thân.

Hoặc là thoáng nghĩ sâu vào, sở dĩ Lương phu nhân bán con hồ ly tiểu Tước trong thư phòng đi, chính là bởi vì nữ chủ nhân mới sắp vào trong phủ rồi, đâu có thể cho phép giữ lại loại a hoàn bò lên giường như tiểu Tước vậy, cho nên tìm một lý do bán tống ra ngoài.

Sau khi tiểu Tước nghĩ thông suốt tầng quan hệ này thì đôi mắt đều trống rỗng, người rơi vào trong giữa tuyệt vọng vô tận.

Vốn dĩ cô ta đang ôm ấp hy vọng về Lương phủ làm vợ lẽ, hiện giờ hy vọng sắp tan vỡ triệt để rồi, làm sao cô ta có thể không tuyệt vọng.

Ở Tề phủ thì cô ta không trà trộn vào được, đại a hoàn A Chi trong viện Hướng Dương thì có thù oán với cô ta, không có khả năng để cô ta về viện Hướng Dương hầu hạ. Nhưng trong phủ chỉ có một người chủ là tiểu Quận chúa thế kia, nếu không thể hầu hạ bên cạnh chủ, thế thì tháng ngày trải qua cũng không bằng ngay cả heo chó.

Tiểu Tước không muốn về phòng giặt-hồ nữa, không muốn lại làm việc nặng giặt quần áo.

Tiểu Tước nhìn chằm chằm vào cổng tròn, hàm răng lạnh cóng bất giác thoáng cắn chặt môi, âm thầm chốt hạ ý định.

Cô ta phải về Lương phủ.

---------

Chú thích thêm:

Giờ Tỵ (巳时): từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.

Giờ Ngọ (午时): từ 11 giờ đến 13 giờ.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net