Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9. Mai đỏ nơi tóc mai.

Sáng sớm hôm sau, vừa sáng thì A Chi cùng Thúy Thúy đã dậy.

"Ta trở về coi coi," Thúy Thúy xếp chăn ổn thỏa cất vào trong ngăn tủ, nói với A Chi: "Cũng không thể để tiểu Yến trước khi dọn đi còn chơi xấu."

A hoàn giặt-hồ làm việc chân tay hậu viện không cùng ở chung với họ, cho nên tiểu Yến cùng tiểu Tước sẽ dọn đi liền sáng nay. Cộng thêm chuyện đêm hôm qua, coi bộ hai người kia cũng không dám ở cùng một phòng với A Chi nữa.

Thúy Thúy sợ trước khi đi, tay chân hai người kia không sạch sẽ, tính tận mắt dõi nhìn hai bọn họ dọn ra.

Nàng ấy mở cửa nhìn ra ngoài: "Hôm nay thấy thời tiết không tệ, vừa lúc ta cũng ôm đệm chăn ướt của ngươi ra ngoài phơi chút."

A Chi gật đầu: "Ừ."

Sau này, tuy nói rằng nàng phải ở trong phòng tiểu Quận chúa hầu hạ, nhưng vẫn sẽ để lại một chỗ nằm thuộc về nàng ở hậu viện. Nếu trong thời gian ngắn không có a hoàn mới được điều lại đây, thế thì gian phòng vốn bốn người kia có thể tạm thời sẽ biến thành gian một người của Thúy Thúy.

Rõ ràng Thúy Thúy cũng đã nghĩ đến cái điểm này, vui vẻ lên trong nháy mắt, cả người tràn đầy sinh lực, giống ngọn cỏ non bừng bừng sức sống.

A Chi thoáng nhìn nàng ấy, bắt đầu cảm khái:

Tuổi trẻ, đây chính là tuổi trẻ.

Nhớ năm đó, nàng cũng từng năng nổ vẹn phần như vậy. Bây giờ "lớn tuổi rồi", một lòng chỉ muốn tưới bông dưỡng già.

Bước đầu tiên của dưỡng già --

Sống sót.

Nàng cần phải thoát khỏi Tề phủ mới có thể sống tiếp được yên lành.

A Chi đứng ở cửa phòng, đón không khí sáng sớm trong lành mát rượi, hít thở sâu. Tiếp theo thì thẳng eo ưỡn lưng, bày ra trên mặt nụ cười nghề nghiệp vừa phải chừng mực, nâng tay của mình lên, nhấc chân đi về phía nhà chính bên cạnh.

Trong viện, các tôi tớ vẩy nước quét nhà đang quét con đường đá, trông thấy A Chi lại đây thì liền buông thõng cây chổi đứng ở một bên, hơi hơi gật đầu với nàng.

Đấy lại là một trong những đãi ngộ mà đại a hoàn hưởng thụ được.

A Chi dùng nụ cười rõ nhưng nông đáp lại, dưới chân bước nhanh không ngừng, thẳng đến khuê phòng của tiểu Quận chúa.

Khi tạt qua chỗ rẽ từ ven tường, dường như có hương nhàn nhạt trong không khí thổi qua từ trước mũi. A Chi giữ mắt nhìn thẳng, chẳng để ý đến.

Giờ nàng qua đây, vừa lúc thay phiên với a hoàn gác đêm tối hôm qua.

"Quận chúa dậy rồi chưa?" A Chi đứng ở cạnh cửa, hỏi khẽ giọng.

A hoàn gác đêm còn chưa mở miệng, thì liền nghe thấy giọng truyền đến từ phía sau tấm bình phong mẫu đơn dùng để ngăn chặn ánh nhìn: "Dậy rồi á."

Là giọng điệu êm dịu chậm rì chỉ của riêng bánh ngọt nhỏ.

A Chi gật đầu với a hoàn gác đêm, mình thì đi về phía sau bức bình phong.

Triều Mộ đã mặc đồ chỉnh tề ngồi ở trước bàn trang điểm gỗ lim. Mái tóc dài đen nhánh vừa chừng eo như tơ lụa suôn mượt, xõa tung xuôi dọc ở sau lưng.

Nàng ấy hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt to tròn ánh nước khẽ cong, vươn tay vẫy A Chi: "A Chi giúp ta chải đầu có được không?"

A Chi rửa tay rồi nhận lấy chiếc lược ngọc, một tay nâng mái tóc dài của tiểu Quận chúa, chải xuôi từng sợi một.

Tiểu quận chúa ở quê nhà Giang Nam hẳn là lớn lên trong nuông chiều, chất tóc mềm mượt được dưỡng cực tốt, xúc cảm khi sờ lên tới còn đã như sờ tơ lụa.

Tề phủ Giang Nam là quê quán của Tề tướng quân. Nếu tiểu Quận chúa lớn lên 'ăn ngon ở nhàn' ở nhà tổ, chứng tỏ là từ trên xuống dưới Tề phủ rất là cưng chiều cùng yêu thích đối với nàng ấy, thái độ của nhà tổ nhất định ở mức độ đã tượng trưng cho thái độ của Tề tướng quân.

Nếu đã như vậy, thế vì sao trong sách nói tiểu Quận chúa không được ưa thích ở chỗ Tề tướng quân ấy một cách láng máng mơ hồ đây?

A Chi nghi hoặc, rũ mắt nhìn Triều Mộ.

Triều Mộ ngồi trên ghế đôn hoa lệ, hơi hơi ngửa đầu, mặc cho mái tóc đẹp xuất sắc của mình được A Chi cầm trong tay.

Đôi mắt hạnh nhân của nàng ấy díp lại, môi hồng nhấp vào, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giãn ra, thoải mái giống như con mèo muốn gật gù, mơ màng sắp ngủ.

A Chi ngẩng đầu thoáng nhìn vào trong gương đồng một cái, thấy bánh ngọt nhỏ mềm oặt mà muốn tan chảy, không khỏi hỏi nàng ấy: "Sao Quận chúa dậy sớm như vậy?"

Trong phủ lại không có bề trên cần Triều Mộ đi thăm hỏi, hiện giờ trong cung cũng không cần nàng ấy ngày nào cũng đi. Theo lý mà nói, nếu nàng ấy không muốn dậy thì hoàn toàn có thể ngủ đến 'mặt trời mọc cao ba sào', đâu cần phải ngọ ngoạy bò dậy.

"Ta cũng không muốn," Sự mềm yếu không có hơi sức trong giọng nói của Triều Mộ, nghe tới giống như là ngậm âm mũi đang làm nũng, ngữ điệu chậm rì rì: "Nhưng bà nội từng nói sáng sớm thì đầu óc là sáng suốt dễ dùng nhất, thích hợp học thuộc sách."

Đây đã là lần thứ hai nàng ấy nhắc tới học thuộc sách.

A Chi cụp mắt, nhìn tiểu Quận chúa: "Học thuộc sách?"

Triều Mộ kẹp cuốn sách dưới tay áo đặt ở trên đùi, giơ hai tay lên cho A Chi xem: "Nè."

"Nếu muốn làm lục Hoàng tử phi, tất nhiên không thể 'một chữ bẻ đôi cũng không biết'. Hành vi cử chỉ cũng không thể thô tục bất nhã, quy củ lễ nghi phải biết được toàn bộ," Triều Mộ đặt sách về trên đùi, dường như khá là buồn rầu, hàng mày xinh xắn cũng xoắn đến dính lại rồi: "Nhưng ta không lớn lên ở trong cung, chưa từng học những thứ này."

Giờ đây về kinh, rất nhiều thứ lại phải bắt đầu học từ đầu.

A Chi biết chữ, cúi đầu thoáng nhìn tên sách:

《 Nữ giới 》

Đúng là không hề bất ngờ chút nào đâu.

A Chi chia mái tóc dài của Triều Mộ thành hai phần, bới thành kiểu búi đôi cho thiếu nữ, một trái một phải đáng yêu: "Vậy quận chúa học đến đâu rồi?"

Triều Mộ chậm rì rì mở mắt ra, đôi mắt to tròn thoáng rón rén chớp một chút, lặng im chốc lát. Thấy A Chi còn đang đợi trả lời của nàng ấy, mới thõng vai xuống nói nhẹ giọng: " 'Kẻ hèn ngu muội, bẩm sinh khờ dại.' "

Mặt A Chi đeo nụ cười, nhìn về phía gương đồng mang tính khích lệ: "Còn khúc sau?"

Triều Mộ cũng đang nhìn A Chi trong gương đồng, tầm mắt dần dần lãng đãng, không đối diện cùng nàng: "......"

A Chi: "......"

Cừ đấy, chỉ học được câu đầu tiên.

Triều Mộ thoáng mím môi lại, cụp mắt xoa bìa sách trên đùi, héo rũ: "Ta cũng cảm thấy ta 'ngu muội', năng lực tiếp thu không nhanh nhạy."

A Chi cầm lược nghĩ thầm: Người lại không ngu muội lắm đâu, năng lực tiếp nhận cũng nhanh nhạy vô cùng.

Triều Mộ nói mãi nói mãi, chợt nghiêng đầu vẻ buồn rầu. Mí mắt A Chi giật một cái thật nặng ngay lập tức.

-- may mà nàng phản ứng nhanh, xém nguy mới chưa kéo tóc Triều Mộ đau !

Triều Mộ mếu máo: "Nhưng ta phải vào Thái Học, chín ngày sau là kỳ thi nhập học liền rồi. Nếu ta thi không tốt thì hoàng thất cùng mặt Tề phủ đều không dễ coi."

Con cháu thế gia vào Thái Học là vì để lấy cái tiền đồ tốt, mà nữ thế gia vào Thái Học thì là để làm nàng dâu dự bị hậu viện hoàng thất.

"Lục Hoàng phi tương lai" kiểu giống Triều Mộ vào Thái Học như vậy, đơn thuần là vì ở chung tầm gần cùng lục Hoàng tử, dễ tiện xây đắp tình cảm.

Nghe nàng ấy nhắc tới đề tài này, A Chi không khỏi nhớ tới cái gọi là "cốt truyện" trong sách.

Cô gái mà lục Hoàng tử ái mộ cũng ở Thái Học.

Tiểu Quận chúa thức khuya dậy sớm học thuộc sách, chỉ vì để vào Thái Học ở chung cùng lục Hoàng tử. Mà lục Hoàng tử hiện tại phỏng chừng đang ở trong Thái Học liếc mắt đưa tình với cô gái ngưỡng mộ trong lòng đấy.

Chờ khi tiểu Quận chúa vào Thái Học rồi, không biết là cảnh tượng ra sao.

A Chi "thương xót" mà cúi đầu thoáng nhìn Triều Mộ.

Đáng thương đây.

Lúc này thì nàng lại hy vọng Triều Mộ là một bánh ngọt nhỏ "đần ngốc" nhân mè đen, hoàn toàn không nhớ được nội dung "bốn quyển Nữ", như vậy nói không chừng thì sau này sẽ không đã tự sát bởi vì hai chữ "danh dự".

A Chi rũ mắt xuống, lúc trong lòng suy nghĩ vấn đề cũng không chậm trễ việc trong tay.

Nàng vấn tóc cho Triều Mộ xong với động tác nhanh nhẹn, rồi lại cài một cây trâm mã não đỏ lên trên, vừa khéo phối với áo ngắn cùng váy màu đỏ thạch lựu của Triều Mộ mặc hôm nay, làm bật lên cả người môi đỏ răng trắng, sắc mặt tươi tắn thanh tú, khí sắc càng thêm tốt.

Triều Mộ xoay đầu trái phải với gương đồng, vui mừng ngạc nhiên lộ ra trong mắt: "Đẹp."

A Chi cười cười nhàn nhạt, đúng trước sự khen ngợi thì thờ ơ hờ hững.

"A Chi." Triều Mộ ngửa đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, vẫy tay với A Chi ý bảo nàng khom lưng lại đây.

A Chi có chút nghi hoặc, nhưng lại vâng ý làm theo.

Triều Mộ duỗi tay mang tráp nhỏ trên bàn qua đến, mở nắp ra, dùng tay áo che lại thứ gì đó được lấy ra từ bên trong.

A Chi cúi đầu xuống, cụp mắt không nhìn thấy, chỉ cảm giác hình như tiểu Quận chúa đã cài thứ gì đó vào búi tóc bên tai nàng.

Mùi hương lạnh rõ mà nông ngửi được ở chỗ rẽ bên tường vừa rồi lại hiện lên lần nữa.

"Được rồi." Triều Mộ đẩy gương đồng về phía A Chi.

A Chi thẳng eo giương mắt, liền bắt gặp mình trong gương đồng.

Cái thấy được đầu tiên không phải là khuôn mặt mình, mà là nhành mai đỏ mảnh nhỏ được cài chỗ thái dương.

Giống như là bẻ xuống tới từ trên thân cây mới sáng sớm, trên cánh hoa mai màu đỏ còn mang theo hơi nước, lộng lẫy mơn mởn.

Có thể bởi vì đầu bị đập phải, cũng có thể do trong lòng chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, sắc mặt của A Chi thật ra có hơi trắng bệch, sắc môi cũng tái nhợt, thêm vào dải băng gạc màu trắng đang quấn trên đầu, phối với trang phục a hoàn màu xanh nhạt trên người, từ trong ra ngoài lộ ra nỗi ý nhạt nhẽo, cả người trông vẻ không có khí sắc cùng sức sống.

Hiện giờ trên đầu đã thêm nhành mai đỏ điểm xuyết, trong nháy mắt cả người thêm sắc thái tươi đẹp hơn, đã tăng thêm vài phần tươi mới cùng sức sống cho nàng.

A Chi nhìn mình trong gương, nàng dường như từ phẳng dẹt trở nên nổi khối lên.

Như thể một bức họa với sắc màu nhạt nhẽo hiện ở ngoài mặt giấy vẽ, được người ta đồ vào một nét màu sáng sủa, thoạt nhìn thì không giống như trước nữa lắm, làm người ta không nhịn được nhìn thêm cái nữa.

"Hoa mai này Quận chúa ngắt ở đâu?" A Chi giơ tay khẽ chạm nhẹ nhàng, giống như nàng chưa nhìn thấy cây mai.

Triều Mộ đậy lại cái tráp không, chớp mắt: "Lúc ngươi từ phòng hông lại đây chẳng để ý sao? Cây nơi ven tường kia chính là cây mai."

Nàng ấy nói: "Năm nay nở được đẹp nhất, sáng sớm khi ta thức dậy đi vào sân học sách thì nhìn thấy, liền đã bẻ một nhành cho ngươi."

Vốn dĩ là đi ra ngoài tỉnh táo một chút cho dễ học sách, kết quả trong nháy mắt ngắt mai đỏ rồi quên chuyện là mình đi ra ngoài làm gì, lại trực tiếp quay về rồi.

A Chi nhìn mai đỏ.

...... nàng thật đúng là chẳng để ý tới.

Chẳng để ý tới cảnh sắc bên người, chẳng để ý tới khí sắc của mình, càng chẳng chú ý tới khi tiểu Quận chúa cười rộ lên thì lúm đồng tiền hóp xuống, tươi tắn sinh động, quả thật đã ứng với những chữ kia:

Lúm đồng tiền như hoa.

A Chi cụp mắt xuống, cố hết sức không để mình nghĩ đến vận mệnh của tiểu Quận chúa, cũng không muốn khiến ràng buộc giữa mình với Tề phủ sâu thêm.

Triều Mộ lại rửa tay rồi ngón trỏ cọ vào hộp son môi của mình một cái, mu bàn tay để sau người, ánh mắt trong trẻo: "A Chi ~"

A Chi vô thức giương mắt.

Triều Mộ với với mi mắt cong cong, cọ ngón trỏ có son môi, chấm nhẹ nhàng lên môi màu nhợt nhạt của A Chi.

Bánh ngọt nhỏ nói: "Như vậy nhìn trông có khí sắc hơn rồi."

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net