Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Tomie - Khu rừng tự sát (2)

Hirose, Keiko cùng Taro dựng hai lều trại ở tại chỗ, kế hoạch ban đầu của họ là ở đây cắm trại vài ngày để thưởng thức phong cảnh, sau đó sẽ tập thể tự sát. Nhưng kế hoạch xuất hiện ngoài ý muốn, thêm Tomie thì phải giải quyết như thế nào đây.

Bọn họ để Tomie ở lại trong chiếc lều màu vàng, ba người thì ngồi trong chiếc lều màu xanh lá thảo luận chuyện này.

"Không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa Tomie đến chỗ đường vào núi trước, sau đó cô ấy có thể tự mình đi theo bảng chỉ đường mà ra ngoài, chúng ta cũng có thể trở về nơi này tiếp tục chuyến du lịch tự sát của mình."

"Em không có ý kiến, nhưng, Taro, anh định làm thế nào để đưa cô ấy ra ngoài?" Keiko hỏi. Lúc họ tới đây thì không có ý định phải trở về, cho nên chỉ chuẩn bị đủ phần thức ăn và nước uống cho ba người trong mấy ngày, lều cắm trại, một ít đồ dùng cần thiết cùng công cụ để tự sát. Về phần đường trở về.... bọn họ cũng không giống mấy người muốn tự sát nhưng ý chí không kiên định khác mà treo những dải ruy băng dọc theo đường đi.

"Mấy người đều đang nghĩ gì vậy? Con đường này tôi đã đi qua rất nhiều lần, trên cây không phải có ký hiệu do tôi làm dấu sao? chỉ cần dọc theo ký hiệu này liền có thể trở về chỗ đường vào núi rồi." Hirose trợn mắt nói.

"Nhưng kẻ đang đuổi giết Tomie thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta còn phải đối đầu với hắn sao?" Taro vuốt trán, vẻ mặt buồn rầu nói, "Lần này phiền toái rồi."

Hirose tức giận xiết chặt tay, nhe răng nhếch miệng nói: "Dù thế nào thì chúng ta cũng phải đưa Tomie đến chỗ an toàn, hơn nữa còn phải tùy thời giữ vững cảnh giác, cái tên đang đuổi giết Tomie rất có thể đang ở gần đây!"

"Trời cũng sắp tối rồi, tối nay chúng ta cắm trại ở đây đi, ngày mai lại rời đi." Taro đề nghị, nghĩ thầm rằng trời tối thì tốt nhất vẫn là ở lại chỗ cắm trại.

"Xem ra cũng chỉ có thể như vậy....." Hirose suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.

"Tôi không muốn, tôi không muốn ở chỗ này cắm trại, tôi muốn ra ngoài ở nhà trọ!" bên ngoài lều đột nhiên vang lên giọng của Tomie, thì ra nãy giờ cô ấy vẫn đứng ngoài cửa lều nghe lén bọn họ nói chuyện.

Taro mở khóa kéo cửa lều, lớn tiếng nói với Tomie đang đứng bên ngoài: "Cô đừng tùy tính như vậy được không, bộ cô muốn chúng ta đi lại giữa rừng rậm trong lúc trời tối sao! Cô có biết như vậy rất nguy hiểm không!"

"Xin anh đấy...... Hirose..... dẫn tôi đi đi." Tomie giọng điệu cầu khẩn nhìn hướng Hirose, đôi mắt trong suốt kia mang theo một loại ma lực kỳ quái nhìn anh ta.

Hirose tựa như bị bỏ bùa mê vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Taro cùng Keiko mà đồng ý: "Ừ...... đi thôi."

"Hirose! Đi lại trong rừng vào buổi tối sẽ dễ bị lạc đường đó, hơn nữa còn có người đang đuổi giết Tomie, đợi đến ngày mai hãy đi!" Taro lớn tiếng kêu tên của anh ta, nhưng Hirose cũng không để ý tới, giống như không nghe thấy vậy.

Anh ta tự mình đem lều cất vào balô, sau đó đeo balô lên lưng dẫn theo Tomie rời đi. Chỉ để lại một câu nói: "Tôi muốn dẫn Tomie ra khỏi rừng, hai người muốn cùng đi thì mau lên."

Taro nhíu mày, nói: "Không còn cách nào khác, một mình anh ấy cùng Tomie hành động thì quá nguy hiểm." Bọn họ cũng chỉ có thể đi theo Hirose.

"Mặc dù chúng ta có đèn pin, nhưng cứ như vậy đi tiếp cũng ghê quá trời." Keiko đi ở phía sau cùng đến gần Taro nhỏ giọng nói, "Lúc đầu Hirose đâu có to gan như vậy, đầu óc của anh ấy hình như cũng có chút vấn đề..."

"Giờ có nói gì thì Hirose cũng đều không nghe, còn muốn tự ý đi một mình." Taro bổ sung thêm: "Anh ta giờ chỉ chịu nghe lời của Tomie......"

Hirose đi tuốt ở đằng trước đột nhiên quay đầu nhìn hai người đi sau Tomie, tức giận nói: "Mẹ nó! Hai ngươi ở sau lưng tôi làu bàu gì đó!"

Taro cùng Keiko lập tức tách ra, sau đó nói: "Chỉ là nói về chuyện xảy ra ngày hôm nay thôi mà."

Tomie đi ở trước mặt Taro luôn quay đầu lại nhìn anh ta, cô đột nhiên ngồi xuống đất, "Tôi mệt quá, đi không nổi nữa."

Hirose lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Tomie, giọng điệu ân cần: "Mau lên đây! Tomie!"

Nhưng Tomie chỉ nhìn Taro nói: "Nhưng tôi muốn Taro cõng mình."

Hirose khẩn trương nói: "Tôi khỏe hơn, để tôi cõng cô cho."

"Nhưng Taro đẹp trai hơn."

Nội tâm của Hirose như bị một trăm con thảo nê mã dẫm đạp mà qua.

Tomie nhìn Taro vẫn không nhúc nhích, lại kêu một tiếng: "Taro~ mau tới cõng tôi đi!"

Taro không thể làm gì khác hơn là dưới ánh mắt đầy sát ý của Hirose mà run rẩy cõng Tomie, mặt đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm mình tại sao lại xui xẻo như vậy, phí sức mà còn không được cám ơn.

.........

Nửa giờ sau, trừ ánh sáng từ đèn pin trong tay bọn họ ra thì xung quanh chỉ có một màu đen rợn người, bọn họ vẫn còn qua lại trong rừng rậm, sau khi trời tối thì Hirose đã không còn nhận rõ đường, bọn họ chỉ có thể đi theo ký hiệu trên cây mới không bị lạc đường.

Lại qua hai giờ.

"Không đúng...... tại sao đến giờ còn không có thấy đường vào núi chứ?" Taro đầy mặt nghi ngờ, "Keiko, em thử nhìn bốn phía xem có phát hiện gì không?"

Keiko cầm đèn pin quét qua bốn phía cũng không phát hiện gì. "Không đúng, có chỗ nào đó không đúng!" Trong lòng của cô dâng lên một loại cảm giác khác thường, sau đó cô lần nữa dùng đèn pin cẩn thận dò xét chung quanh.

"A! Đây là cái gì!" Cô đột nhiên la hoảng lên, làm Taro cùng Hirose đều giật nảy mình.

Taro nhìn theo hướng ánh đèn chiếu sáng, cái này...... cái này không thể nào! Anh không thể tin mà dùng đèn pin chiếu hướng một thân cây nằm cách đó mấy mét.

Quả nhiên! Có người ở trên cây làm mấy ký hiệu giống nhau!

"Rốt cuộc là ai làm vậy chứ! Quá tàn nhẫn!" Taro tâm tình kích động đưa tay sờ lên ký hiệu trên thân cây. Nếu lúc sáng Hirose còn có thể nhớ đường từ chỗ cắm trại đến con đường vào núi, nhưng bây giờ đã hoàn toàn trệch khỏi đoạn đường quen thuộc đó vậy Hirose cũng bó tay. Bọn họ không chỉ không tìm được đường ra! hơn nữa ngay cả chỗ cắm trại cũng trở về không được!

Taro tiêu cực suy nghĩ. Tới nước này thì làm gì cũng không trở lại chỗ cắm trại cũ được, thật đáng tiếc, phong cảnh nơi đó đẹp biết bao, cỡ nào thích hợp để tự sát! Tất cả đều do Hirose cùng Tomie!

"Hết cách rồi, tối nay cắm trại ở đây đi." Tâm lý của Taro hết sức đè nén, anh thả Tomie từ trên lưng xuống, chọn một chỗ tương đối rộng rãi, lấy lều từ trong balô ra bắt đầu dựng lên, rất nhanh liền dựng xong lều rồi chui vào, Keiko cũng chui vào cùng Taro.

"Tomie, chúng ta tiếp tục đi thôi, để tôi cõng em cho, không cần để ý bọn họ." Hirose lấy lòng Tomie nói.

"Tôi mệt quá, tôi muốn ngủ." Tomie nhẹ giọng nói một câu, sau đó không quay đầu lại mà chui vào trong lều của Taro.

"Mẹ kiếp!" Taro thầm mắng, cũng tiến vào trong lều.

Taro nhíu mày nói với Hirose: "Hirose, anh cũng có lều mà?"

"Tôi lo cho Tomie, còn nữa, Taro, mày tốt nhất là cẩn thận một chút, đừng để tao phát hiện mày có ý gì với Tomie."

Taro đã không biết nên nói gì với Hirose nữa, bởi vì đầu óc của anh ta bây giờ hình như như có chút vấn đề, mặc dù Tomie rất đẹp, nhưng anh tới đây là để tự sát chứ không phải tới yêu đương. Anh nghĩ thầm, hơn nữa, đẹp trai cũng không phải lỗi của tôi.

"Đúng rồi...... mấy ký hiệu ở trên cây chắc là do cái tên đang đuổi giết Tomie làm ra." Keiko rất nhanh liền tĩnh táo lại mà phân tích, "Hắn muốn giam lỏng Tomie trong khu rừng này, cho nên mới......"

"Người kia rốt cuộc là ai? Tại sao muốn đuổi giết cô? " Taro nghiêm túc hỏi, nếu như lúc trước anh còn hoài nghi về vụ đuổi giết mà Tomie nói, vậy thì hiện tại lại vô cùng nghiêm túc bắt đầu phân tích chuyện này.

"Người đàn ông đó là một tên theo dõi, luôn dây dưa tôi không buông, còn muốn thừa dịp tôi cùng bạn trai tới nơi này du lịch mà giết tôi."

Taro cẩn thận nói: "Bạn trai cô cũng là vì lý do này mới...... bỏ cô lại một mình sao?"

"Không phải..... bạn trai tôi cũng muốn giết tôi, anh ta còn vứt tôi khắp nơi."

"Vứt khắp nơi?"

"Hắn rất xấu...... cắt tôi thành từng mảnh rồi vứt khắp nơi trong rừng rậm." Tomie lạnh lẽo nói, "Tôi rõ ràng rất thích anh ta, nhưng sao anh ta lại làm vậy với tôi chứ, hay là do đàn ông đều muốn làm vậy đối với người con gái của mình?" Cô cũng không để ý tới ánh mắt của người bên cạnh, dịu dàng nói: "Nhưng tôi vẫn trở lại bên cạnh anh ta, tôi muốn cho ảnh nhìn thấy tôi vẫn còn sống tốt, mà anh ta thì đã chết...... tôi còn nắm tay một người đàn ông khác rời đi... a a... đáng đời anh ta."

Cái lều màu xanh đó! Taro không nhịn được nhớ tới cái xác chết rữa nát tản ra mùi hôi thối kia, thoạt nhìn đã chết ít nhất hơn một tháng.

Nghe xong chuyện của Tomie, Taro cùng Keiko đều cảm thấy cô gái này điên rồi, dù không phải điên cũng nhất định là bị bệnh.

Rạng sáng ngày thứ hai, ba người lại tập hợp lại trong lều để thảo luận.

"Bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây? Chúng ta cũng lạc đường thì sao mà đưa Tomie an toàn ra ngoài được?" Taro vẻ mặt rầu rĩ nói, "Này..... tất cả mọi người nói ý kiến gì đi."

"Keiko có ý kiến gì không?"

"Dứt khoát bỏ Tomie ở lại đây đi." Ngày hôm qua cô suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cho ra một đáp án dễ dàng nhất, "Dù sao chúng ta cũng không có biện pháp đi ra ngoài, em đều phải tự sát thì làm gì có tâm tình đi lo người khác có còn sống hay không."

"Hừ! Tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Tomie, cô ấy đi đâu tôi liền đi theo đó." Hirose vẻ mặt chán ghét nhìn cô.

Keiko biết Hirose một lòng muốn bám chết ở trên người Tomie, liền hỏi Taro: "Còn anh thì sao?"
Taro trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Tôi cũng như Hirose sẽ không bỏ rơi Tomie." Taro nghĩ thầm, mình cũng đã từng có suy nghĩ muốn bỏ rơi cái gánh nặng như Tomie, nhưng mỗi khi có ý nghĩ này thì khuôn mặt xinh đẹp của Tomie lại hiện lên trong đầu mình, xem ra, mình không có cách nào tàn nhẫn như bạn trai của Tomie được.

"Cũng như Hirose sẽ · không · bỏ · rơi · Tomie?" Keiko sắc mặt không quá tốt lặp lại, sau đó lớn tiếng kêu hướng ngoài cửa lều, "Tomie, cô đừng giả bộ nữa, tôi biết cô nhất định ở bên ngoài nghe lén!"

Cửa lều bị người kéo ra một bên, Tomie thò nửa người vào. "Thật qúa đáng, mấy người đi họp cũng không gọi tôi."

"Nhưng tôi vừa nhìn thấy tên biến thái kia ở ngoài đó, mấy người mau đi giết hắn đi."

"Chúng tôi cũng không phải người hầu của cô! Sao cô không tự làm đi?" Keiko không chịu nổi thái độ cao ngạo của Tomie.

"Được rồi...... mọi người đừng cãi nhau nữa." Taro từ trong ba lô của mình lấy ra một cây dao găm sắc bén nắm trong tay, "Chúng ta phân hai người một tổ tách ra tìm đi, mỗi người đều phải cẩn thận một chút."

"Tomie, em cùng anh một tổ đi! Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt! " Hirose dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Tomie, gò má gầy hõm, vẻ mặt bệnh hoạn nói.

"Không, tôi muốn cùng Taro một tổ."

Hirose nghiến răng, giận đến cả người run rẩy. "Mẹ kiếp, bộ đẹp trai thì giỏi lắm à......"

Tomie thả lỏng đi theo sau Taro, cô nhìn Taro cẩn thận làm một ít ký hiệu không rõ ràng trên đất, đột nhiên đi lên trước thân mật ôm lấy tay của anh ta.

"Tại sao Taro lại không nhìn tôi vậy? Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?" Cô bức bách Taro nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của mình.

"Tomie......" Taro không có cách nào nói dối một cô gái xinh đẹp như Tomie, "Cô là người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy."

"Em rất thích anh, anh giết tên kia rồi cùng em rời đi khu rừng này được không? "

Taro nhớ tới mục đích lúc ban đầu mình tới nơi này, nhưng hết thảy cùng Tomie lại có hề gì? Một cô gái xinh đẹp như Tomie trời sinh nên được tất cả đàn ông yêu thương. "Anh cũng yêu em, Tomie." Anh kích động ôm Tomie vào lòng, lỗ mũi ngửi được mùi thơm kì diệu trên người cô.

Một cái cây cổ thụ cao hơn hai mươi mét ở gần đó, trên đống cành lá dày đặc có một ánh mắt đang sâu hoắm nhìn chăm chú vào Taro cùng Tomie, quan sát hai người một cách rõ ràng, bao gồm những lời tỏ tình sến súa cùng ôm ấp kia.

"Xào xạc......" sau lưng Taro đột nhiên truyền tới một trận tiếng động, anh ta khẩn trương quay đầu nhìn lại, Hirose cùng Keiko từ trong một bụi cây cao cở nửa người đi ra.

Bọn họ vẫn lén lút đi theo sau Taro cùng Tomie, cũng nghe được hai người vừa nói gì.

"A! Hai người theo dõi chúng tôi......" Taro vừa tức giận lại xấu hổ.

"Anh rõ ràng đã đáp ứng em cùng chết, Taro." Keiko hai tay chắp sau lưng đến gần Taro, "Bỏ lại em một mình đi tìm chết, anh biết em có bao nhiêu cô độc cùng tuyệt vọng sao?"

"Ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm, Tomie, tôi muốn giết cô!" Hirose giơ xẻng xông hướng Tomie.

"Anh lại dám yêu người phụ nữ khác! Không thể tha thứ! Anh đã quên Saki sao!" Keiko giơ lên cây rìu giấu sau lưng, vừa khóc vừa bổ hướng Taro.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net