Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Tomie - Khu rừng tự sát (3)

“Saki!”

Taro bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

“Ai là Saki?” Tomie nằm bên cạnh dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn Taro.

Anh chỉ ấp úng nói: “Anh... anh chỉ nói mớ bậy bạ mà thôi.”

Taro dưới ánh mắt nghi ngờ của Tomie nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía cô.

“Thật là khó tin!” Anh lại nhớ tới lúc họ bị Hirose cùng Keiko điên cuồng đuổi giết, thật sự là vô cùng mạo hiểm, nếu không phải anh cùng Tomie kịp trốn đi, họ chắc đã bị hai kẻ điên kia giết chết.

“Saki... Saki...” Taro nằm xuống ngủ không bao lâu lại bắt đầu âm thầm gọi tên Saki, anh lại ở trong mơ nhìn thấy cô gái xa lạ không biết tên kia.

Ngày thứ hai thức dậy, vẻ mặt của Taro trông rất tiều tụy.

“Taro, nhìn anh mệt mỏi quá, tối qua anh ngủ không ngon sao?” Tomie ở bên cạnh lo lắng hỏi.

“Anh không sao, chúng ta vẫn là mau tìm đường rời khỏi rừng rậm đi.” Taro vừa nắm chặt tay Tomie vừa nói, “Không phải chúng ta đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao?”

“Em không muốn ra ngoài.” Tomie nói, "Ngoài đó rất nguy hiểm."

“Không sao đâu mà, bọn họ chắc là đã đi xa rồi, khu rừng này lớn như vậy, nói không chừng bọn họ đã chạy đến chỗ xa tít nào đó rồi.”

Taro cùng Tomie đi ở trong rừng, rõ ràng lúc này anh hẳn phải cảm thấy sợ hãi lắm, nhưng Taro lại như là không lo lắng chút nào, vừa nghĩ đến về sau sẽ cùng Tomie mãi mãi bên nhau là anh đã vô cùng vui sướng. Anh hạnh phúc nói với Tomie về tương lai của họ. “Sau khi rời khỏi đây chúng ta liền tổ chức một hôn lễ trắng tinh hoàn mỹ đi, tổ chức trên bãi cát của bờ biển là tốt nhất. Sau đó chúng ta còn phải nuôi nấng con cái, có mấy đứa mới tốt đây?”

Anh cúi đầu tự hỏi, “Tomie, em muốn có mấy đứa con?”

“Em không muốn có con.”

“Vì sao vậy? Con cái là kết tinh tình yêu của hai chúng ta mà!”

“Bởi vì em chỉ muốn cùng Taro mãi mãi ở bên nhau, con cái sẽ trở thành trở ngại của chúng ta!”

“Tốt quá, anh cũng không thích trẻ con!” Taro hưng phấn nói.

Anh vui vẻ đi một lát, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Đúng rồi, Tomie, trước khi gặp Hirose, người đàn ông đuổi giết em tên là gì"?

"Hắn ta hình như họ Inoue, em cũng không nhớ rõ nữa." Tomie nhíu mày, như nghĩ đến gì đó nói tiếp, "Hắn cứ luôn nói em là vợ chưa cưới của hắn, nhưng trong đầu của em lại hoàn toàn không có ấn tượng gì cả."

Taro suy nghĩ một lát, hỏi Tomie: "Em còn nhớ rõ chuyện trước khi mình cùng bạn trai vào rừng cắm trại không?"

"Em nhớ hình như là...." Tomie đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống kêu to, "Ôi!... A... Đầu tôi đau quá! Đau quá! Đau đến sắp nổ rồi...."

Anh vội vàng tiến lên xem xét, trên đỉnh đầu Tomie có một khuôn mặt người đang dần trồi lên, trên khuôn mặt kia còn bao trùm từng luồn tóc đen mượt mà óng ánh như trân châu của cô. Taro bị cảnh tượng quỷ dị này làm giật mình hốt lên, vội vàng ngăn cản Tomie tiếp tục suy nghĩ, anh vội khuyên nhủ: "Không nhớ nổi vậy đừng nghĩ nữa, đó chắc cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì!"

Qua một lúc lâu, Tomie thở hổn hển, vai trái dán thân cây, cả người đều dựa vào nó, Taro càng nhìn cái khuôn mặt đột nhiên mọc ra trên đầu cô càng sợ hãi, anh nghĩ thầm Tomie rốt cuộc là một người con gái như thế nào, vì sao trên đỉnh đầu lại phân ra một cái mặt người có bộ dạng giống em ấy như vậy.

Cái khuôn mặt mọc trên đầu Tomie như một cái mũ càng ngày càng phát triển, chỉ qua hai giờ ngắn ngủi nó đã phát triển thành một khuôn mặt hoàn chỉnh. Anh cùng Tomie đi một lát là lại không nhịn được ngắm hướng đỉnh đầu của cô.

"Sao anh cứ nhìn hướng đầu em vậy?" Tomie nhìn Taro đang tỏ ra khẩn trương hỏi, "Chẳng lẽ đỉnh đầu của em còn xinh hơn mặt em à?"

Cô vừa nói xong, cái khuôn mặt mọc trên đỉnh đầu lại đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đầy tơ máu trừng hướng Taro đang đi cạnh Tomie.

"Ối...." Taro giật nảy mình, nghĩ thầm thứ quỷ này thế mà còn sống!

"...." Tomie liếc mắt nhìn Taro, "Taro, anh rốt cuộc bị sao vậy, sao lại ngạc nhiên như vậy?"

"Không có, không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi." Trong lòng anh lại nghĩ, mình rốt cuộc bị gì vậy, vì sao không nói cho Tomie biết trên đầu em ấy có một cái mặt người chứ. Taro lại nhìn hướng mặt người, đám tóc dày vốn bao trùm trên mặt người đã tách ra, lộ ra làn da trắng nõn như thể gió thổi qua liền có thể bị thương, cái khuôn mặt người kia như cảm nhận được tầm mắt của Taro, ánh mắt mị hoặc nhìn về phía anh.

Anh không biết sao mình lại không quá muốn nói cho Tomie biết về cái mặt người kia....

Taro từ trong ba lô lục ra một cái nón tai bèo, đội lên cho Tomie.

"A? Đây là quà tặng em sao." Tomie vui vẻ ôm Taro reo lên, "Thật là một cái mũ xinh đẹp, em rất thích!"

Đây chỉ là một cái nón bình thường, có thể khiến Tomie thích cũng làm Taro hưng phấn không thôi, nhưng sâu trong lòng anh lại không biết sao có một loại cảm giác bất an không ngừng xôn xao.

“Sàn sạt......” Trên đầu của anh đột nhiên truyền đến mấy tiếng động kỳ quái, Taro ngẩng đầu lên xem.

“Mày dám độc chiếm Tomie!” Hirose từ trên nhánh cây cao mấy mét vẻ mặt dữ tợn giơ xẻng nhảy bổ hướng Taro.

Taro kinh hoảng nhảy qua một bên tránh đi tập kích.

Tiếng va chạm cùng tiếng xương cốt gãy vang lên, trên mặt Taro bị máu bắn trúng.

Tomie cùng Taro tay trong tay đi cùng nhau, cô nói, "Taro, vừa rồi thật đáng sợ... anh sẽ bảo vệ em sao?"

"Đương nhiên rồi, anh làm sao chịu khiến em bị thương chứ." Taro an ủi cô.

"Xem ra anh đã hoàn toàn vứt bỏ Saki rồi." Anh đột nhiên nghe được giọng của Keiko vang lên trong rừng rậm không người. 

Keiko cầm rìu từ sau một cây đại thụ rộng nửa mét đi ra, trông cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng nỗi ác ý đối Taro cùng Tomie lại mãnh liệt từ trong mắt trào ra.

Cô dùng giọng điệu sắc nhọn lại ác độc nói: "Yêu gì chứ, chẳng qua là nói cho có mà thôi, đồ lừa đảo ghê tởm!"

"Tôi không có nói dối, Saki đúng là người con gái mà tôi từng yêu."

Đó là chuyện của một năm trước, nhưng đối Taro nó vẫn rõ ràng như vừa xảy ra.

Lúc ấy cuộc đời của tôi tràn đầy hy vọng...... Tuy rằng tôi chỉ là một tên tài xế taxi, nhưng cuộc sống có gian khổ đến đâu tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi, đó là vì tôi cùng Saki đang yêu nhau, mọi thứ trong cuộc sống đều trở nên tốt đẹp hơn, ngay cả mấy vị khách phiền phức mà tôi luôn chán ghét cũng trở nên dễ thương rất nhiều.

Vào buổi chiều một ngày, Saki nói với tôi em ấy từ nhỏ đã có một người chồng chưa cưới giàu có, nhưng em lại không cách nào kiềm chế được mà yêu tôi, một người luôn ngoan ngoãn như Saki cư nhiên yêu cầu tôi dắt em ấy bỏ trốn, em muốn chúng tôi cùng nhau đến một thành phố khác sinh sống. Quyết định này có lẽ dùng hết tất cả dũng khí của em, tôi kích động mà đồng ý, hẹn em vào lúc ban đêm gặp nhau trên cầu rồi sẽ rời đi thành phố này.

Đêm đó em không có tới, cuối cùng tôi mới biết được chuyện Saki muốn cùng tôi bỏ trốn bị phát hiện, người nhà đem em nhốt trong phòng, dù cho tôi có gõ cửa nhà Saki bao lâu cũng không có ai đáp lại. Một tháng sau, khi bọn họ tổ chức lễ tang, tôi mới biết được Saki đã tự sát.

Cuộc sống của tôi từ đây mất đi ý nghĩa, không phải thế giới này thay đổi, mà là tôi đã mất đi niềm tin để sống. Vì thế tôi ôm ước nguyện sẽ cùng Saki gặp lại nhau ở địa ngục đến khu rừng tự sát tìm cái chết.

Nhưng tôi không ngờ mình sẽ yêu phải Tomie!! Yêu phải một người con gái ngoài Saki!!!

“Saki bởi vì sự mềm yếu vô dụng của anh cùng sự phản bội của tôi mà tự sát...  vì sao anh còn chưa chịu xuống dưới ở bên cạnh chị ấy? Anh không phải nói muốn cùng chị ấy mãi mãi bên nhau sao?”

"Phản bội?" Taro vẫn luôn không hiểu vì sao người nhà Saki biết cô ấy muốn cùng mình bỏ trốn.

"Đúng vậy, tôi chính là người đã lén báo tin, là người đã chia rẽ anh cùng Saki đó.”

"Tôi nhớ ra rồi! Cô là em gái của Saki." Taro vẻ mặt chợt hiểu chỉ hướng Keiko, "Mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng Saki đã nói với tôi em ấy có một đứa em gái rất thân thiết."

“Chị ấy vẫn luôn nói chuyện của anh với tôi, chị nói cho tôi biết muốn cùng anh bỏ trốn...... Tôi là vì tốt cho chị ấy mới lén báo tin, không ngờ chị ấy lại...."

Taro mở lời an ủi Keiko: "Đây cũng không phải lỗi của cô, ai cũng không ngờ Saki sẽ....."

"Chị ấy ra đi không phải lỗi của một mình tôi, anh cũng có phần trong đó." Keiko chảy nước mắt nói, "Khi Saki bị nhốt trong phòng của mình, anh chỉ biết tiêu cực chờ đợi, chờ đợi người nhà của chị ấy có thể hiểu cho tình cảm của hai người. Trừ việc đó ra thì anh còn làm gì chứ? Anh để Saki chờ anh đến tuyệt vọng! Khiến Saki yêu anh đến mức tự sát! Tôi thật hối hận... bởi vì sự mềm yếu vô dụng của anh cùng sự phản bội của tôi đã hại chết Saki. Nhưng người mà Saki yêu nhất chính là anh! Tôi và anh phải cùng nhau xuống dưới gặp chị, chị ấy thấy tôi dắt theo anh đến chắc chắn sẽ tha thứ tôi......”

“Nhưng anh vì sao lại yêu đứa con gái khác!” Cô tức giận đến sắc mặt trắng bệch, "Chị Saki.... rõ ràng.... yêu anh tha thiết.... như vậy."

"Tôi không có cách nào không yêu Tomie, bởi vì con người không giống máy móc, con người không bao giờ có thể khống chế được tình cảm của mình!" Taro tự tin dang hai tay ra, "Tôi có thể vì Saki tự sát, vậy vì sao tôi lại không thể vì Tomie sống sót chứ."

"Đừng lấy chuyện này làm cái cớ, con người nếu không thể khống chế được hành vi của mình vậy thì có khác gì động vật đâu, nếu anh thích chị tôi thật sự thì đã không yêu người khác rồi." Keiko khinh thường nhìn Taro, giống như anh ta là thứ gì đó ghê tởm vậy. “Tôi đã không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa, nói vậy chắc chị Saki cũng không muốn gặp lại anh đâu, mau cùng người yêu mới của anh cút đi!”

"Thứ đàn ông ghê tởm... miệng đầy dối trá." Cô giơ chiếc rìu trong tay lên nói thầm, “Tôi phải đi gặp chị Saki đây.” Lưỡi rìu sắc bén chém hướng chiếc cổ thon dài của thiếu nữ, “Yêu nhất yêu nhất...” Đầu cô bay lên, ở giữa không trung vung lên máu tươi nóng ấm, “Rầm” sau khi nó rơi xuống đất lại nhảy vài cái lăn vài vòng, cuối cùng lăn đến bên chân một người khác.

Cậu ngồi xổm xuống nhặt lên đầu của Keiko, dùng khăn tay trắng noãn lau sạch bùn đất dính trên mặt cô. Cậu ta từ rừng cây âm u đi đến chỗ cái xác không đầu đang nằm trên mặt đất không ngừng phun máu như vòi nước.

Đôi tay thon dài sạch sẽ đặt đầu của Keiko lên bụng cô, trên mặt của cái đầu đó là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, nụ cười đó ở trong mắt Taro vô cùng quỷ dị.

"Taro! Hắn chính là người muốn giết em đó." Tomie ra lệnh, "Mau giết tên đó đi!"

Tinh thần của Taro hoảng hốt không thôi, anh ta không hề do dự mà nắm dao nhào hướng người con trai kia, trong lòng chỉ nghĩ phải giết chết người này.

“Giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày giết mày...” Anh ta một bên lao tới như cá kiếm trong biển sâu một bên không ngừng lặp lại những lời này.

Khi anh ta cầm dao điên cuồng xông tới, Souji vẫn đứng yên tại chỗ, cho đến lúc Taro dùng dao đâm hướng tim mình, Souji mới nhanh chóng vọt tới bên cạnh Taro đồng thời duỗi ra chân trái, Taro bị vấp chân mất thăng ngã xuống đất.

Đôi chân mang giày da màu đen dùng sức giẫm xuống bàn tay đang nắm dao của Taro. “Ầm” cây dao văng ra ngoài, đây chỉ là bắt đầu, bên hông của Taro lại bị đá mạnh một phát, anh ta lập tức đau đến cuộn người lại như một con tôm.

Souji đá văng cây dao mà Taro làm rơi xuống đất ra xa, sau đó từ túi quần bên phải móc ra một cây dao bấm màu đen, ngón tay cái ấn đẩy lưỡi dao bật lên phát ra từng tiếng “Ca ca ca”.

Cậu lật Taro đang cuộn người lại thành nằm ngửa, trực tiếp ngồi lên bụng Taro, như vậy chân của Taro cũng không thể công kích được Souji.

Khi Taro đỡ đau và muốn phản kháng lại.

“Đừng nhúc nhích.” Souji nắm dao bấm nhắm ngay đôi mắt của Taro, lưỡi dao phản xạ ánh sáng lạnh lẽo làm con ngươi của anh ta mở rộng, phản xạ muốn quay mặt đi.

“Tôi nói, đừng nhúc nhích....” Lưỡi dao bén nhọn lại tiến về phía trước một centimet, đụng phải lông mi, chỉ kém chút xíu liền đâm vào tròng mắt của Taro.

Taro cả người cứng đờ như xác chết bị Souji ngồi đè trên người, tất cả lực chú ý của anh đều đặt trên lưỡi đao.

“Tomie, em nói nên xuống tay từ nơi nào mới tốt đây?” Cậu cười nói, “Là từ mũi vẫn là miệng, hoặc là...... đôi mắt."

Taro vốn đặt tất cả lực chú ý trên lưỡi dao, vừa nghe đến tên “Tomie” liền tỉnh táo lại, nhưng tư thế hiện tại khiến anh không thể nào nhìn thấy Tomie, anh ta chỉ có thể nôn nóng la lớn: “Tomie, nhân lúc này chạy mau!”

“Ha hả.... Ha ha ha ha....” Souji đang ngồi trên người Taro không nhịn được cười to, "Tomie đã sớm chạy mất rồi~★ vừa rồi tôi chỉ lừa anh mà thôi~★”

“Cái gì! Tao không tin!”

“Hì hì.... anh cho rằng Tomie yêu mình sao?” Souji đem cây dao nhắm hướng mắt Taro dời đi, một quyền đánh mạnh vào bụng anh ta, ngay khi anh ta đau đến không có cách nào phản kích thì đứng lên, không hề quay đầu lại rời đi.

Lúc Taro từ dưới đất bò lên thì bốn phía trừ bỏ cây cối đã không có bóng dáng ai, Tomie đã sớm không biết đi đâu. "Tomie? Tomie?” Anh ta vừa buồn bã kêu tên cô vừa nghĩ, “Chẳng lẽ cô ấy thật sự bỏ rơi mình."

"Tomie! Thì ra em ở đây!” Tomie từ sau một thân cây cao to đi ra, thì ra vừa rồi cô vẫn luôn trốn ở chỗ này.

...................

"Taro, chúng ta còn phải đi bao lâu đây?" Đá văng ra một viên đá chán ghét, Tomie càng đi sắc mặt càng khó coi.

Taro đầu đầy mồ hôi nói: "Sắp đến rồi." Anh chỉ vào cái cây khô quấn dây xanh bên cạnh, "Em nhìn này, chúng ta chỉ cần đi theo thứ này liền có thể tìm được đường vào núi."

Tomie nhìn theo hướng Taro chỉ, một sợi dây xanh dài quấn từ một cái cây này đến cái cây khác, hình như kéo dài chừng mấy trăm mét.

"Đi dọc theo sợi dây này có lẽ sẽ gặp phải xác của người tự sát, nhưng cũng không sao, nếu như gặp phải xác chết thì chỉ cần đi theo hướng dây ngược lại là có thể ra ngoài."

"Ha ha... Không nghĩ tới đơn giản như vậy." Tomie che miệng cười, sau đó liền nhíu mày, đưa hai tay muốn đụng vào đầu của mình, "Đầu của em sao cứ như càng ngày càng nặng vậy? Thật kỳ quái...."

Cô gỡ cái mũ màu trắng đội trên đầu xuống, hỏi Taro đang đứng trước mặt: "Taro, anh có cảm thấy đầu em trở nên lớn hơn không vậy?"

"....." Taro đổ mồ hôi lạnh nhìn cái đầu đã mọc ra hai phần ba trên đỉnh đầu của Tomie đang mỉm cười với mình, anh bị dọa đến không nói nên lời.

Thấy Taro vẻ mặt ngây ngốc, Tomie khinh thường nói: "Hừ, đi với anh càng lâu thì càng thấy anh ngu ngốc mà, thật là chịu không nỗi."

"Sao em lại.... To, Tomie...." Taro đối việc Tomie đột nhiên thay đổi thái độ đối mình khinh thường có chút không dám tin.

"Về đến thành phố tôi muốn thay cái bộ quần áo quê mùa muốn chết này trước, đúng rồi, cái mũ xấu xí này cũng phải ném vào thùng rác mới được." Cô đội mũ lại, cũng không thèm nhìn Taro đang kinh ngạc mà một mình dọc theo sợi dây xanh đi trước.

Anh trầm mặc đi theo sau Tomie, có khi sẽ thấy một Tomie khác vẻ mặt đáng yêu từ dưới mũ nhô ra nhìn mình, hoặc là đôi tay nhỏ mới mọc ra một nửa sẽ tại dưới mái tóc như thác nước của Tomie hướng Taro vẫy gọi.

Chờ anh ta sắc mặt tái nhợt đi tới gần sát lưng Tomie, Tomie vừa mọc ra kia liền kề sát vào tai Taro thì thầm: "Em yêu anh, Taro~ hôn em đi." Taro không từ chối yêu cầu của con quái vật đáng yêu chỉ vừa mọc ra một cái đầu cùng đôi tay nhỏ này được, anh cúi đầu xuống cùng nó hôn môi.

"Taro, từ vừa rồi anh liền trở nên rất kỳ quái." Tomie đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu nhìn anh nói, "Anh tại sao cứ lẩm bẩm bên tai tôi vậy? Anh rốt cuộc đang nhìn cái gì?"

"A......" Taro nhìn thấy Tomie trong lúc đưa tay sờ đỉnh đầu thì ngón tay vô tình nhét vào cái miệng đang há to của một Tomie khác.

"A, đau quá!!!" Hai ngón tay của Tomie đều bị cái đầu kia dùng răng cắn đứt, sau đó phun xuống đất.

"Ghê tởm! Đó là thứ gì vậy, thật buồn nôn!" Tomie móc ra cây dao nhỏ không biết giấu ở đâu đâm hướng cái đầu người trên đỉnh đầu của mình, kiên quyết muốn đem cái đầu ghê tởm kia đâm chết.

"Tomie." Taro đột nhiên đi đến trước mặt Tomie, đem cả người cô đều bao phủ dưới cái bóng của mình, "Thật xin lỗi."

"Ôi! Hộc hộc....." Một tay của Tomie không chút sức lực mà buông lỏng dao trong tay ra, một tay khác thì nắm chặt cây dao đang đâm vào bụng mình, cả người đều đứng không vững, máu tươi từ vết thương nhỏ giọt xuống mặt đất. Taro ôm Tomie đang không ngừng chảy máu đặt nằm xuống đất, anh rút cây dao đang đâm trong bụng Tomie ra, trong tiếng rên thống khổ của cô nhắm cây dao còn đang dính máu hướng chỗ kết nối giữa đầu cô và cái đầu kia.

"Sao anh lại làm như vậy..." Bụng cùng đỉnh đầu đau đến cực điểm làm Tomie không thể tin được, "Anh không phải yêu tôi sao?"

"Anh vẫn yêu em." Taro hai tay dâng cái đầu cùng thân thể nho nhỏ của thứ vốn dính trên da đầu Tomie. "Nhưng anh càng yêu em đáng yêu thế này."

Cái đầu người kia há mồm liền nói: "Anh yêu, chúng ta nhất định phải đem xác của cô ta thiêu hủy, phải nhanh lên, nếu không liền không đủ thời gian." Anh ta nghe lời từ trong ba lô móc ra công cụ để tự sát, nửa lít xăng cùng một cái bật lửa.

"A! Đừng mà!" Tomie đang nằm dưới đất trợn to mắt, sợ hãi nhìn Taro một tay cầm xăng một tay cầm bật lửa tiến tới gần.

Đầu xuân năm nay, đội điều tra sẽ ở trong khu rừng tự sát phát hiện ba cái xác mới. Một người té gãy chân, một người tự chặt đầu, một người bị đốt thành than.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net