Chương 2: Xuyên Không Rồi!? _2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Khuynh Y đi lang thang khắp khu rừng, trên đường cũng gặp phải vô số yêu quái. Chúng nhìn cô mà nước miếng chảy dài, có lẽ là vì lâu rồi chưa ăn thịt chăng? Diệp Khuynh Y mỗi lần đối mặt với chúng chẳng khác nào thỏ gặp sói,  cảm giác rùng mình và sợ hãi luôn bám theo cô. Nhưng cũng vì càng sợ, cô lại càng cố gắng để sống sót, mang theo cây giáo tự làm và chiến đấu với chúng. Dù chúng có là lũ yêu quái có thể sử dụng được phép thuật, dù chúng có mạnh bao nhiêu thì cô vẫn sẽ chiến đấu đến cùng. Cô không chấp nhận bản thân thua cuộc, vì so với cuộc sống ở cô nhi viện thì nơi đây đã là gì?

Cứ thế, cô đã chiến đấu với những yêu quái ở khu rừng. Cho đến khi cây giáo trên tay cô không còn chống đỡ được thì cô lại sử dụng những kiến thức cô đã học từ nhỏ đến bây giờ. Cô lại chặt cây tre, làm cho mình một bộ cung tên, sau đó lại đặt bẫy làm cho lũ yêu quái mất đi lớp phòng bị sau đó thì tấn công. Mỗi lần đói, cô sẽ lại lấy thịt của bọn chúng ăn, dùng máu của chúng uống để thay cho nước. Cứ như vậy, đã ba ngày trôi qua. Sau khi đi hết cả một đường dài, cô cuối cùng đã tìm ra được một con suối nhỏ.  Cô không khỏi vui mừng khi đã tìm được nguồn nước dự trữ cho cuộc hành trình tiếp theo của mình.

- A... N-Nước... cuối cùng cũng có nước rồi! ba ngày qua cứ liên tục uống máu của bọn yêu quái đã làm mình khó chịu thế nào kia chứ!

Diệp Khuynh Y nhanh chóng tìm trong túi của mình xem có chai nước nào không? Mặc dù túi của cô vốn đã hư hỏng nặng nề do chiến đấu với yêu quái nhưng cô vẫn không bỏ nó lại. Sau khi tìm được hai chai nước nhỏ trong túi, cô lại chặt cây tre, chặt chúng thành từng khúc vừa. Sau đó, chẻ đôi một khúc tre lại và làm đường dẫn cho suối nhỏ, cô lại tìm thêm vài cái lá và vo chúng lại để ở giữa thanh tre đã được chặt để lọc nước. Khi nhận thấy nước đã đủ thì cô lại sách đồ của mình và đi dọc theo nơi con suối chảy.

Cứ thế, một tuần trôi qua, lần này cô không phải lo về nguồn nước uống nhưng thức ăn còn lại mà cô dự trữ trong túi của hết rồi. Cô bắt buộc phải đi săn quái để có thức ăn cho tối nay và ngày mai. Thế là cô đi bắt đầu đặt bẫy xung quanh khu vực gần con sông. Cô không thể đi xa hơn được vì nếu làm vậy cô có thể gặp nguy hiểm. Lúc trước, khi đối đầu với lũ yêu quái, cô đã vô tình bị thương ở cánh tay trái. May mắn là vết thương không lớn lắm! nhưng vì không có thuốc khử trùng nên vết thương đã bị nhiễm trùng khá nặng. Cô chỉ có thể lấy nước rửa tạm cánh tay và tìm một ít thảo dược gần con sông để bôi lên.

Sột soạt!

- Nó chuyển động rồi!

Chiếc bẫy mà cô đặt ở cạnh con suối kia đã có một con thỏ mắc vào. Tuy chỉ là một con thỏ nhưng nhìn nó lại vô cùng nguy hiểm. Diệp Khuynh Y sau khi nhìn thấy con thỏ, cô liền dùng mũi tên bắn vào đầu nó.

- Con thỏ này lạ thật, đôi mắt nó có màu đỏ máu, còn lông của nó thì màu trắng... vậy đây là thỏ tinh à?...

Sau khi bắn vào đầu con thỏ, cứ tưởng nó sẽ chết ai ngờ nó lại sử dụng một pháp thuật kì lạ làm rẽ hướng của cung tên lên người Diệp khuynh Y. May thay Diệp khuynh Y tránh được, nếu không đã chết lúc nào rồi! Thấy con thỏ tinh khó xơi mà bụng cô đã kêu lên cồn cào. Trong lúc khó chịu nhìn Thỏ Tinh xong nói:

- Ngươi nên chết đi, ta đói lắm rồi!

Cô nở một nụ cười nhìn thỏ tinh, thỏ tinh lúc nãy còn kiêu ngạo và coi thường Diệp Khuynh Y giờ lại run rẩy, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cái bẫy của Diệp khuynh Y và chạy trốn nhưng không thành.

- Muốn chạy?

Lúc này, Diệp khuynh Y không để ý, đằng sau có một con mảng xà trắng khổng lồ đang quan sát cô. Nó sợ hãi không dám đến gần cô vì khí tức cô tỏa ra vô cùng đáng sợ.

- Sao một phàm nhân như ả ta lại ăn được yêu quái bọn ta vậy? Ả ta có phải người không vậy?

Nó càng nhìn càng thấy đáng thương thay cho Thỏ tinh vì đụng phải người không nên đụng.

- Cuối cùng cũng chịu im miệng rồi!

Sau khi giết chết con Thỏ Tinh, Diệp Khuynh Y mổ xẻ thịt của nó và ăn ngấu nghiến. Cô cảm thấy rất buồn nôn khi phải ăn sống thịt của những con yêu quái bên trong khu rừng này. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác vì khu rừng này chỉ toàn tre, mà tre này lại không đốt lên được, dù có là tre đã khô hay lá khô của chúng cũng đều không cháy lên được. Mặc dù cô đã thử rất nhiều cách khác nhau nhưng vẫn không được.

- Ọe!.. Khụ! khụ! khụ!... Chết tiệt! Tanh quá.

Sau khi ăn xong, cô tiếp tục đi men theo dòng suối và cuối cùng sau hai ngày tiếp theo thì đã tìm được một thác lớn ở đó. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy cái thác đó, cô lại rùng mình một cách kì lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net