13| Phi vụ trốn tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nói chuyện/mỉa mai/ trích dẫn) : "..."
(Suy nghĩ) : '...'
(Kỹ năng) : [...]
(Chú thích) : (...)
(Thần giao cách cảm) : <<...>>
(Tiếng động/hành động/timeskip) : *...*
(Thời gian, địa điểm) : _..._

(Thì thầm) : " Sorry my ass, b*tch "
(thằng tác) : -...-
(Hồi tưởng) : {...}

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

??? : " Chính tay ta sẽ kết tội ngươi! Tội phạm! "

" Đó là!? " Tôi nhanh chóng chạy tới con hẻm trước mặt, nơi tiếng nói phát ra

Chất giọng này, chỉ có thể là người đó, cô gái mà tôi đã luôn mong chờ để được gặp. Tôi nấp ở ngoài hẻm rồi nhòm vô hóng hớt.

??? : " Nào, đầu hàng đi! Đây là ngõ cụt đấy!

-NON TAY VÃI CHƯỞNG-

Dơ tay chịu trói, không thì ăn hành rồi chịu trói! "

Quả nhiên, là con cá mắm chứ đâu!

Kiana : " Nè! Có nghe không đấy?! "

Cô ấy quát kẻ mang đồng phục học sinh trước mặt. Hắn có mái tóc nâu sẫm, đôi mắt đen tuyền và dáng người gầy gò như mấy thằng nghiện. Có vẻ tên này không phải bình thường, cái giỏ đen hắn đang xách theo có thể là thuốc phiện.

Raphael : << Báo cáo. Bên trong chiếc giỏ trong tay cá nhân Asakura Mizuki có hàm lượng nicotine rất lớn so với sức chịu đựng người bình thường. Đây chính xác là 1 bao thuốc phiện >>

<< Hắn có tiền án không? >>

Raphael : << Báo cáo. Cá nhân có rất nhiều tiền án, nhưng đều đã bị giấu đi bởi người nhà. Phụ thân của cá nhân Mizuki đã dùng số tài sản kếch xù của mình nhằm mua chuộc chính quyền >>

<< Rồi, hiểu luôn. Tàng trữ, mua bán mai thuý, cộng thêm việc mua chuộc quan chức. Raphael, thu thập tất cả chứng cứ rồi soạn ra cho tôi >>

Raphael : << Đã rõ >>

Thế thì, huỷ [Gia tốc suy nghĩ] và quay lại với tình huống này nào.

Kiana : " Ê! Mèo tha mất lưỡi rồi hay sao thế?! " Cô ấy tiến lại gần hắn, cây gậy bóng chày trên tay

Khi còn cách 8m, Mizuki đã chuyển động 1 chút, và tất nhiên là nó không thể không bị để ý bởi Kiana, cô ấy nhanh chóng dơ cậy gậy ra trước để đỡ- Bang!

Hắn đã rút ra 1 khẩu Makarov và bắn Kiana, nhưng đã bị đỡ lại, cây gậy của cô bị lõm 1 lỗ khá to.

Mizuki : " Lùi lại! Tao không ngại bắn đâu, kể cả mày có là con gái đi chăng nữa! "

Nghe cũng căng đấy, nhưng sao tay và giọng hắn có hơi run nhỉ? Heh..? Tch, tch, tệ quá đấy

Kiana : " Nói thế, nhưng ngươi đang sợ lắm đúng không? Không dám bắn chứ gì?! " cô càng tiến lại gần, chỉ còn cách 5m

Mizuki : " L-lùi lại! "

Cô gái vẫn cứ ngang nhiên mà tiến tới, không hề có dấu hiệu sợ hãi nào.

Mizuki : " M-mày không nghe tao nói hả?! C-chết tiệt! Đừng lại gần nữa! "

Hắn thả bao thuốc xuống đất, và giữ chặt cây súng bằng cả 2 tay. Dẫu thế, hắn vẫn quá yếu đuối để tước đi 1 sinh mạng, nhất là của 1 cô gái xinh đẹp không sợ chết như Kiana.

Tuy nhiên,

*Klang!* 1 con mèo nhảy xổm ra từ thùng rác, cái nắp rơi xuống làm cho tên Mizuki bị giật mình, lỡ tay bóp cò

Bang!

Kiana : " Cái-

Mizuki : " Q-quái vật! AAHHHHHHHH- ặc "

" Haiz, tên này ồn ào quá đấy " Tôi đã đấm hắn 1 cú khá yếu, nhưng đủ làm hắn bất tỉnh 2 ngày

Kiana : " A-anh không thấy đau ư? "

" Đau? " tôi quay lại nhìn Kiana, cô ấy đang tái mét cả mặt

Kiana : " Anh vừa mới đỡ đạn bằng tay không đấy, bộ không đau sao??? "

Đau ư? Thật lòng mà nói, với sức mạnh của Rimuru thì cái này chả là cái gì cả, nó còn không đủ gãi ngứa cơ. Tôi dùng cánh tay mới đỡ đạn lên gãi đầu,

" Không đau tí nào đâu, đừng lo "

Kiana : " V-vậy sao... "
' Nhưng cái tốc độ vừa rồi là sao chứ? '

Mặc kệ cái suy nghĩ mà tôi "lỡ" đọc của Kiana, tôi chuyển sự chú ý sang tên Mizuki. Nhìn kĩ lại thì có vẻ như đây là đồng phục trường tôi, quào, bạn học kìa...

Tôi phải tính sổ cái thằng đang ướt nhẹp quần này như nào đây? Có vẻ việc tôi bất thình lình xuất hiện trước mặt đỡ đạn bằng tay khiến hắn bị doạ bĩnh ra cả quần, trông hề vãi ò.

Kiana : " Anh là ai thế? "

" Tôi hả? Murakami Satoru, năm 2 ở trường Chiba "

Kiana : " Ể? Vậy anh là senpai của em sao??? "

Well, yeah, có thể xem là vậy, nhưng theo dòng thời gian gốc thì bây giờ em vẫn chưa vào đó học đâu, mới giữa tháng 10 mà.

" Vậy à? Em cũng là học sinh ở đó sao, anh chưa thấy em bao giờ "

Kiana : " À thì, em là học sinh tương lai. Vì cần thời gian ổn định sau khi chuyển nhà, nên 1 thời gian nữa em mới bắt đầu đi học "

Bủh, lý do thật thà gớm, hahaha.

" Vậy sao. Mà, trước hết thì ta nên đưa tên này lên phường uống trà chứ nhỉ? "

Kiana : " Ưm. Để em vác hắn ta cho. Anh lo cầm máu đi-

Bỗng cô ấy ngưng lại và nhìn chằm chằm vào cái tay bị thương của tôi. Ủa, có gì mà nhìn- Oh, sao máu chảy như lũ thế nè? :D

Kiana : " Kyaaa! M-mau cầm máu lại cho anh thôi! " Cô ấy xé 1 phần cái váy rồi buộc nó thật chặt quanh bàn tay tôi, với hi vọng có thể cầm được máu

Nhưng mà, tại sao lại thế này? Rõ ràng tôi có thể hồi phục cơ mà?

Siesta : << Ta kêu Raphael tạm thời phong ấn khả năng hồi phục của ngươi đấy >>

<< Không phải cô đang ở nhà à? Và CÔ VỪA NÓI GÌ CƠ!? >>

Siesta : << Thì đó. Ta làm vậy để Kiana phải chăm sóc ngươi đấy, đươc ta đẩy thuyền cho thế rồi, thì cứ thuận theo đi "

<< Cái lùm mía-

Và tôi ngất cmnl vì mất quá nhiều máu.

[3rd POV]

Kiana : " S-Satoru-senpai! Đừng chết mà! " cô ấy lay người cậu con trai tóc xanh, nhưng không có phản hồi

Khi áp tai lại gần ngực cậu thì cô phát hiện mạch đập đang ngày càng yếu đi, cậu sắp "chết" rồi.

Kiana : " Khỉ thật! Điện thoại anh đâu?! " cô mò túi quần cậu và lấy ra chiếc điện thoại Homuphone 14 Pro Max để gọi xe cứu thương, nhưng-

Kiana : " Mật khẩu!? Đùa à!! " Thay vì dùng nhận diện khuôn mặt hay dấu vân tay, thì Satoru lại dùng mật khẩu thủ công, đúng là sai thời điểm mà!

Kiana : " Không còn cách nào khác! " cô cõng cậu ta trên lưng và chạy thật nhanh tới bệnh viện gần đó

Lúc tới nơi, các y tá và bác sĩ không khỏi sốc khi thấy cảnh tượng 1 cô gái đang cõng 1 chàng trai với bàn tay chảy đầy máu.

Kiana : " Nhanh chóng giúp anh ấy! " cô hối chị tiếp tân, và sau vài giây, 1 căn phòng đã được sắp xếp cho cậu

Vài chục phút sau, vết thương của cậu đã được xử lý, bác sĩ đã khâu nó lại và đang tiến hành truyền máu nên cậu đã qua cơn "nguy kịch". Kiana biết tin cũng an tâm hẳn. Cô sau đó đã quay lại con hẻm và đưa tên Mizuki lên phường uống trà trước khi đến bên cạnh chiếc giường mà Satoru nằm và ngồi đó quan sát cậu.

Kiana : " Anh thật là kì lạ, Satoru-senpai " cô nói trong khi ôm 2 chân mình trên chiếc ghế bằng gỗ

- "Kì lạ" counter : A motherf*cking lot -

Kiana xem điện thoại 1 lúc rồi thiếp đi...

.

.

.

*Ò ó o ò o*

- Ý lộn -

_Ngày hôm sau_

Satoru : " Vậy là... anh đã ngất vì thiếu máu, và em đã đưa anh đến đây? "

Kiana : " Ún ậy " (Đúng vậy) cô đang nhai 1 thanh năng lượng trong khi trả lời cậu

Satoru : *haiz* " Ăn xong đi đã rồi hẵn nói "

Kiana : " Oge "

*Ực*

Kiana : " Sau đó thì em đã quay lại và vác tên kia đến trụ sở cảnh sát. Chỉ là, hắn đã bĩnh đầy quần, khai kinh khủng. Em đã phải tìm 1 cái bao tải thật to rồi nhét hắn vào mới dám vác đi "

Satoru : " Oh "

Kiana : " Mà anh đã làm gì để hắn sợ tới mức đấy vậy? "

Satoru : " Đâu có gì đâu? Anh chỉ đơn giản là xuất hiện, đỡ đạn và liếc hắn thôi "

Kiana : " Huh... "

Satoru : " Cơ mà, hắn sẽ khó mà bị tống vô tù đấy "

Kiana : " Vì sao? " cô khó hiểu

Satoru : " Hắn là con nhà quyền quý, kiểu gì cũng được người nhà chống lưng cho mà thôi "

Kiana : " Vậy á? Thế thì ta phải làm gì đây? "

Satoru : " Oh, đơn giản thôi. Anh đã "theo dõi" hắn 1 thời gian rồi, và cũng đã thu thập được cả đống chứng cứ, lần này gia đình hắn toi thật rồi "

Kiana : " Thật ư?! " gương mặt cô để lộ sự phấn khích, con ngươi biến thành ngôi sao

Satoru : " Ừm. Anh để hết tài liệu trong phòng mình rồi, có gì khi nào xuất viện sẽ đưa cho em "

Kiana : " Ể? Đưa cho em? Anh không định nhận công lao à? "

Satoru : " Thôi khỏi. Anh muốn sống 1 cuộc đời học sinh thật yên bình " 'Dù nó cũng sắp kết thúc rồi'

Kiana : " Hê... Anh đúng là quá kì lạ rồi, nhưng được thôi, em sẽ nhận thay anh vậy "

Satoru : " Cảm ơn "

Kiana : " Nói gì vậy? Em mới là người cần cảm ơn đấy, haha "

Cô ấy nói trong khi mở TV lên.

Phóng viên : " Tin nóng! Chủ tịch của ME Corp vừa bị kết tội tham nhũng và gian lận, Raiden Ryoma hiện đang bị tra khảo để lấy thông tin-

Satoru : " Cái quái gì cơ!? "

Cậu bỗng nhiên ngồi dựng lên, khiến Kiana bị giật mình.

Kiana : " C-có chuyện gì thế? Đó là người quen của anh sao?? "

Satoru : " Chết tiệt, chuyện này là sao chứ!? " 'Bây giờ chỉ mới là mùng 13 tháng 10 thôi mà!? Theo cốt truyện, thì vụ này phải xảy ra vào ngày 16 tháng sau chứ!? ' Cậu nắm chặt chiếc mền

Kiana nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, đã quyết định giữ im lặng nhìn người con trai đang phẫn nộ trước mặt.

Satoru : ' Phải rồi, nếu như mình không nói ra địa chỉ, có khi... Cái đ*t con m* nó! '

...

...

...

Sau khi đã hạ hoả, cậu nằm xuống và nhìn chằm chằm trần nhà. ' Mình đang giúp họ hạnh phúc hơn so với cốt truyện gốc, hay làm mọi thứ tệ hơn vậy? ' Cái nhìn xa xăm của cậu khiến Kiana buồn lây, dù không biết lý do khiến cậu như vậy là gì.

Nhưng tự nhiên, thái độ cậu quay ngoắt 180 độ.

Satoru : " Phải rồi, sao em lại chọn ngôi trường này để theo học? "

Kiana hơi bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột, nhưng vẫn đáp lại, " À thì, em nghe nói chất lượng dạy học ở Chiba rất tốt, nên mới nộp hồ sơ vô đây "

1 lời nói dối trắng trợn! Satoru biết rõ cô lười cỡ nào, nên chắc hẳn là còn 1 lý do nào đó nữa, nhưng cậu sẽ không xoáy sâu vào nó làm gì.

Kiana : " Phải rồi, sao anh làm được như thế? "

Satoru : " Làm gì là làm gì? "

Kiana : " Thì... hôm qua anh tự nhiên xuất hiện,... em muốn biết anh làm thế nào để đạt tới tốc độ di chuyển đó "

Satoru : " À, chuyện đó hả... Cái đó là do anh học thư pháp và chơi Piano đấy "

Kiana nhìn cậu 1 cách chán nản, nhưng không hỏi gì hơn vì cô biết rằng câu trả lời mà cậu đưa ra sẽ luôn là như vậy. ' Không muốn chia sẻ bí quyết sao, đồ keo kiệt bủn xỉn '

...

Chiều hôm đó, cậu đã được xuất viện vì vết thương đã hồi phục hoàn toàn, khiến các bác sĩ sốc nặng. Khả năng hồi phục thần tốc này không hề bình thường, họ cho rằng cậu hẳn phải mạnh ngang 1 valkyrie cấp S để có thể làm vậy, nhưng có hơi khó tin không?

Đàn ông không hề có khả năng kháng và điều khiển năng lượng honkai mạnh bằng phụ nữ, họ hoàn toàn lép vế, nên việc xuất hiện 1 người có thể hồi phục như này là gần như không thể.

Điều này, là 1 bí ẩn nữa về Satoru mà Kiana đã ghi vào sổ tay của mình.

Satoru : " Anh sẽ về nhà đây, tạm biệt nhé "

Kiana : " Khoan đã, chúng ta trao đổi LINE đi "

Satoru : " LINE? Được thôi "

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với nhau, họ đi bộ về nhà mình, nhưng-

Satoru : " Ủa, sao em lại đi theo anh? "

Kiana : " Em phải hỏi câu đó mới đúng "

Satoru : " Huh.. thôi kệ đi "

.......

.......

Này, cái sự trùng hợp này là sao!?

Họ ở cùng 1 căn hộ, đã vậy còn kế phòng nhau.

Satoru : " Ờ-ờm... Chào hàng xóm? "

Kiana : " X-xin chào... "

Cả 2 im lặng nhìn nhau, nhưng Kiana đột nhiên đỏ mặt rồi quay đi chỗ khác.

Kiana : " E-em vào phòng đâ-

*ục ục*

Bụng cô diễu hành, khiến Kiana xấu hổ tột độ, không dám nhìn senpai. Satoru thấy cảnh dễ thương này chỉ biết cười trừ.

Satoru : " Hay là qua nhà anh ăn không? Coi như là tiệc chúc mừng việc em mới chuyển tới "

Kiana : " C-cũng được... "

Satoru : " Haha... " Cậu mở cửa và bước vào, theo sau là 1 Kiana bụng đói meo. Từ vụ hôm qua, cô chưa bỏ cái gì vào bụng trừ mấy thanh năng lượng nên việc này cũng dễ hiểu

Satoru : " Tadaima! "

Bỗng có tiếng chân chạy lại chỗ họ, 1 bóng hình nhỏ bé nhào đến ôm Satoru.

Seele : " Onii-chan! anh về rồi! "

Bạn tự hỏi vì sao cô bé ở đây? Đơn giản thôi, trong vài tháng ở đây, Satoru (nói đúng hơn là Raphael) đã tìm ra cách đi tới biển lượng tử. Lúc đầu có hơi khó khăn, vì dường như có 1 loại rào chắn gì đó giữa chiều không gian thực với nơi đó. Thế nên, họ đã... hack vào dữ liệu của Schicksal, cụ thể là từ siêu máy tính của Otto và lấy được nhiều thông tin quý giá. Tất nhiên là ông ta không nhận ra được, bởi vì Raphael hoàn toàn out trình mấy cái biện pháp bảo mật của ông ta. Sau khi tìm hiểu sơ sơ, Raphael đã phán đoán ra được cách mở ra lỗ hổng đi đến biển lượng tử.

Biển lượng tử xuất hiện cùng lúc với cây thế giới, là 2 "thực thể sống" trong đa vũ trụ thuở sơ khai và chúng đã đối đầu nhau rất lâu. Cái cây muốn hấp thụ Biển, và ngược lại, Biển muốn nhấn chìm Cây. Và để thuận tiện cho quá trình này, các thế giới "mọc lên" như là lá của cái cây, và khi không thể trụ vững nữa, chúng "rơi" xuống Biển. Những thế giới đó trở thành những mảnh vỡ của chính mình, gọi là các "bong bóng thế giới".

Có nghĩa là Cây thế giới và Biển lượng tử được kết nối với nhau. Nếu như xét theo lý thuyết đã nói trên về cái Cây, thì có thể Trái Đất mà cậu từng sống cũng là 1 "bong bóng thế giới". Với giả thuyết trên, Raphael đã lần về quê nhà Satoru để tìm liên kết của nó với Cây và đã thành công. Liên kết dù hơi yếu, nhưng cô đã theo nó và đến được Biển.

Khi vừa đặt chân tới đó, Satoru cảm nhận được 3 sự hiện diện khác biệt so với đám "bóng lượng tử". Nhẹ nhàng và êm dịu, chỉ có thể là Seele. Lạnh lùng và đầy áp lực - Kevin Kaslana. Cuối cùng là đầy huyền bí, và khó đoán... Mặc dù không biết kẻ thứ 3 là ai, cậu quyết định mặc kệ và phi hết tốc lực về phía của Seele.

Lúc tìm thấy Seele, thì con bé đang phải chống lại vài con quái vật, thế là Satoru đã có 1 pha anh hùng cứu mĩ nhân, diệt gọn bọn chúng trong 1 chiêu thức. Cả 2 đã có 1 cuộc hội ngộ cảm động và cậu đã quyết định đưa Seele về căn hộ của mình.

Satoru " Ừm, anh về rồi nè, Seele " cậu xoa đầu con bé, và Seele ngày càng ôm chặt hơn

" Ờ-ờm, S-seele? Chúng ta có khách đấy "

Seele : " Hở? Có khách ư? " Cô bé thả lỏng tay ra rồi nghiêng người nhìn về phía sau anh mình

Kiana : " X-xin chào? "

...

Con bé đông cứng như 1 tảng đá, khiến Kiana hơi khó xử.

Satoru : " A- Xin lỗi nhé, con bé rất ngại người lạ, nên hay bị thế này. Seele à, bình tĩnh lại đi " cậu vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô bé, khiến cô bé bình tĩnh lại

Seele : " E-em xin lỗi ạ "

Satoru : " Không sao đâu. Phải rồi, đây là Kiana, hàng xóm mới chuyển tới, và cũng là kohai của anh. Còn Kiana, đây là Seele Vollerei, em gái của anh "

Kiana : " Vollerei? 2 người không phải anh em ruột sao? "

Satoru : " Không, bọn anh đến từ cùng 1 trại trẻ mồ côi "

Kiana : " V-vậy sao... "

Satoru : " Ehem, dù sao thì... Seele, tiếp khách giúp anh nhé. Anh sẽ nấu 1 bữa thật thịnh soạn "

Seele : " Vâng! Xin hãy bỏ giày ở chỗ đó và theo em ạ " con bé quay người lại và đi vào phòng khách, nhưng đôi mắt em ấy nháy đỏ rồi quay về bình thường

Kiana : " Ừm! "

...

...

...

Kiana : " W-woah... Anh là đầu bếp hay gì thế? Mấy món này trông đơn giản mà ngon kinh khủng! "

Satoru : " Haha, quá khen, quá khen "

Seele : " Hồi còn ở trại trẻ mồ côi thì anh ấy là người nấu ăn ngon nhất, và cũng thường hay chuẩn bị bữa ăn cho mọi người mà "

Kiana : " Oh! Quả là 1 người anh tốt "

Satoru : " Haha, không hẳn đâu, anh chỉ giúp Matushka thôi mà "

*cạch*

1 tiếng mở cửa....

Siesta bước ra từ hành lang với 1 bộ đồ... à không, có mỗi cái khăn tắm thôi

Kiana : " Huh!? " cô không giấu nổi sự bất ngờ vì sự xuất hiện này, đã vậy cô gái xinh đẹp này còn không ăn mặc tử tế nữa chứ, ở đây có 1 người con trai đó?

Siesta : " Yo! "

Satoru : " Em mới tắm xong à? " Cậu thản nhiên hỏi

Kiana : ' Ủa? Gì dợ? Sao anh ấy bình tĩnh thế??? '

Siesta : " Ừm, tắm giờ này thật sảng khoái. Thế, hôm nay chúng ta có khách sao? Xin chào, tôi là Siesta... Murakami. Tôi là em họ của anh Satoru "

Kiana : " Em họ??? "

Siesta : " À, chúng tôi tình cờ gặp nhau vài tháng trước, và tôi đã xin bố mẹ cho ở lại đây. Lúc đó tôi khá bất ngờ, vì người anh họ thất lạc của mình lại ở đây, nhưng thật may mắn rằng anh ấy vẫn còn sống tốt " cô nhỏ 1 giọt nước mắt giả tạo

Kiana : " Vậy ư... " đây cũng xúc động muốn khóc, đúng là dễ lừa

Seele : *hic hic* " Khi nghe về câu chuyện đó, em đã khóc rất nhiều, không ngờ rằng họ hàng của Onii-chan đã luôn cố gắng tìm kiếm tung tích của anh ấy, và sau bao nhiêu năm... " đây còn tệ hơn nữa, vì cô bé đã nghe "câu chuyện đầy đủ" mà họ bịa ra

Satoru : " T-thôi chuyện xưa rồi, em đừng khóc nữa "

Seele : " V-vâng... "

Satoru : " Không phải em nên mặc 1 bộ đồ tử tế hơn sao? "

Siesta : " Nhưng em muốn để thế này cho anh ngắm " cô kéo chiếc khăn ra 1 chút, để lộ khe núi hùng vĩ của mình (tất nhiên là chỉ 1 phần thôi), nhưng nhiêu đó cũng khiến cả 3 chảy máu mũi rồi

Satoru : *phụt* " Cái qué gì thế!? "

Siesta : " Haha, đùa xíu làm gì căng. Thôi, em đi thay đồ xíu rồi ra liền. Nhớ chừa lại nhiều nhiều em còn ăn "

Satoru : " ...Ừm "

Cô ấy quay lại phòng riêng và thay đồ, để lại 3 con người đang ngại ngùng...

Satoru : << Nãy là ý gì thế, Siesta?! >>

Siesta : << Hehe, ta chơi khăm ngươi xíu thôi mà, đừng nóng thế chứ >>

Satoru : << ... >>

Siesta : << Rồi rồi, xin lỗi được chưa >>

Satoru : << Nghe rất giả trân nhá >>

Siesta : << Thì ta có thật lòng đâu >>

Satoru : << Đệt >>

Cậu thở dài rồi cầm đũa lên ăn, 2 người kia cũng làm theo trong im lặng.

...

Satoru : " Phải rồi, theo anh vô đây xíu nào Kiana "

Kiana : " Hửm? " cô ngồi dậy và đi theo cậu

Satoru dẫn cô đến 1 căn phòng với cánh cửa gỗ màu xanh và mở nó ra.

Satoru : " Chào mừng đến địa bàn của anh, phòng ngủ! " cậu giơ 2 tay lên và pose kiểu Jojo

Kiana : " Ờm.... ok? Thế anh có gì muốn cho em xem sao? "

Satoru : " Đúng vậy " cậu mở ngăn kéo bàn rồi lôi 1 xấp tài liệu ra
" Đây là mớ bằng chứng mà anh đã thu thập được, em đọc thử xem "

Kiana nhận lấy đống giấy tờ rồi ngồi vào bàn.

Kiana : " T-thật là chi tiết... 9 giờ tối ngày 12-3-2013, Asakura Mizuki, cậu út nhà Asakura đã giao dịch với những kẻ lạ mặt ở 1 bến cảng bỏ hoang. Sau đó, cậu ta đã ra về với 1 cái túi màu đen trên tay, nghi là chất cấm. Ngay ngày hôm sau, 5 học sinh trường Chiba được phát hiện đang trong tình trạng co giật, sủi bọt mép do sử dụng chất kích thích quá liều trong nhà vệ sinh, và kẻ tình nghi là người cuối cùng tiếp xúc với họ, Mizuki. Phụ huynh của 5 học sinh kia đã lên tiếng, họ muốn làm rõ nguyên nhân, nhưng ông Asakura Oga, cha của Mizuki đã dùng tiền mua chuộc họ. Những người phụ huynh này không chấp nhận, đã trở nên kích động hơn. Thế nên ngay sau ngày hôm đó, ông ta đã phái sát thủ đi diệt từng người. Ông ta cũng đã đe doạ người nhà nạn nhân, nên họ vẫn luôn phải im hơi lặng tiếng... Chưa kể, anh còn chụp được những hình ảnh này nữa, khả năng thu thập thông tin của anh đỉnh thật "

Satoru : " Cảm ơn vì lời khen " cậu ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net