Chap 10: Tâm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Tại Vương Phủ

-          Con ta ra sao rồi? – Nhữ Dương Vương không còn giữ được bĩnh tĩnh vốn có hàng ngày

-          Bẩm Vương gia, quận chúa bị hàn khí công tâm lại còn dầm mưa cả đêm. Ngoài ra..... – Ngự y ngập ngừng

-          Còn gì nữa, mau nói cho ta biết – Nhữ Dương Vương thấy Ngự y ấp úng thì sợ con ông có chuyện

-          Quận chúa còn bị thương ở vai trái, tuy nội lực không mạnh nhưng quận chúa không chống trả nên phần mềm hầu như đã bị thương khá nghiêm trọng – Ngự y biết quận chúa cũng là cao thủ nhưng sao nàng lại bị thương nặng như vậy

-          Thế có cách gì chữa khỏi hay không? – Nhữ Dương Vương như muốn điên lên

-          Ở đây thiếu thốn nhiều thứ, có lẽ phải đưa quận chúa về Thành Đô chữa trị thì sẽ tốt hơn – Ngự y trả lời

-          Được, Bảo Bảo mau thu xếp đưa Mẫn Mẫn về Thành Đô – Nhữ Dương Vương ra lệnh cho con trai của ông

-          Vâng thưa cha, con lập tức chuẩn bị - Vương Bảo Bảo lập tức rời đi

Nhữ Dương Vương ngồi bên giường của con ông mà ông không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Hôm qua chẳng phải còn thao binh luyện tướng rất tốt sao hôm nay lại đổ bệnh nặng như vậy.

Ngay chiều hôm đó, đoán người của Vương phủ chuẩn bị gần chục xe ngựa chở theo đoàn tuy tùng gần năm mươi người rồng rắn rời khỏi Đại Đô. Trương Vô Kỵ thấy đoàn người ngựa nối đuôi nhau đi ra từ Vương phủ mà không khỏi thắc mắc

-          Bọn họ đi đâu mà gấp gáp như vậy? Lại còn đem theo nhiều vật dụng như là đi xa vậy – Trương Vô Kỵ khó hiểu quay sang hỏi Dương Tiêu và Chu Chỉ Nhược 

-          Cả ngày hôm nay cũng không thấy Triệu Mẫn đâu. không lẽ cô nàng ta gặp điều gì bất trắc? – Dương Tiêu đặt câu hỏi

-          Triệu Mẫn quỷ kế đa đoan, chắc cô ta lại đang có kế sách gì chứ người như cô ta thì ai mà hãm hại được – Trương Vô Kỵ nhận xét

Chu Chỉ Nhược đứng kế bên trước sau không một lời hé môi. Cô là người biết rõ nhất Triệu Mẫn đang gặp chuyện gì. Đêm qua sau khi cô quay lưng bỏ đi thì cô còn nghe rõ tiếng nấc lên nghẹn ngào của Mẫn Mẫn. Chỉ cần nhớ đến tiếng khóc đó mà đầu óc nàng đều choáng váng. Nàng đã nhờ người báo tin cho Vương phủ đến đón Triệu Mẫn về nhưng bọn họ đến quá trễ để nàng phải chịu lạnh cả đêm. Bệnh tình của Triệu Mẫn có lẽ vì vậy mà đã nặng thêm nhiều.

Trương Vô Kỵ thấy Chu Chỉ Nhược không muốn bàn luận đến chủ đề của Triệu Mẫn thì nghĩ nàng vẫn còn đau lòng chuyện của sư phụ nàng

-          Mặc kệ cô ta có bị gì. Đã có ta bên cạnh bảo vệ cho muội, muội đừng lo nữa – Trương Vô Kỵ dịu dàng hết mực

-          Huynh đã tìm được nơi ở của Tạ Sư Vương chưa? – Chu Chỉ Nhược căn bản không bỏ vào tai những lời nói tình tự của Trương Vô Kỵ

-          Ta đã tìm được rồi. Nếu không có việc gì ngày mai chúng ta có thể xuất phát đi tìm người – Trương Vô Kỵ không nhận ra được sự lạnh lùng trong lời nói của Chu Chỉ Nhược  nên vẫn trả lời

-          Có thể cho muội đi theo được không? – Chu Chỉ Nhược lập tức xin đi theo

-          Muội không phải về Nga Mi sao? – Trương Vô Kỵ nghe Chu Chỉ Nhược muốn đi theo thì lòng sướng rơn nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì

-          Muội còn phải đi tìm Ỷ Thiên Kiếm rồi mới trở về Nga Mi được – Chu Chỉ Nhược  bình tĩnh trã lời

-          Nếu vậy thì muội đi cùng ta, đợi ta tìm được nghĩa phụ sẽ giúp muội tìm Ỷ Thiên Kiếm – Trương Vô Kỵ hứa với Chu Chỉ Nhược 

Chu Chỉ Nhược biết Trương Vô Kỵ sẽ không từ chối cô nhưng làm sao hắn biết Ỷ Thiên Kiếm đã nằm trong tay cô rồi chỉ còn thiếu Đồ Long Đao mà thôi. Dương Tiêu đứng bên cạnh thấy Giáo chủ của hắn hết mực chiều chuộng Chu Chỉ Nhược thì cũng tự hiểu cô nàng này là người mà Trương Vô Kỵ ngày nhớ đêm mong. Tương lai có lẽ chính là Giáo chủ phu nhân của Minh Giáo.

Đoàn người của quận chúa  đi liên tục ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ cuối cùng cũng đến Thành Đô. Ngạch nương của Mẫn Mẫn quận chúa chính là cô cô của Hoàng Thượng đã tức tốc tuyền Thái y đến chẩn bệnh cho nàng.

Hoàng thượng nghe quận chúa hồi kinh mà lại lâm trọng bệnh cũng không khỏi lo lắng mà chạy tới Vương phủ.

HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM

Tiếng truyền của Ngụy công công vang lên. Ngạch nương của quận chúa tâm tình đang hết sức lo lắng cũng phải hành lễ

-          Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế - Ngạch nương của quận chúa cuối đầu với Hoàng thượng

-          Cô cô đừng đa lễ - Hoàng đế nhanh chóng đỡ dậy

Hoàng thượng nhìn qua một lượt Thái y, cung nữ đang chạy tới chạy lui chăm sóc cho quận chúa    mà lòng không khỏi lo lắng

-          Chẳng hay Mẫn Mẫn bị thương như thế nào mà lại nặng như vậy? - Hoàng đế vốn rất tin tưởng vào tài năng của Mẫn Mẫn  

-          Trong thư Bảo Bảo chỉ nói Mẫn Mẫn bị thương khi giao đấu với bọn võ lâm Trung Nguyên gì đó, sau đó nàng ta cả đêm dầm mưa lạnh nên bị hàn khí công tâm – Ngạch nương của quận chúa chỉ có thể đau lòng nhìn con gái bị thương nặng mà không thể làm gì

-          Cô cô đừng lo, Thái y chắc chắn sẽ tìm được cách cứu chữa cho Mẫn Mẫn   – Hoàng thượng cũng tiếc thương cho biểu muội của hắn

-          Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm – Ngạch nương của quận chúa không còn muốn bàn nhiều về bệnh tình của nàng

Thái y sau khi bắt mạch chẩn bệnh cho quận chúa thì lập tức báo cho Hoàng đế biết

-          Hồi bẩm Hoàng thượng, Mẫn Mẫn quận chúa bị đả thương bên vai trái khá nặng ngoài ra quận chúa còn bị hàn khí công tâm đã vào đến phủ tạng – Thái y thăm khám rất tận tâm

-          Vậy có cách nào chữa khỏi không? – Hoàng thượng nghe thấy rất lo lắng trong lòng

-          Quận chúa tạm thời hạn chế đi lại để giữ nguyên khí. Thần sẽ về kho dược liệu để tìm một số vị thuốc có tính ấm sắc cho quận chúa uống – Thái y tạm thời chỉ còn cách này

-          Lập tức làm ngay, cần thêm vị thuốc nào Trẫm sẽ cho người đi hái đem về - Hoàng thượng ra lệnh           

Thái y lập tức trở về cung sắc thuốc cho quận chúa. Tin tức Mẫn Mẫn quận chúa bị trọng thương đã nhanh chóng lan truyền khắp Thành Đô. Ngày ngày các đoàn danh môn vọng tộc đều lũ lượt ra vào Vương phủ để thăm hỏi quận chúa cũng như Ngạch nương của nàng. Mẫu hậu của quận chúa cũng sắp bị đám người đến thăm bệnh làm cho bệnh theo nàng. Dù biết nữ nhi của bà là Đệ nhất mỹ nhân của Thành Đô nhưng cũng không khoa trương đến mức này chứ. Không chỉ có các vương tôn công tử mà kể cả các hào môn khuê nữ nổi tiếng của Thành Đô cũng đến thăm bệnh quận chúa.

Quận chúa dưới bàn tay chữa trị của các Thái y triều đình cuối cùng cũng tỉnh lại. Mẫu hậu của quận chúa vui mừng khôn xiết

-          Mẫn Mẫn con tỉnh lại rồi. Mẫu hậu lo lắng quá – Ngạch nương dịu dàng nắm lấy bàn tay gầy gò của quận chúa   

-          Mẫu hậu – quận chúa cố hết sức muốn ngồi dậy để thỉnh an Mẫu hậu của cô

-          Con vẫn chưa khỏe, hãy nằm nghĩ đi – đôi mắt tuyệt đẹp của bà như ngấn nước

Triệu Mẫn cảm thấy lòng đau như cắt khi Mẫu hậu của cô từng tuổi này mà vẫn còn rơi nước mắt vì cô.

-          Con thật bất hiếu để Mẫu hậu phải lo lắng – quận chúa miệng đắng ngắt không nói nên lời

-          Con đừng nói nhiều mà thêm mệt. Hảo nghỉ ngơi để nhanh chóng khỏe lại – hai bàn tay bà khẽ vuốt ve mái tóc đen tuyền của nàng

-          Mẫu hậu hãy về nghỉ ngơi, ở đây có Thái y rồi – quận chúa không muốn mẹ cô phải lao lực vì cô

-          Ta không mệt, thấy con tỉnh lại là ta không còn mệt mỏi nữa – Mẫu hậu của quận chúa chỉ có hai người con nên bà rất yêu quý cả hai người

Quận chúa dù tỉnh lại nhưng toàn thân không hề có chút sức lực nào. Tâm can của cô như có tảng đá đè lên khiến cô thở cũng khó khăn. quận chúa vốn rất giỏi y thuật nên tự cô cũng có thể hiểu cô đang bị gì. Đây là tâm bệnh.

Các vị Thái y ở ngoài đang trao đổi với nhau về bệnh tình của quận chúa. Hoàng thượng đã ban cho quận chúa Thượng phẩm tiến cống từ Cao Ly để dụng vào việc chữa bệnh nhầm để nàng nhanh chóng khỏe lại nhưng theo như tiến triển thì quận chúa hiện tại so với lúc mới chữa chỉ tốt hơn đôi chút. Đó là nàng đã mở mắt và có thể ngồi dậy nhưng cả người nàng không hề toát ra chút sinh khí của người sống. Điều này là điều mà các Thái y đều không thể lý giải.

-          A Mã có thư của Ngạch nương – Vương Bảo Bảo cầm thư chạy vào

-          Đưa ta xem – Nhữ Dương Vương mở thư ra xem

Chân mày ông nhíu lại khi nghe phu nhân của ông báo rằng nữ nhi của ông vẫn nằm liệt giường chưa khỏi. Nhữ Dương Vương cảm thấy không thể hiểu nổi sao nữ nhi mà ông yêu quý bậc nhất lại trở nên yểu mệnh như vậy.

-          Bẩm báo Giáo chủ - một tân giáo đồ chạy vào báo tin

-          Có chuyện gì? – Trương Vô Kỵ đang ngồi cùng Mạn Vũ và Tào Lĩnh bàn kế phản Nguyên

-          Tin tức vừa nghe được Triệu Mẫn quận chúa đã ngã bệnh nặng phải về Thành Đô chữa trị - tên giáo đồ nói rõ to khiến cho người đứng bên trong toàn thân run rẩy

Chu Chỉ Nhược không nghĩ Triệu Mẫn lại bị thương nặng đến vậy. Triệu Mẫn bỏ cả Đại Đô chứng tỏ nàng ta không còn chịu nổi nữa. Nhưng một chưởng của cô cũng không nặng như vậy hay là do cơn mưa đêm đó. Chu Chỉ Nhược cắn môi suy nghĩ mà không để ý Trương Vô Kỵ đã đứng phía sau cô từ lúc nào

-          Chỉ Nhược  – Trương Vô Kỵ khẽ lay vai của Chu Chỉ Nhược 

-          Ơ Vô Kỵ, huynh tìm muội sao – Chu Chỉ Nhược cố gắng bình tĩnh lại

-          Ta thấy muội đứng tần ngần nãy giờ. Sắc mặt của muội sao lại nhợt nhạt vậy, có cần ta bắt mạch cho muội không? – Trương Vô Kỵ lo lắng Chu Chỉ Nhược vẫn còn buồn chuyện của sư phụ cô nàng mà sinh bệnh

-          Không, muội không sao – Chu Chỉ Nhược lắc đầu liên tục

-          Vậy thì tốt. Ta vừa nhận được tin Triệu Mẫn đã không còn ở Đại Đô, chuyện phản Nguyên để lại cho Mạn trang chủ và Tào tướng quân lo liệu. Chúng ta nhanh chóng đi cứu Nghĩa phụ - Trương Vô Kỵ cầm tay Chỉ Nhược dịu dàng nói

-          Vâng – Chu Chỉ Nhược hiểu được tâm tình trong lời nói và hành động của Trương Vô Kỵ là gì nhưng tạm thời cô không thể đáp trả

Chuyện Chu Chỉ Nhược  không theo các tỷ muội về Nga Mi đã bị Đinh Mẫn Quân lôi ra làm cớ mà trục xuất cô khỏi sư môn. Đinh Mẫn Quân còn bố cáo ra thiên hạ Chu Chỉ Nhược bỏ theo Giáo chủ Minh Giáo nên bị đuổi khỏi sư môn. Trương Vô Kỵ cảm thấy ái ngại khi Chu Chỉ Nhược  lại mang tiếng vì hắn

-          Muội đừng lo, đã có huynh luôn bên cạnh muội – Trương Vô Kỵ đứng trên tàu nắm lấy tay Chu Chỉ Nhược  an ủi

-          Muội không sao, huynh đừng lo – đối với Chu Chỉ Nhược lúc này nhiệm vụ của sư phụ giao cho cô mới là trên hết

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Triệu Mẫn quận chúa về Thành Đô. Các quan văn võ đứng thành hai hàng để thượng triều nghị sự. Hoàng đế đang bàn đến vấn đề của Đại Đô thì bên dưới lập tức bàn về Mẫn Mẫn quận chúa   

-          Khởi bẩm Hoàng thượng, Mẫn Mẫn quận chúa đã về Thành Đô thì sao ta không nhân dịp này bàn về vấn đề hôn phối của Người luôn – Thất Vương Gia nêu ra ý kiến

-          Phải đấy.....phải đấy...... - bên dưới lập tức hưởng ứng

-          Cái này..... – Hoàng đế hơi ngập ngừng vì sức khỏe của quận chúa vẫn còn rất yếu

-           Mẫn Mẫn quận chúa cũng là Hoàng thân quốc thích nên hôn sự của Người chắc chắn phải được chọn lựa thật kỹ - Thất Vương Gia đã nhắm Mẫn Mẫn cho con trai hắn thì không dễ gì hắn bỏ qua

-          Hoàng thúc yên tâm, Mẫn Mẫn là quận chúa đương nhiên hôn sự của nàng sẽ do ta chủ quản – Hoàng đế tỏ ra hơi khó chịu khi Hoàng thúc của hắn đã hơi lạm quyền quá rồi

-          Hoàng tộc hiện chỉ còn Tiểu Thất là chưa được chỉ hôn. Nếu có thể xin Hoàng thượng ban hôn cho Tiểu Thất của ta và Mẫn Mẫn   quận chúa    thì còn gì bằng – Thất Vương Gia không     nể mặt Hoàng đế mà nói thẳng ra ý muốn của lão

Hoàng thượng mặt mày cứng ngắt khi nghe sự tính toán của Thất Vương Gia. Tên này cậy là Hoàng thúc của Hoàng thượng mà dạo gần đây cứ ép buộc Ngài phải thêm quyền cho hắn. Nếu con hắn lấy Mẫn Mẫn thì khác gì trao hết đại quyền vào tay hắn. Thiên binh vạn mã của Nguyên triều hiện do Nhữ Dương Vương quản lý. Mẫn Mẫn còn là Thống Lĩnh của Đại nội thị vệ - là đội quân chuyên trách bảo vệ Hoàng tộc. Nếu Tiểu Thất lấy được Mẫn Mẫn thì khác nào kề dao vào cổ Hoàng thượng. Lúc đó Thất Vương Gia có lẽ có thể ngồi vào Ngai vàng của Hoàng đế một cách thoải mái nhất.

Bá quan văn võ ai cũng biết được dã tâm của Thất Vương Gia nhưng không ai dám phản đối. Thất Vương Gia là thúc thúc của Hoàng thượng, trong tay hắn còn mười vạn binh mã tinh nhuệ nên lời hắn nói ra rất có trọng lượng. Tiểu Thất là con trai duy nhất của hắn, nếu hôn sự này mà thành thì hắn gần như chia đôi giang sơn với Hoàng thượng. Thật là một tên gian tham vô đối.

-          Chuyện hôn sự hãy tạm để đó. Dù sao Mẫn Mẫn cũng còn phụ mẫu, có gì ta cũng phải hỏi qua Nhữ Dương Vương một tiếng – Hoàng thượng hoãn binh

-          Chỉ phúc vi hôn của Hoàng thượng ai dám khán lại, cần gì phải hỏi Nhữ Dương Vương cơ chứ - Thất Vương Gia bật lại Hoàng đế

-           Thất Vương Gia lời của ta nói là để ngươi bẻ lại như vậy sao. Ta bảo chờ là phải chờ - Hoàng đế tức giận đập mạnh tay xuống long kỷ 

-          Vi Thần không dám – Thất Vương Gia thấy Hoàng đế nổi giận cũng không dám nói thêm

-          BÃI TRIỀU

Hoàng đế quay lưng đi thẳng vào trong. Tên này càng ngày càng không coi ta ra gì mà. Long nhan nổi giận đến mức trời đất cũng quay cuồng.

Thành Đô chuẩn bị vào mùa đông. Bên ngoài gió đang thổi lớn từng cơn, cây cối gần như trơ trọi hết lá. Mùa đông ở Mông Cổ rất khắc nghiệt. Mẫn Mẫn quận chúa ngồi trên giường nhìn ra khoảng trời vô định. Đôi mắt của cô không chút hồn phách, lúc nào cũng như muốn đóng lại. Ngạch nương của quận chúa bưng vào một chén thuốc còn nghi ngút khói

-           Mẫn Mẫn   – bà khẽ gọi nhưng quận chúa không phản ứng

Không dấu được nỗi buồn trong lòng bà chỉ có thể nén tiếng thở dài vào lòng

-           Mẫn Mẫn, rốt cuộc con đã bị gì? Con có thể nói cho Ngạch nương biết hay không ? – bà khẽ nắm lấy bàn tay khô ráp của quận chúa âu yếm nói với cô

Quận chúa không trả lời cũng không phản ứng. Cô không bị gì cả, chỉ là cô ở đây chỉ có thân xác chứ không còn linh hồn. Quận chúa đã để lại hồn cô ở Đại Đô rồi.

-          Mẫn Mẫn, sáng nay thượng triều Thất Vương Gia lại ép Hoàng thượng ban hôn con cho Tiểu Thất. Nếu con cứ như vậy thì Ngạch nương biết phải làm sao – mẫu hậu của quận chúa    cũng không muốn gả cô vào Phủ Vương Gia

Quận chúa đâu quan tâm, thành hôn với ai có quan trọng sao. Cô bây giờ chỉ muốn chết đi nhưng vết thương trên người cô lại quá nhẹ không thể giết chết cô được . Chỉ Nhược sao nàng không ra tay mạnh hơn, để ta chết đi có phải tốt hơn không.

-          Con uống thuốc rồi nằm nghỉ cho mau khỏe – mẫu hậu của Mẫn Mẫn muốn đút thuốc cho cô uống nhưng cô không chịu

-           Mẫn Mẫn, con hãy tỉnh lại có được không? Ngạch nương không thể chịu nổi khi nhìn con sống không bằng chết như thế này – mẫu hậu của quận chúa nói trong nước mắt

Quận chúa cảm nhận rõ bàn tay của cô ướt đẫm. Mẫu hậu của cô lại thương tâm vì cô rồi.

-          Con hãy nghĩ đến mẫu hậu, nghĩ đến thương đoàn mà cố gắng được không? – Ngạch nương của quận chúa cũng là một người cứng rắn mà nay bà không còn chịu đựng nổi nữa

Đôi mắt vô hồn của quận chúa di chuyển đến trên người của mẫu hậu cô

-           Mẫn Mẫn – mẫu hậu của quận chúa òa khóc nức nở

Con gái bà sao lại trở nên tồi tệ như vậy. Nữ nhi mà bà kì vọng nhất sao lại ra nông nỗi này. Khăn tay của bà thấm đẫm nước mắt mà con bà vẫn không khỏi bệnh. Bà thật không biết con bà mắc bệnh gì. quận chúa ngồi trên giường nhìn mẫu hậu của cô mà bàn tay cô đang nằm trong tay của mẫu hậu khẽ run lên.

-           Mẫn Mẫn con tỉnh rồi phải không? – mẫu hậu của quận chúa thấy phản ứng của cô nàng thì mừng rỡ

Nhưng bà chưa kịp nói câu tiếp theo thì đã nghe tiếng truyền từ ngoài sân

THẤT VƯƠNG GIA GIÁ ĐÁO.....

Mẫu hậu của quận chúa mím môi kiềm nén nỗi tức giận trong lòng. Tên này thật không biết trời cao đất dày, con bà còn đang bệnh nặng mà hắn cứ tới khiêu khích. Thật khốn kiếp mà.

-          Hoàng tỷ, đệ đến thăm Mẫn Mẫn đây – Thất Vương Gia bước vào phòng của quận chúa một cách tự nhiên nhất

-          Làm phiền Thất Vương Gia quá. Ngày nào ngài cũng qua thăm mà Mẫn Mẫn vẫn chưa khỏi bệnh – mẫu hậu của quận chúa tính theo vai vế là chị họ của Thất Vương Gia nên không có lý do gì để cả nể hắn

-          Haha người một nhà không mà phiền hà gì – Thất Vương Gia không che dấu ý muốn của lão

-          Ngài đang nói gì thế, ta nghe thật không hiểu – mẫu hậu của quận chúa hiên ngang từ chối

-          Sáng nay lúc thượng triều ta đã xin ban hôn cho Mẫn Mẫn và Tiểu Thất nên chúng ta sắp là người một nhà rồi – Thất Vương Gia cười rạng rỡ như thể hắn sắp ngồi vào ngai vàng của Nguyên triều

-          Hoàng thượng muốn ban hôn cũng phải thông qua ý kiến của ta và phụ thân của Mẫn Mẫn. Thất Vương Gia nói vậy e có là quá sớm – mẫu hậu của quận chúa cười nhếch môi với sự tự tin thái quá của lão Thất

-          Hoàng tộc hiện tại chỉ còn Tiểu Thất và Mẫn Mẫn là đơn thân thì không có lý do gì là Hoàng thượng không ban hôn được. Với lại..... – Thất Vương Gia cố ý kéo dài giọng

Mẫu hậu của quận chúa không buồn hỏi vì bà biết lý do mà hắn sắp nói là gì.

-           Mẫn Mẫn quận chúa lại còn không hoàn thành nhiệm vụ dẹp loạn Đại Đô lần này. Hoàng thượng mà trút giận thì cả gia tộc Đặc Mục Nhĩ có thể gánh sao – Thất Vương Gia cười vô cùng gian manh

-          Nếu Thất Vương Gia biết Mẫn Mẫn không hoàn thành được nhiệm vụ, tội đang trên đầu sao ngài cứ muốn chỉ hôn để tiểu vương gia chịu chung tội với Mẫn Mẫn   – mẫu hậu của quận chúa cười nhạt

Thất Vương Gia cứng mặt khi nghe tỷ tỷ của hắn không sợ trời không sợ đất, đến cả tội của con bà mà bà cũng không lo sợ.

-          Gia tộc Đặc Mục Nhĩ nhiều đời tận trung với Hoàng tộc. Hoàng thượng chắc chắn không vì chút chuyện nhỏ mà trách tội Mẫn Mẫn. Nên cảm tạ Thất Vương Gia đã quá lo lắng – mẫu hậu của quận chúa đâu phải người đơn giản

-          Còn về chuyện hôn sự của Mẫn Mẫn thì ta đã quyết lòng để Mẫn Mẫn tự chọn. Ta và cả phụ thân của nàng sẽ không can thiệp. Còn bây giờ phiền Vương Gia ra đại sảnh uống trà, để ta cho Mẫn Mẫn uống thuốc – mẫu hậu của quận chúa đuổi khách

-          Hừ, các người chịu nặng không chịu nhẹ. Ta sẽ chống mắt lên xem khi thiên nhan nổi giận thì ai sẽ đỡ hộ các người – Thất Vương Gia bị Ngạch nương của quận chúa từ chối thì gần như phát điên

-          Người đâu. Tiễn khách – mẫu hậu của quận chúa lớn tiếng đáp lại

Thất Vương Gia quay lưng đi khỏi thì mẫu hậu của quận chúa cũng ngồi sụp xuống bàn. Một mình bà liệu có thể chống chọi đến khi nào đây. Quận chúa ngồi trên giường mà bàn tay cô run rẩy.

Hoàng thượng ngồi trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mà lòng cứ thấp thỏm. Giấy không     thể gói được lửa, liệu ông còn có thể kéo dài bao lâu nữa đây.

-          Khởi bẩm Hoàng thượng – một tên thị vệ chạy vào bẩm báo

-          Có chuyện gì – Hoàng thượng thở dài mệt mỏi trả lời

-          Cửu công chúa cầu kiến – tên thị vệ bẩm báo

Hoàng thượng lập tức bỏ bút xuống nghiên mực.

-          Mau truyền – Hoàng thượng cảm thấy bất ngờ hết sức

Tên thị vệ lập tức chạy ra ngoài. Đây là lần đầu tiên con gái út của hắn chủ động đến tìm hắn ngoại trừ lúc thỉnh an theo thủ tục.

-          Nhi thần thỉnh an Phụ Hoàng. Phụ Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế - Cửu công chúa quỳ xuống

-          Không cần đa lễ, nhi nữ của ta sao hôm nay lại đột ngột xuất cung thế này – Hoàng thượng lập tức đứng dậy đỡ lấy công chúa

-          Đã lâu rồi con không ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net