Chap 9: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hức....hức........sư phụ..........

........sư phụ..........aaa.........

Môn đồ phái Nga Mi dường như vẫn chưa tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Di thể của Diệt Tuyệt Sư Thái được đặt trên giá gỗ, bên dưới chất rất nhiều gỗ. Chu Chỉ Nhược cùng các môn đồ quỳ trước di thể của sư phụ, xung quanh là các đồng đạo võ lâm và Minh Giáo. Các chưởng môn của các đại phái cũng không khỏi bàng hoàng. Diệt Tuyệt Sư Thái là nhất đại tôn sư trong võ lâm mà lại bỏ mạng trong tay Thác tử. Trong lòng ai cũng vô cùng căm phẫn Triệu Mẫn, nếu không vì trúng Thập hương nhuyễn cân tán thì với võ công thâm hậu của bà thì sao có thể chịu khuất phục như vậy. Diệt Tuyệt Sư Thái nổi danh là người bảo thủ và cố chấp, bà lại còn là Chưởng môn của Nga Mi một danh môn chính phái trong giang hồ thì chuyện nhận ân nghĩa của ma giáo là điều không thể chấp nhận. Chỉ không ngờ lần đến Đại Đô này bà lại gặp phải tình cảnh trớ trêu đến mức phải tự vẫn để giữ gìn tâm đạo của mình.

Triệu Mẫn núp trên tán cây nhìn Chu Chỉ Nhược mím môi ngăn từng tiếng nấc trong cổ họng mà tim cô đau nhói. Đến giờ cô thật vẫn không dám nghĩ Diệt Tuyệt Sư Thái sẽ chọn cách tự vẫn để giữ lấy tôn chỉ của mình. Thật xứng là một trong những người đứng đầu võ lâm Trung Nguyên. Nhưng nếu như vậy thì ai sẽ là Chưởng môn kế nhiệm của Nga Mi. Chẳng lẽ là.....

- Chỉ Nhược, con châm lửa đi – Tống Diễn Kiều đưa cây đuốc cho Chu Chỉ Nhược

Chu Chỉ Nhược tay run run đón nhận cây đuốc, cô không muốn, thật sự không muốn. Là cô quá vô dụng để sư phụ phải hy sinh mạng sống để bảo vệ cô. Cô đến Nga Mi khi chưa biết viết tên mình, chính sư phụ đã dạy cô từng nét chữ, từng đường kiếm. Đối với cô sư phụ là cha là mẹ, Nga Mi là nhà, bây giờ không còn sư phụ nữa cô biết phải làm sao.

Trong đầu Chu Chỉ Nhược vang lên từng lời của Diệt Tuyệt Sư Thái 'con phải thề độc cả đời này chỉ sống vì Nga Mi, chết cũng là ma của phái Nga mi', 'Chỉ Nhược con phải nhớ, con là Chưởng môn của Nga Mi, con phải vì Nga Mi mà phát dương quang đại', 'Lấy lại Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm độc bá thiên hạ, xua đuổi Thác tử chính là tôn chỉ của Nga Mi ta'.

Sư phụ, hãy yên nghỉ......

Ngọn lửa bùng lên bao trùm lấy thi thể của Diệt Tuyệt Sư Thái. Chu Chỉ Nhược không còn nước mắt để khóc nữa. Di nguyện của sư phụ cô nhất định cô sẽ hoàn thành.

Triệu Mẫn ngồi trong thư phòng, cô nàng đã cho người thu xếp tàn tích của Vạn An tự cũng như chỉ định xây mới hoàn toàn ngôi cổ tự này. Chuyện lần này quá lớn chắc chắn vài ngày nữa thánh chỉ của Hoàng Thượng sẽ tới chỉ không biết nội dung trong đó là gì. Cô đã cam đoan trong một năm sẽ lấy được Đại Đô nhưng nay đã gần bốn tháng trôi qua mà mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.

Nhữ Dương Vương biết con ông đang không vui vì chuyện xảy ra ở Vạn An tự

- Cha vào được không ? – Nhữ Dương Vương đứng ngoài cửa phòng của Triệu Mẫn

- Con mời cha – Quận Chúa lập tức đứng dậy đi ra cửa mời Nhữ Dương Vương vào

- Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, con đừng vì chút chuyện của Vạn An tự mà phiền lòng – Nhữ Dương Vương an ủi con gái cưng

- Con chỉ đang nghĩ chúng ta chỉ có một năm để thu phục Đại Đô mà nay đã bốn tháng trôi qua vẫn chưa có tiến triển gì – Quận Chúa không dấu sự lo lắng trong lòng cô

- Nhạc Phi đã từng nói 'dục tốc bất đạt', con đừng lo cha đã có cách – Nhữ Dương Vương nổi tiếng dụng binh như thần thì có chuyện gì có thể làm khó được ông

- Cha có kế gì, có thể nói cho con biết – Triệu Mẫn biết cha cô không đơn giản

- Mông Cổ chúng ta đất đai không thiếu, tiền bạc không thiếu, nhân tài lại càng không thiếu. Chỉ là con đã quá lưu tâm vào bọn quần hùng tạp nham kia thôi – Nhữ Dương Vương biết thừa

- Cha nói vậy là sao – Quận Chúa hơi lo lắng trong lòng

- Cha nói con quá nhẹ tay với bọn quần hùng Trung Nguyên kia nên mới có nhiều vấn đề như vậy. Lần này cha sẽ cử Bát Tiễn Thất Trùng đi giải quyết Lục Đại Phái cho con – Nhữ Dương Vương nói ra ý của ông

- Cha, con nghĩ chưa cần phái Bát Tiễn Thất Trùng đi đâu. Cha hãy để con giải quyết trước được không? – Quận Chúa lập tức phản đối

Nhữ Dương Vương nhìn con ông gấp rút từ chối mà ông cũng không khỏi thắc mắc. Xưa nay con ông nổi tiếng lạnh nhạt với tất cả thậm chí cả vương quyền cũng chẳng quan tâm mà nay lại vì trấn Đại Đô này mà lo lắng như vậy sao.

- Lần này con là Thống lĩnh nên tất cả đều nghe theo ý con nhưng cha thật lòng không muốn nhìn con quá mệt mỏi – Nhữ Dương Vương thật rất yêu quý Quận Chúa

- Con biết mà cha, con sẽ không làm gì để cha phải lo lắng đâu – Quận Chúa biết được sự lo lắng trong lòng của cha cô

- Thôi con nghỉ ngơi sớm đi. Cha không làm phiền con nữa – Nhữ Dương Vương đứng dậy

- Để con tiễn cha – Quận Chúa ngỏ ý muốn đưa Phụ vương của cô về tận phòng

- Không cần đâu, con hãy đi nghỉ sớm đi, ta tự đi được – Nhữ Dương Vương không muốn con ông phải mệt

- Dạ, cha đi cẩn thận – Quận Chúa nghe lời mà ở lại thư phòng

Tiễn Nhữ Dương Vương mà lòng Quận Chúa nổi sóng. Bát Tiễn Thất Trùng là Bát đại cao thủ của cha cô, họ mà ra tay chắc chắn sẽ là một trận mưa gió máu tanh. Chưa kể đến việc Ngọc ấn nếu cha cô biết Nga Mi đã dám trộm đi thì đừng nói là Diệt Tuyệt Sư Thái dù là cả phái Nga Mi cũng không đủ cho cha cô tắm máu.

Quận Chúa đi về phía giường ngủ, từ dưới gối rút ra chiếc khăn màu trắng toát. Triệu Mẫn mân mê chiếc khăn che mặt của Chu Chỉ Nhược: 'Chỉ Nhược, nàng giờ ra sao rồi, ta rất lo lắng cho nàng'.

Tại một ngôi miếu hoang ngoài thành Đại Đô

- Sư tỷ nói vậy nghĩa là sao? – Chu Chỉ Nhược hỏi lại câu hỏi của Đinh Mẫn Quân

- Ta nói là ngươi lợi dụng lúc sư phụ không để ý mà đoạt lấy Thiết Chỉ Hoàng rồi tự phong mình là Chưởng môn kế nhiệm của Nga Mi – Đinh Mẫn Quân không ngần ngại lập lại câu nói của mình

- Sư tỷ, sư phụ chỉ mới mất mồ mả còn chưa lạnh sao sư tỷ có thể dựng chuyện như vậy. Thiết Chỉ Hoàng là chính tay sư phụ đeo cho muội chứ không có chuyện muội cướp đoạt hay làm gì khác – Chu Chỉ Nhược cãi lại

- Hừ, ngày đó chỉ có ngươi và sư phụ ở trong phòng giam. Làm sao ta biết được có chuyện gì xảy ra – Đinh Mẫn Quân quyết không cho Chỉ Nhược dễ dàng trở thành Chưởng môn

- Ngày đó trước khi trút hơi thở cuối cùng sư phụ đã nói đó là di nguyện của sư phụ. Cả Nhị sư tỷ cũng nghe mà – Chỉ Nhược nhìn qua Nhị sư tỷ của cô

- Chuyện kế nhiệm hãy tạm gác qua một bên. Bây giờ trước mắt chúng ta phải đoạt lại Ỷ Thiên Kiếm từ tay Triệu Mẫn đã – Nhị sư tỷ đưa ra ý kiến

- Ỷ Thiên Kiếm đang ở trong tay Triệu Mẫn không dễ gì chúng ta lấy lại được – Đinh Mẫn Quân biết Triệu Mẫn rất đang sợ nên cũng không dám làm liều

- Ỷ Thiên Kiếm là trấn môn chi bảo của Nga Mi ta, dù có thế nào chúng ta cũng phải đoạt lại – Nhị sư tỷ của Nga Mi có lẽ là người lo lắng cho đại cuộc nhiều nhất

- Chỉ Nhược, muội là người rành rẽ đường đi trong Vương phủ nhất. Theo muội thì Ỷ Thiên Kiếm đang được cất giữ ở đâu – Nhị sư tỷ hỏi Chu Chỉ Nhược

- Triệu Mẫn lúc nào cũng mang Ỷ Thiên Kiếm theo bên mình – Chu Chỉ Nhược nghe tim mình dao động khi nhắc đến Triệu Mẫn

- Yêu nữ đó võ công cao cường lại còn lắm mưu nhiều kế. Chúng ta phải hạ độc thì họa may mới lấy lại được Ỷ Thiên Kiếm – Đinh Mẫn Quân nghĩ ra kế sách độc ác

Chu Chỉ Nhược biết rõ Triệu Mẫn đang giữ Ỷ Thiên Kiếm nhưng chắc chắn không có cách nào lấy được. Cô ta không phải loại dễ đối phó chưa kể bên cạnh Triệu Mẫn còn có rất nhiều cao thủ. Không khéo Nga Mi lại phải trả giá đắt như lần trước. Đinh Mẫn Quân thấy Chu Chỉ Nhược không tham gia vào việc của Ỷ Thiên Kiếm thì bắt bẻ

- Ngươi và Triệu Mẫn có phải có quan hệ bất chính không? – Đinh Mẫn Quân quyết không buông tha cho Chu Chỉ Nhược

- Sư tỷ, xin đừng ngậm máu phun người. Ta và Triệu Mẫn sao lại có quan hệ được chứ - Chu Chỉ Nhược không chấp nhận

- Nếu không có mối quan hệ gì, sao lần nào cô ta cũng nhìn trúng ngươi – Đinh Mẫn Quân rất để ý

- Có thể cô ta thấy Chỉ Nhược trẻ người non dạ nên mới ức hiếp muội ấy – Nhị sư tỷ nói đỡ cho Chu Chỉ Nhược

- Hừ, ta lại thấy Triệu Mẫn kia có hứng thú với nhan sắc của ngươi nên năm lần bảy lượt kiếm chuyện với Nga Mi – Đinh Mẫn Quân đúng là rắn độc

- Sư tỷ đừng suy đoán lung tung, Triệu Mẫn là Hoàng tộc lại còn là Đệ Nhất Mỹ Nhân của Thành Đô chứ không như sư tỷ suy đoán đâu – Chu Chỉ Nhược là người biết rõ Triệu Mẫn nhất

- Đấy các người thấy chưa. Nếu không có mối quan hệ đặc biệt sao nó biết rõ về Triệu Mẫn như vậy – Đinh Mẫn Quân quy chụp ngay lập tức

- Triệu Mẫn thận phận là Quận Chúa, ai cũng biết không cần ta phải nói nhiều – Chu Chỉ Nhược bắt đầu không còn bình tĩnh nổi

- Chuyện quan trọng bây giờ chúng ta phải lấy lại Ỷ Thiên Kiếm và trở về Nga Mi. Hãy bỏ qua chuyện riêng tư của Triệu Mẫn - Nhị sư tỷ lên tiếng ngăn Đinh Mẫn Quân và Chu Chỉ Nhược lại

Triệu Mẫn đang ở doanh trại duyệt binh, bên cạnh nàng là tt cứ lẽo đẽo theo. Quận Chúa ngồi trên lưng ngựa nhìn binh lính thao luyện mà lòng cô không hề tập trung. Lần này cô đã quá chủ quan để Minh Giáo và đám tàn quân kia cấu kết với nhau khiến mọi chuyện trở nên không thể kiểm soát dẫn tới hậu quả nặng nề như bây giờ. Có lẽ Chỉ Nhược hận cô lắm.

- Bẩm Quận Chúa, đã thao luyện xong – một tên lính chạy tới bẩm báo với Triệu Mẫn

- Ta biết rồi – Quận Chúa thong thả thúc ngựa đi xuống thao trường

Trương Vô Kỵ đang cùng Mạn Vũ và Tào Lĩnh bàn tính kế sách phản Nguyên

- Theo tin tình báo thì Nguyên triều chuẩn bị viện binh thêm cho Triệu Mẫn – Tào Lĩnh đã nghe ngóng được tin tức

- Phân đà này hiện đã bại lộ, vài ngày nữa chắc chắn Triệu Mẫn sẽ cho người tấn công. Trước hết chúng ta phải thay đổi chỗ để giữ an toàn cho mọi người – Trương Vô Kỵ lo lắng cho sự an toàn của mọi người

- Hiện tại người của chúng ta vẫn còn bị thương tổn, các môn phái cũng tổn thất rất nhiều nên tốt nhất chúng ta nên tránh đụng chạm với Triệu Mẫn – Mạn Vũ cũng không dám manh động

- Vậy chúng ta thống nhất ý kiến như vậy – Trương Vô Kỵ ra lệnh cho giáo đồ Minh Giáo lập tức rút khỏi phân đà hiện tại

Chu Chỉ Nhược không bị thương gì nhiều nên cô tranh thủ đi dò la tin tức của Ỷ Thiên Kiếm. Ngồi trên tửu lầu mà lần đầu cô gặp mặt Triệu Mẫn. Mới đó mà đã bốn tháng cô đến Đại Đô này. Ngày nào còn có sư phụ ở bên cô mà nay người đã đi thật xa rồi.

TRÁNH ĐƯỜNG....TẤT CẢ TRÁNH ĐƯỜNG......

Chu Chỉ Nhược bị tiếng ồn ở dưới phố thu hút. Ánh mắt của nàng chợt nhíu lại khi thấy thân ảnh mặc áo choáng trắng cưỡi ngựa phi nhanh qua. Bên cạnh còn có rất nhiều người . Không khó để Chu Chỉ Nhược nhận ra người kia là ai. Khí phách của Triệu Mẫn không thể lầm lẫn với bất kì ai.

Chỉ Nhược tự cười khẩy với bản thân mình. Đến giờ mà cô vẫn còn bị khí phách của cô ta áp đảo. Nếu không phải vì cô quá nhu nhược, bất tài để Triệu Mẫn đùa giỡn thì sao lại có chuyện như ngày hôm nay. Giờ thì quá tốt rồi, cô thì đã mất hết tất cả còn cô ta thì đã có tất cả. Nhìn thanh Ỷ Thiên Kiếm treo bên hông con bạch mã mà cô thấy cay đắng làm sao. Triệu Mẫn ơi là Triệu Mẫn cô thật đúng là còn độc hơn thuốc độc nữa. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Chu Chỉ Nhược làm gương mặt đẹp như tượng của cô càng đẹp hơn nữa.

Quận Chúa về đến Vương Phủ thì lập tức đuổi tên tt kia về phòng. Cả ngày cứ lẽo đẽo theo cô như âm hồn, thật là khó chịu muốn chết. Quận Chúa bực dọc ngồi phịch xuống với tay lấy chung trà đã được thị nữ chuẩn bị sẵn. Nhưng vừa đưa chung trà lên môi thì cô nghe thấy tiếng có người dẫm lên mái ngói phòng mình. Triệu Mẫn lập tức phi thân ra ngoài đạp vào cột nhà dùng khinh công bay lên trên mái.

Bóng hình nữ nhân mặc y phục trắng toát làm tim Triệu Mẫn nhói lên. Triệu Mẫn nghĩ thầm 'Là nàng sao'. Chu Chỉ Nhược nhìn Triệu Mẫn một thân hoàng bào còn chưa thay ra mà khẽ chớp mắt. Cô đã đứng đây từ trước khi Triệu Mẫn vào phòng, hiển nhiên cô cũng đã thấy tên nam nhân kia đeo bám Triệu Mẫn mãi không buông. Trong khi cô đang vật lộn với nỗi đau lớn nhất trong đời thì Triệu Mẫn vẫn tiêu soái như vậy, vẫn là một Quận Chúa cao cao tại thượng, vẫn có một đám ruồi nhạn bâu quanh.

Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược im lặng mà nhìn mình chăm chăm thì cô biết là nàng đang giận lắm. Đang suy nghĩ lựa lời mà nói thì Chu Chỉ Nhược đã dùng khinh công bay mất. Quận Chúa hốt hoảng lập tức đuổi theo.

- Chỉ Nhược ...dừng lại đi – Quận Chúa hét lên khi thấy hai người đã chạy ra khỏi thành Đại Đô

Chu Chỉ Nhược dừng cước bộ quay lại nhìn Triệu Mẫn. Tuy võ công Triệu Mẫn cao hơn Chu Chỉ Nhược nhưng cả ngày bôn ba lại phải giải quyết nhiều việc khiến sức lực của cô giảm đi rõ rệt. Quận Chúa thở nặng nhọc làm Chu Chỉ Nhược có chút bối rối

- Võ công của ngươi rất cao cường sao lại nhanh mệt như vậy – Chu Chỉ Nhược mím môi hỏi han Triệu Mẫn

- Gần đây nhiều việc khiến ta phải suy nghĩ nên không ngủ được – Triệu Mẫn trả lời đầy ẩn ý

- Quận Chúa là hoàng thân quốc thích mà cũng có nhiều việc phải nghĩ như vậy sao? – Chu Chỉ Nhược cười khẩy đầy châm chọc

- Nàng nói thế nghĩa là sao? – Triệu Mẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Chỉ Nhược

- Ngươi còn chuyện gì để suy nghĩ nữa? Ngươi chưa thâu tóm được Trung Nguyên nên phải suy nghĩ nhiều như vậy đúng không ? – Chu Chỉ Nhược gỡ mạng che mặt ra nói chuyện với Triệu Mẫn

- Chỉ Nhược, ta biết hiện giờ nàng rất hận ta, ta cũng không có lời nào để giải thích – Triệu Mẫn dám làm dám chịu không giải thích một lời

- Dã tâm của ngươi thật đáng sợ - Chu Chỉ Nhược biết thân phận của Triệu Mẫn là ai nên cũng không còn muốn tự lừa mình dối người nữa

- Ta là Quận Chúa của Nguyên triều, thánh chỉ của Hoàng thượng là trên hết. Ta đã nhiều lần cảnh cáo quần hùng Trung Nguyên không được xen vào chuyện giữa hai nước nhưng các người đã không nghe – Triệu Mẫn vẫn bảo thủ ý kiến của bản thân

Chu Chỉ Nhược biết chứ, cô cũng đã nghe Triệu Mẫn cảnh cáo rất nhiều lần. Nhưng thân là con nhà võ, chuyện này cũng không phải là chuyện riêng của võ lâm mà nó liên quan đến thần dân bá tánh nhà Hán thì sao quần hùng có thể đứng ngoài. Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược không trả lời thì nói tiếp

- Vạn An tự cháy là điều ta chưa tiên liệu trước. Nhưng chính bọn phản tặc Minh Giáo đã đốt lửa chứ không phải ta. Ta biết nàng rất hận ta đã bắt giữ tất cả, gián tiếp gây ra cái chết cho sư phụ nàng – Triệu Mẫn nói nhỏ dần ở những từ cuối

Chu Chỉ Nhược vành mắt đỏ hoe khi nghe đến Diệt Tuyệt Sư Thái . Triệu Mẫn lại chạm vào nỗi đau của cô.

- Ngươi không được nhắc đến sư phụ của ta – Chu Chỉ Nhược lập tức ngăn cản lời còn trên môi của Triệu Mẫn

- Chỉ Nhược, ta biết nàng rất đau lòng. Nhìn nàng như vậy ta cũng không vui sướng gì – Triệu Mẫn bước đến nắm lấy bàn tay lạnh băng của Chu Chỉ Nhược

- Ngươi đừng đụng vào ta – Chu Chỉ Nhược lập tức rút tay lại

Triệu Mẫn bất lực không biết phải làm sao. Mấy ngày nay cô đã nghĩ rất nhiều về chuyện của cô và Chu Chỉ Nhược. Cô biết cô và nàng không có tương lai nhưng sao cô không cam tâm từ bỏ. Từ lúc nào mà Triệu Mẫn Quận Chúa vốn quyết đoán mạnh mẽ lại trở nên ủy mị yếu đuối vì tình như thế.

- Chỉ Nhược, ta biết giờ ta có làm gì nàng cũng sẽ không tha thứ. Nhưng nếu nàng muốn trút nỗi hận trong lòng thì cứ trút lên mình ta – Triệu Mẫn thật lòng đã quá yêu Chu Chỉ Nhược đến bản thân cũng không màn

Chu Chỉ Nhược không nghĩ Triệu Mẫn lại nói ra những lời như thế này. Muốn cô trút hận lên Quận Chúa của Nguyên triều sao. Triệu Mẫn đang nghĩ gì hay chỉ đóng kịch để cô xem. người có dã tâm lớn như cô ta lại cam tâm chịu chết dưới tay cô sao

- Ngươi đừng tưởng ta không dám ra tay – Chu Chỉ Nhược cảm thấy không thể kiểm soát được nỗi thống hận trong lòng cô lúc này

- Nàng ra tay đi, ta nhất định không phản khán – Triệu Mẫn đưa Ỷ Thiên Kiếm ra trước mặt Chu Chỉ Nhược

- Đây là...... - Chu Chỉ Nhược không nghĩ Triệu Mẫn đem theo Ỷ Thiên Kiếm

- Là Ỷ Thiên Kiếm – đối với Triệu Mẫn đây chẳng qua cũng chỉ là một cây sắt không hơn không kém

Chu Chỉ Nhược bắt lấy Ỷ Thiên Kiếm. Ánh sáng từ lưỡi kiếm lướt qua đôi mắt của Triệu Mẫn. Chu Chỉ Nhược rút Ỷ Thiên Kiếm ra khỏi bao, mũi kiếm chỉa thẳng vào giữa ngực của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn không chút nao núng, cô dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn vào gương mặt xinh đẹp mà cô ngày nhớ đêm mong. Người con gái này là người đã mang đi trái tim của cô, là người mà cô luôn muốn bảo vệ. Cuối cùng chính cô lại mang đến đau khổ cho cô ấy.

Chu Chỉ Nhược trong mắt hiện lên vô vàn phức tạp, cô không nghĩ Triệu Mẫn lại đứng im như vậy. Vì cái gì mà lại làm như vậy

- Thật sự cô đang nghĩ gì hả Triệu Mẫn ? – Chu Chỉ Nhược thật không thể hiểu nổi

- Chỉ Nhược, nếu ta nói ra thì nàng có tin lời ta nói không? – có một chuyện Triệu Mẫn đã muốn nói từ rất lâu nhưng vẫn chưa thể nói ra

Chu Chỉ Nhược cảm giác được điều mà Triệu Mẫn sắp nói chính là điều mà cô luôn tự hỏi trong lòng. Đôi mắt của cô không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn

- Chỉ Nhược, theo ta về Thành Đô đi, ta sẽ chăm sóc cho nàng cả đời – Triệu Mẫn mím môi hết sức chân thành nói ra lòng mình

Chu Chỉ Nhược hoàn toàn bất ngờ với lời đề nghị của Triệu Mẫn. Chăm sóc nàng cả đời là ý gì. Chu Chỉ Nhược còn chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi núi Nga Mi chứ đừng nói là đến tận Thành Đô xa xôi. Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược không phản ứng gì với lời nói của mình thì cô cũng không ngạc nhiên. Cô biết Chỉ Nhược chắc chắn không đồng ý nhưng cô vẫn muốn nói cho nàng ấy biết tình cảm của cô

- Chỉ Nhược – Quận Chúa khẽ gọi khi thấy Chu Chỉ Nhược cứ im lặng mà nhìn cô mãi

- Cô đừng đùa, ta là người Hán cô là Hoàng tộc Nguyên triều. Giữa chúng ta sao có thể - Chu Chỉ Nhược lập tức từ chối

- Nguyên triều thì sao, Hán triều thì sao. Chẳng lẽ nàng không chút gì động lòng với ta sao – Quận Chúa không chịu nổi lời từ chối của Chu Chỉ Nhược

Chu Chỉ Nhược vội quay mặt nhìn sang hướng khác khi bị ánh mắt kiên định của Triệu Mẫn nhìn chăm chăm. Nàng đâu phải sắt đá mà không biết động lòng. Triệu Mẫn làm sao biết được thời khắc gặp nhau tại tửu lầu đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của nàng.

- Ta không biết, ngươi đừng nói nữa – Chu Chỉ Nhược quay lưng lại không muốn tiếp tục bị Triệu Mẫn làm điên đảo

- Nàng biết mà Chỉ Nhược. Ta có thể vì nàng mà bỏ đi Đại Đô này – Triệu Mẫn biết Chu Chỉ Nhược không thể không có cảm giác gì với cô được

Triệu Mẫn áp sát vào người Chu Chỉ Nhược từ phía sau nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay đang cầm Ỷ Thiên Kiếm của Chu Chỉ Nhược

- Ta không cần Ỷ Thiên Kiếm cũng không cần Đại Đô. Ta chỉ muốn nàng thôi – Triệu Mẫn dùng sức nắm lấy bàn tay lạnh băng của Chu Chỉ Nhược làm Ỷ Thiên Kiếm rơi khỏi tay nàng

Chu Chỉ Nhược cảm nhận được bàn tay nóng ấm của Triệu Mẫn đang bao bọc lấy tay cô. Hơi ấm đó làm con tim cô tê dại, cả người không còn tự chủ mà như muốn ngả ra sau. Quận Chúa biết mỹ nhân kia đã bị mị lực của cô làm cho điên đảo rồi thì càng to gan hơn nữa. Cánh tay còn lại không yên phận mà choàng ra phía trước ôm lấy thân thể ngọc ngà kia thật chặt.

Chu Chỉ Nhược biết cô thật sự không phải đối thủ của Triệu Mẫn . Cô thật sự không đáng là đệ tử của Nga Mi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net