luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cậu chắc không phải là nhìn anh chọn rồi mới chọn đó chứ?

ma xui quỷ khiến thế nào, kim taerae đột nhiên mở miệng, "nhìn đi, chúng ta chọn cùng một món nè."

lông mày junhyeon nhàn nhạt, nghe vậy liền nhìn sang anh, cậu không có ý định phủ nhận, "tôi tham khảo món anh chọn."

kim taerae không ngờ được suy đoán của mình vậy mà lại chính xác đến thế, sau một giây anh nghe thấy junhyeon nói tiếp.

"món anh thích, chắc hẳn đều rất ngon."

nhịp tim chỉ vừa mới bình tĩnh lại một chút bởi vì câu nói này của cậu mà lại bắt đầu đập nhanh mãnh liệt.

dường như không cảm giác được câu mà mình vừa nói ra khiến cho người khác suy nghĩ xa vời đến mức nào, cậu tiếp tục nói "sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, anh có thời gian rảnh không?"

thấy kim taerae đang nhếch môi lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm vào món trứng chiên trong dĩa của mình mà thất thần, kum junhyeon chỉ cho rằng anh cực kỳ thích trứng chiên, cậu liền gắp trứng chiên trong dĩa của mình sang.

giọng nói nhàn nhạt, nói một tiếng "ăn đi", sau đó cậu liền lặp lại lần nữa câu hỏi mà cậu vừa hỏi lúc nãy.

"không, có, có..."

sau khi phản ứng lại với câu hỏi của junhyeon, kim taerae liền mạnh mẽ thay đổi câu trả lời.

anh cảm thấy bản thân có chút kỳ quái.

lúc trước là bởi vì chuyện kia mà không quá tự nguyện một mình ở cùng với junhyeon, nhưng bây giờ...

"vậy sau khi tan học tôi đi đón anh, rồi sẽ chơi bóng rổ."

mặc dù không biết kim taerae tại sao lại thay đổi câu trả lời, nhưng junhyeon rõ ràng rất hài lòng đối với đáp án này.

ba bước lên rổ không phải là phạm vi kiểm tra chính của môn thể dục, chỉ là trong cuộc thi bóng rổ cho sinh viên, bởi vì mã số sinh viên của mình mà taerae vừa khéo được sắp xếp thành một thành viên tham gia thi đấu.

cả một ngày hôm nay của anh dường như đều là ở cùng với junhyeon.

không biết nghĩ đến cái gì, hai má của kim taerae có chút nóng lên, đặc biệt là hai bên tai, đỏ đến mức lộ rõ ra.

thấy junhyeon nhìn về phía mình, rõ ràng là đang chờ câu trả lời, taerae gấp đến mức gật đầu lia lịa.

"dược, được thôi."

hai tiết tự học buổi tối kim taerae trừng mắt nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên của quyển "tin học và cuộc sống" đang đặt trên bàn, ngón tay trắng ngần thon dài niết nhẹ trên trang sách, ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn mãi nhưng vẫn không lật trang.

trong phòng học, người thì chơi trò chơi, người thì trò chuyện sôi nổi, kim taerae nhìn vào màn hình điện thoại tối tăm của mình, anh cảm thấy có chút buồn chán.

anh đã nhiều lần chạm vào màn hình điện thoại cho nó sáng lên, thời gian cũng không vì động tác này của anh mà trôi nhanh hơn.

anh bởi vì tâm tình không biết từ đâu mà đến của mình mà sốt ruột đến mức phiền muộn, thật muốn nhanh chóng đi gặp junhyeon.

hanbin ngồi bên cạnh đang lướt ig, anh vô thức nghiêng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ ngồi ngây ngẩn phát ngốc của kim taerae, cậu thuận miệng hỏi một câu, "taerae à, cậu đang nghĩ gì vậy?"

kim taerae thở ra một hơi, anh lắc đầu  "không có gì đâu."

anh thấy rất ngượng khi phải nói với hanbin những việc anh vừa trải qua trong một tiếng đồng hồ kia, toàn bộ suy nghĩ lúc này của anh đều là dáng vẻ lúc anh và junhyeon ở cùng với nhau.

taerae lật trang sách, anh lại nghe thấy giọng nói của hanbin, "màu đen và màu trắng, cậu thích màu nào hơn hả taerae ơi?"

không cần nghĩ nhiều, taerae liền mở miệng trả lời là màu trắng.

lời nói vừa dứt, câu hỏi của hanbin liền vèo vèo kéo đến, nhanh đến mức khiến anh có chút không kịp chống đỡ.

"vậy trong mắt cậu, kiểu người mà cậu thích là kiểu phong độ nhẹ nhàng hay là kiểu bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp?"

người mà taerae thích...

rõ ràng là đã nắm bắt được những từ ngữ có chút nhạy cảm trong câu hỏi của hanbin, nhưng sau một giây, trong đầu anh lại không kiềm được mà chớp hiện lên hình bóng của cậu.

nếu nói về junhyeon, cho dù là có dùng từ ngữ chau chuốt đến thế nào đi chăng nữa chắc hẳn cũng không đủ để hình dung về cậu.

hanbin cũng chỉ là tiện thể đề cập đến vấn đề này, anh vốn cho rằng taerae sẽ trả lời rằng "không thích kiểu người nào hết" hoặc có thể là "không biết", nào ngờ được căn bản không xuất hiện giọng nói cũng như câu trả lời mà anh vốn suy nghĩ trong đầu.

______________
ĐA UP NHEE, MNG VÀO ĐỌC CHO TUI VUI NHA 😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net