Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đến phòng y tế của trường. Gõ cửa không thấy ai đáp lại.

Jungwon mở cửa, bên trong trắng toát.

Không biết y tá đã đi đâu. Có lẽ chưa tới giờ làm việc của cô ấy.

Cậu nhẹ nhàng đặt Sunoo xuống giường, ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện thuốc sát trùng và bông tăm ở trên bàn.

Cậu lấy một cái khay nhỏ đựng những thứ ấy, chậm rãi kéo ghế, ngồi xuống trước mặt anh.

Sunoo lặng lẽ nhìn cậu.

Suốt dọc đường đi, khuôn mặt của Jungwon không lộ cảm xúc, anh có nói gì nhóc này cũng không thèm trả lời, mặc kệ anh thao thao bất tuyệt.

Sunoo nhìn cậu một lúc rất lâu, khẽ hỏi: "Jungwon à, em giận anh sao?"

Ngày thường Jungwon dù có bị anh trêu đến giận nhưng rất nhanh sẽ quên đi, không so đo với anh. Nhưng hôm nay cậu thực sự rất đáng sợ, một sự im lặng đến đáng sợ.

Sunoo nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc cho mình, Jungwon bị anh giữ tay, dừng lại nhưng vẫn một mực im lặng không chịu mở miệng.

Anh khẽ thở dài, dỗ dành: "Em đừng giận nữa mà, chỉ xước có một xíu xíu thôi."

Thấy cậu cau mày, Sunoo liền sửa lại: "Không phải, không phải, là một vết xước lớn, nó đau lắm Jungwon ơi."

Lúc này Jungwon không còn vẻ mặt nghiêm nghị nữa, cậu bật cười trước sự lém lỉnh của người hơn mình một tuổi.

"Lần sau anh phải chú ý một chút, nếu không đôi chân này không cần anh nữa đâu."

Sunoo nhìn người trước mặt, lúc không cười thì đôi mắt của Jungwon rất sắc, như thể cậu đang lườm anh vậy nhưng khi cậu cười lên, một con mèo dễ thương như đang làm nũng khiến trái tim Sunoo mềm xẻo.

Thật không nỡ làm mèo con buồn nhưng mà chịu thôi, cá cược vẫn là cá cược, trò chơi đã đến lúc kết thúc rồi.

"Em lo lắng cho anh à?"

Jungwon giật mình, đôi mắt có chút hoảng loạn, mím môi, tay vẫn nhẹ nhàng xức thuốc cho anh.

"Jungwon...em thích anh, đúng không?"

Cậu ngừng động tác, mái tóc bồng bềnh rũ xuống, che đi khuôn mặt non nớt, Sunoo không thể nhìn thấy được biểu cảm của Jungwon.

Bầu không khí lặng thinh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng lá cây lao xao vì làn gió nhẹ.

Một lúc lâu sau, Jungwon khẽ ngước lên nhìn anh, đôi mắt mèo sáng lấp lánh, chứa cả một dải ngân hà trong mắt cậu.

"Đúng vậy, em thích anh."

Bingo, một tháng bữa sáng free thẳng tiến.

Bây giờ anh sẽ nói như nào với cậu đây? Anh xin lỗi nhưng em chỉ là cuộc cá cược nhỏ của anh, hay là cậu nhóc đáng thương, em thế mà lại tin vào tình yêu ngu ngốc này ư.

Sunoo đang hí hửng ăn mừng trong thầm lặng, đột nhiên có bàn tay đẩy anh nằm xuống giường một cách mạnh bạo.

Vì lưng Sunoo đập mạnh vào tấm đệm cứng ngắt nên có chút đau đớn, anh khẽ mở mắt nhìn người nọ đã đè anh trên giường từ lúc nào.

Đôi mắt này không phải là đôi mắt vừa nãy xuất hiện trước mặt anh, mà là đôi mắt chứa đầy nguy hiểm, đôi mắt thoả mãn săn được con mồi bấy lâu nay đã giăng bẫy để chờ anh vào tròng.

Bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt của Sunoo, nhẹ nhàng nhưng vẫn mang âm điệu nguy hiểm: "Kim Sunoo, anh có phải đang nghĩ...mình thắng rồi không?"

Cái, cái quái gì vậy?

Sunoo hoảng sợ trước câu hỏi của đối phương, không thể tin được vài phút trước người cười với anh là một con mèo sữa, bây giờ người đang đặt câu hỏi cho anh là ai?

Jungwon khẽ cười nhìn biểu cảm biến hoá đặc sắc của người nằm dưới, tay di chuyển xuống bờ môi căng mọng của anh, chăm chú nhìn vào nó.

"Cáo nhỏ của em thật đáng thương, anh đã mắc bẫy rồi."

"Ý em là sao?" Sunoo đầu óc rối bời không hiểu câu nói của cậu.

"Trước ngày khai giảng, em đã gặp anh ở dưới sân trường, nụ cười của anh lúc đấy rất đẹp, khiến em chao đảo, mắt không thể rời khỏi anh, em chỉ biết một điều rằng." Cậu dừng một chút, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu dàng trên trán anh.

"Anh là của em."

Lúc đó, cậu biết mình không thể thoát ra khỏi nụ cười xinh đẹp của người con trai này. Để có được anh, cậu giả vờ làm một con mèo ngây thơ chỉ biết kêu meo meo, ngoan ngoãn để cho anh trêu chọc, chỉ cần tới lúc cuộc cá cược kết thúc, cậu sẽ lấy lại tất cả những gì mà anh đã làm với cậu, trả vốn lẫn lãi.

Jungwon nhếch mép, khẽ hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại rồi nói với giọng điệu Sunoo chỉ muốn giơ móng vuốt cào cho phát.

"Bây giờ em mất nụ hôn đầu rồi, anh phải chịu trách nhiệm cả đời với em đấy."

Mẹ nó, là nhóc tự hôn anh trước mà.

"Bây giờ bọn mình là người thương của nhau rồi, em sẽ không để anh thoát khỏi em đâu."

Tan học.

Jungwon nắm tay Sunoo ra về.

Đi được một đoạn, anh chợt nhớ ra.

"Sao em lại biết anh có một cuộc cá cược?"

Jungwon chột dạ, mắt nhìn chỗ khác không trả lời.

Hừm, có gì đó không ổn.

"Yang Jungwon."

"Nói cái này xong, anh không được tức giận đâu nhé." Vừa nhẹ giọng cầu xin vừa gãi gãi vào lòng bàn tay anh.

Vì sao tất cả mọi thông tin của Jungwon từ A đến Z đều đầy đủ như vậy?

Phải, cậu đã nhờ người anh trai Nhật bản thân thiết nhà bên giúp đỡ.

Đầu tiên, Niki cá cược với Sunoo, chờ Jungwon bước vào sân trường thì Niki sẽ chỉ mục tiêu là cậu, để cho anh biết đến sự tồn tại của mình, kể cả thông tin cậu ngồi ở thư viện cũng là Niki nói với anh, những lúc anh dễ dàng gặp cậu, đều là kế hoạch bàn trước của Jungwon và Niki. Từ đó, cứ để cho Sunoo ngây thơ không biết gì từ từ rơi vào bẫy của Jungwon đã giăng sẵn, chỉ cần anh dẫm vào lưới, cậu sẽ bắt anh lại, không để cho anh thoát ra được.

Hai người đã liên minh kết hợp với nhau tạo một cái bẫy hoàn hảo.

Sunoo nghe xong thiếu điều muốn hét lên, gằn giọng gọi tên người bạn thân nhất.

"Nishimura Riki."

Ở đâu đó khá xa, Niki ngồi trong quán net hắt xì một cái, khịt khịt mũi rồi tiếp tục chơi mặc cho ngày mai sẽ có một cơn thịnh nộ xảy ra với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net