Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kỳ nghỉ lễ, Aiden trở lại trường để bắt đầu học kỳ hai.

Cả đám hẹn gặp nhau trước 1 ngày bắt đầu học kỳ mới để bàn về vụ Nicolas Flamel.

- Mấy bồ.. mấy bồ ơi! Mình tìm ra ổng rồi! Mình tìm ra Flamel rồi nè!

Ellie kích động nói

- Tuyệt quá Ellie! Bồ mau kể đi.

Keelin đáp

Ellie nói với giọng đầy kịch tính:

- Nicolas Flamel là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy!

- Hòn gì?

Harry và Ron đồng thanh hỏi

- Đây nè! Mấy bồ đọc đi!

Nói rồi Ellie lôi trong túi ra một cuốn sách dày cộm, mở ra cho mọi người cùng đọc:

Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.

Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.)

- Vậy là con chó ba đầu đang canh giữ Hòn đá Phù thuỷ của cụ Flamel! Mình chắc là cụ đã nhờ cụ Dumbledore giữ dùm, bởi vì hai người là bạn bè, vả lại cụ biết có người muốn cướp nó. Chính vì vậy mà Hòn đá đã được đem ra khỏi ngân hàng Gringotts!

Ellie vỡ lẽ

- Một hòn đá làm ra vàng và khiến người ta bất tử. Hèn gì thầy Snape muốn chiếm nó. Ai tất cũng muốn có nó.

Hermione cũng nhận ra

- À thì ra tụi mình không tìm thấy tên Flamel trong cuốn [Nghiên cứu về những phát triển gần đây trong pháp thuật] là bởi vì cụ đã 665 tuổi rồi, chứ có phải gần đây đâu!

Lily nói.

- Đúng vậy, mấy bồ nói đúng rồi! Nhưng còn chuyện này nữa, để Harry kể cho mấy bồ nghe. Ron tỏ ra thần bí nói với cả đám.

- Đúng là Hòn đá Phù thủy. Mình nghe lén được thầy Snape và Quirrel nói chuyện với nhau. Thầy Snape đang o ép thầy Quirrell giúp ổng lấy Hòn đá. Ổng hỏi thầy Quirrell có biết cách vượt qua con chó ba đầu Fluffy không. Rồi ổng nói gì đó về trò câu thần chú bịp bợm của thầy Quirrell. Mình đoán là ngoài con Fluffy ra, còn có những thứ khác canh giữ Hòn đá, nhiều thứ khác. Có thể, những câu bùa chú chẳng hạn. Và thầy Quirrell chắc biết một số lời nguyền chống Nghệ thuật Hắc ám mà thầy Snape cần có để qua...

Hermione suy luận:

- Vậy là chừng nào thầy Quirrell còn cầm cự được với thầy Snape thì Hòn đá vẫn an toàn?

Ron nói:

- Chắc thứ ba tới là Hòn đá tiêu thôi!

- Bình tĩnh đi, tạm thời chúng ta cứ theo dõi hai giáo sư. Có chuyện gì thì ta báo cho giáo sư McGonagall hoặc cụ Dumbledore.

Aiden đáp.

- Ừ, và phải thận trọng nữa. Dù sao cũng chỉ là suy đoán, đừng nên để bị phát hiện thì tốt hơn.

Keelin dặn dò thêm.

Giáo sư Quirrell hóa ra can đảm hơn bọn trẻ tưởng. Trong những tuần lễ sau, thầy có vẻ xanh xao hơn và gầy hơn, nhưng không có vẻ gì là đã bị đánh gục. Thầy Snape thì vẫn nổi cơn tam bành thường xuyên.

Những ngày này, bọn trẻ dành hàng giờ trong thư viện để ôn thi. Các giáo sư ra hàng núi bài tập cho học sinh. Bài vở chất chồng đến nổi những ngày lễ Phục Sinh không có chút gì vui, nhất là so với kỳ Giáng sinh vừa rồi.

Cho đến một buổi trưa thì Ron hết chịu nổi, bùng nổ. Nó tức giận quẳng cây viết lông ngỗng xuống đất, ngó ra ngoài cửa sổ thư viện một cách khao khát:

- Không thể nào nhớ nổi ba cái mớ tùm lum này!

Hôm đó là một ngày đẹp trời, một ngày thật sự đẹp trời sau nhiều tháng âm u lạnh lẽo và mưa dầm. Bầu trời trong xanh, hoa Đừng-quên-tôi nở xanh ngát,và hương vị mùa hè dường như cũng đã thoảng đâu đó trong gió.

Cả bọn không đoái hoài gì tới Ron cho tới khi nghe Ron hỏi:

- Bác Hagrid, bác làm gì trong thư viện vậy?

Lão Hagrid lù lù hiện ra, giấu giấu giếm giếm cái gì đó sau lưng. Khoác cái áo da lông chuột chũi lù xù, trông lão thật là lạc lõng trong cái chốn "hàn lâm" gọi là thư viện này. Lão nói, với giọng ranh mãnh khiến bọn trẻ hứng thú ngay:

- Chỉ tạt qua ngó chút thôi! Ờ... mà cả lũ tụi bay làm gì ở đây? Tụi bay còn tra cứu tìm tòi về Nicolas Flamel nữa hả?

Lão đổi giọng ngờ vực. Nhưng Ron nói với giọng hết sức "ấn tượng":

- Ối, tụi cháu đã tìm ra cụ ấy là ai từ khuya rồi. Mà tụi cháu còn biết con chó ba đầu của bác đang canh giữ cái gì nữa kia. Đó là H...

- Suỵt!

Lão Hagrid dáo dác nhìn quanh coi có ai đang rình nghe không.

- Đừng có mà hét toáng lên về chuyện đó, tụi bay mắc chứng gì vậy?

- Thật ra có vài chuyện tụi cháu muốn hỏi bác, về chuyện canh giữ Hòn đá ấy mà, ngoài con Fluffy ra...

- SUỴT! Lão Hagrid phải bảo bọn trẻ nói nhỏ thôi bằng một cái suỵt to hơn.

- Các cháu nghe đây – Lát nữa các cháu hãy đến gặp ta, ta hứa là sẽ nói cho các cháu nghe bất cứ điều gì. Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận. Đừng có bép xép ở chốn này. Học sinh không được phép biết cái đó. Kẻo người ta lại tưởng ta tiết lộ cho các con biết...

Harry bèn nói:

- Vậy hẹn gặp bác sau vậy!

Lão Hagrid lê chân ra khỏi phòng.

Hermione có vẻ đăm chiêu:

- Bác ấy giấu cái gì sau lưng vậy ta?

- Mấy bồ nghĩ cái đó có dính dáng gì đến Hòn đá không?

Ellie hỏi

- Để mình đi xem lại, coi bác ấy đã tìm sách ở những kệ nào là biết ngay.

Keelin vừa nói vừa đứng lên.

- Để mình đi với bồ!

Ron đi theo, nó đã ê mông vì ngồi học rồi nên sẵn sàng kiếm cớ đi lại cho giãn gân cốt. Chỉ vài phút sau, hai người trở lại với một đống sách trên tay. Thảy đống sách lên bàn, Ron thì thầm:

- Rồng. Bác Hagrid tra cứu toàn sách nói về rồng! Coi nè: [Các giống rồng ở nước Anh], [Từ trứng đến khạc lửa-hướng dẫn dành cho người nuôi rồng].

Harry nói:

- Xưa nay bác Hagrid vẫn thích có một con rồng, bác có nói với mình như vậy hồi mình gặp bác ấy lần đầu tiên.

- Nhưng chuyện đó là phạm pháp! Lily kêu lên.

Ron nói thêm:

- Đúng vậy! Ai cũng biết là Hội nghị Warlocks vào năm 1709 đã cấm nuôi rồng. Nếu mà chúng ta cứ nuôi rồng trong vườn nhà thì thể nào dân Muggle cũng để ý, rồi phát hiện ra chúng ta ngay. Với lại, mình cũng đâu thể thuần hoá rồng, nguy hiểm lắm. Mấy bồ mà nhìn thấy mấy vết phỏng của anh Charlie vì để sổng mấy con rồng hoang ở Rumani kìa! Kinh lắm!

Harry thắc mắc:

- Nhưng mà ở Anh có rồng hoang không?

- Có đó. Aiden trả lời

- Mình nghe ông mình nói rằng: Bộ trưởng Pháp thuật có nhiệm vụ bưng bít thông tin về mấy con rồng. Cho nên lính của ổng cứ phải canh chừng, hễ dân Muggle nào mà lỡ nhìn thấy rồng là họ phải nguyền ếm ngay, cho người ta lú đi mà quên mất là đã thấy rồng.

Lily kể.

Hermione nêu lại vấn đề:

- Thế thì bác Hagrid giấu giếm cái gì?

Một giờ sau, bọn trẻ gõ lên cánh cửa của túp lều người giữ khóa. Chúng rất ngạc nhiên khi thấy tất cả cửa sổ, cửa cái đều kéo màn kín mít. Từ trong nhà, lão Hagrid hỏi vọng ra:

- Ai đó?

Rồi lão mới mở hé cửa cho chúng vào, xong vội vàng đóng kín lại ngay.

Bên trong nóng bức vô cùng. Mặc dù hôm ấy ngoài trời khá ấm, nhưng trong nhà lão Hagrid vẫn đốt lò sưởi. Lão pha trà và mời bọn trẻ ăn bánh mì thịt chồn. Bọn trẻ bây giờ đã quá thân thiết với lão Hagrid nên lập tức từ chối ngay món bánh mì "chọi chó, chó lỗ đầu" hôm nọ.

- Sao, các cháu muốn hỏi ta cái gì nào?

Không việc gì phải vòng vo tam quốc nữa, Aiden nói ngay:

- Dạ. Tụi con đang thắc mắc, không biết bác có thể nói cho tụi con biết ngoài con Fluffy ra, còn có cái gì khác đang canh giữ Hòn đá không?

Lão Hagrid nhăn mặt. Lão nói:

- Dĩ nhiên là ta không thể nói được. Thứ nhất, bản thân ta cũng không biết. Thứ hai, các con đã biết quá nhiều rồi, nên ta mà có biết thì cũng không thể nói gì thêm với mấy đứa nữa. Người ta có cất giữ cẩn mật Hòn đá ở đây là cũng có lý do chính đáng. Suýt nữa là nó bị đánh cắp khỏi Gringotts. Ta đoán là mấy đứa cũng đã tìm hiểu về chuyện đó rồi hén? Còn chuyện con Fluffy thì ta thua!

- Bác Hagrid ơi, bác nói vậy thôi, vì bác không muốn nói cho chúng cháu biết. Chứ bác biết hết mọi chuyện xảy ra ở đây mà.

Giọng cô bé Hermione dịu dàng, ấm áp, và nịnh nọt nữa chứ, khiến chòm râu của lão Hagrid rung rinh nhè nhẹ, chứng tỏ là lão đang mỉm cười. Cô bé nói tiếp:

- Chúng cháu chỉ thắc mắc là, ngoài bác ra, cụ Dumbledore còn có thể tin cậy ai để nhờ canh giữ Hòn đá nữa chứ?

Ngực của lão Hagrid dường như nở phòng lên khi nghe những lời nói phỉnh mũi này.

- Ờ... ta thấy cũng không hại gì nếu ta nói cho các cháu biết rằng... để coi... à... Cụ mượn con Fluffy của ta... bùa chú của một số giáo sư khác... Giáo sư Sprout... giáo sư Flitwick... giáo sư McGonagall...

Bác điểm tên các giáo sư trên đầu ngón tay.

- Giáo sư Quirrell... Và tất nhiên chính giáo sư Dumbledore cũng có bùa của cụ. Để coi, chờ ta một chút, ta quên mất một người. À, phải rồi, giáo sư Snape.

- Thầy Snape?

- Ừ... Coi bộ các cháu vẫn chưa hiểu hả? Thế này, thầy Snape góp sức bảo vệ Hòn đá, nên chắc chắn ông sẽ không đánh cắp nó rồi!

Harry thì thầm với cả bọn:

- Nếu thầy Snape ở trong nhóm bảo vệ Hòn đá, thì ông ấy lại càng dễ dàng khám phá ra những cách thức mà các giáo sư khác dùng để canh giữ Hòn đá. Có lẽ ông ấy đã biết mọi điều, ngoại trừ (có vẻ như vậy) lời nguyền của thầy Quirrell và cách vượt qua con chó ba đầu.

Hermione nôn nóng nói với lão Hagrid:

- Bác là người duy nhất biết cách trấn áp con Fluffy, phải không bác Hagrid? Và bác hứa đừng bao giờ nói cho ai biết cả, nhé bác? Ngay cả các giáo sư, bác cũng đừng nói nha?

Lão Hagrid tự hào đáp:

- Không một ai có thể biết được, ngoại trừ ta và cụ Dumbledore.

Harry tiếp tục thì thầm:

- Thôi, vậy cũng được.

Rồi nó nói với lão Hagrid:

- Bác ơi, cháu mở cửa sổ ra một chút được không? Cháu đang nóng chảy cả mỡ ra nè!

- Rất tiếc là không được, Harry à!

Lão Hagrid vừa nói vừa liếc chừng ngọn lửa trong lò sưởi, khiến cho cả bọn tò mò ngó theo.

- Cái đó là cái gì vậy, bác Hagrid?

Chính giữa ngọn lửa, phía dưới cái ấm đun nước, là một cái trứng to màu đen.

Lão Hagrid vò bộ râu với vẻ căng thẳng:

- À... đó là... ơ... là...

Lily xê đến gần ngọn lửa để nhìn cái trứng cho rõ hơn, cô bé thích thú lắm.

- Bác kiếm nó ở đâu ra vậy, bác Hagrid? Chắc là bác phải tốn khối của mới mua được nó hả bác?

Nhưng lão Hagrid bảo:

- Không phải là mua được, mà là ta thắng được.Tối hôm nọ, ta xuống làng để làm vài ba ly và chơi vài ván bài với người lạ. Hắn đem cái trứng ra đặt cược, thành thực mà nói, ta thấy hắn cũng có vẻ vui mừng khi tống được cái đó cho ta.

Keelin hỏi:

- Nhưng mà bác sẽ làm gì một khi cái trứng nở ra?

- Thì... bấy lâu nay ta đã phải đọc mấy cuốn sách...

Lão lôi từ dưới gối ra một cuốn sách to.

- Ta mượn quyển này trong thư viện để tham khảo đây – [Nuôi rồng để giải trí và kinh doanh] – sách cũng có phần lạc hậu rồi, đành vậy thôi, nhưng trong này vẫn có đủ những chỉ dẫn căn bản. Coi, phải để trứng trên ngọn lửa, bởi vì mẹ rồng thường phà hơi vào trứng... Để coi nào, khi trứng nở, cứ nửa giờ lại cho nó uống một xô rượu mạnh trộn với tiết gà. Còn đây nữa này... [Làm thế nào phân biệt các loài trứng khác nhau]... À, cái trứng mà ta đang có đây là một hậu duệ của Hắc long Na uy. Giống này hiếm lắm đó!

Lão Hagrid có vẻ rất hài lòng với chính mình. Còn Hermione thì không. Nghe tới chuyện ấp trứng trên lửa, cô bé "khuyến cáo":

- Bác Hagrid, bác đang sống trong một căn nhà gỗ!

Nhưng lão Hagrid chẳng buồn nghe. Lão đang dời than lửa, khoái chí ngâm nga một mình.

Bỗng, cái trứng bắt đầu nứt ra. Có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy. Nó phát ra tiếng lách cách nghe hết sức buồn cười.

Mọi người hoảng hốt kéo ghế ngồi quây quanh cái bàn, nín thở quan sát.

Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bới bên trong vỏ trứng, và cái trứng vỡ banh ra. Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn. Tuy nó còn bé con nhưng trông chẳng xinh tí nào. Aiden nghĩ nó giống như một cái dù đen te tua. Những cái cánh lởm chởm gai của nó quá to so với thân hình thuôn đẹt giơ xương. Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to, lại thêm đôi mắt lồi màu cam, và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm mấp mô.

Nó khịt mũi. Vài ba tia lửa xẹt ra từ mõm nó.

Vậy mà lão Hagrid xuýt xoa:

- Thấy nó đẹp chưa?

Lão giơ tay vỗ nhẹ vào đầu con rồng. Nó nhe mấy răng nanh nhọn hoắt, táp ngay ngón tay lão. Lão Hagrid nói:

- Coi kìa, nó nhận má nó đó!

Bọn trẻ thích thú ngắm nghía con rồng. Chỉ có Aiden đăm chiêu ngắm nhìn, rồi cậu cất bước đứng cạnh cửa sổ, dùng phép che chắn lên tấm rèm cửa để đảm bảo không ai nhìn lén.

- Bác nên tìm cách đưa nó đi ngay đi bác Hagrid à! Nuôi rồng là phạm pháp!

Cả đám bừng tỉnh khi lời cảnh cáo của Aiden.

- Ôi đúng rồi, sẽ có chuyện lớn khi ai đó phát hiện ra mất!

Ellie nói

- Thả nó đi, bác Hagrid!

Nhưng lão Hagrid không chịu:

- Bác không thể làm như vậy được. Nó còn nhỏ quá. Nó chết mất!

Lily nói to:

- Bác Hagrid! Ba tuần nữa thì Norbert sẽ dài bằng căn nhà của bác, không thể giấu nó được đâu.

Lão Hagrid cắn môi suy nghĩ:

- Ta... ta biết ta không thể giữ nó mãi, nhưng ta không thể quẳng nó đi, thí mặc nó được. Làm sao ta có thể...

Harry bỗng quay qua Ron, reo lên:

- Charlie!

Ron nói:

- Bồ lú lẫn hả? Mình là Ron mà, không nhớ hả?

- Không... mình không nói bạn, mà là anh của bạn – anh Charlie ấy, ảnh ở Rumani, đang nghiên cứu về rồng. Chúng mình có thể gởi Norbert cho ảnh, nhờ ảnh chăm sóc nó cho đến khi đủ cứng cáp thì thả nó về với thiên nhiên.

Ron reo lên:

- Sáng suốt thiệt! Bác thấy sao hả bác Hagrid?

Lão Hagrid rốt cuộc cũng phải đồng ý cho bọn trẻ gởi cú tới Charlie để hỏi ý kiến của anh về con rồng.

Một tuần sau đó, anh Charlie hồi âm đồng ý nhận con rồng, nhưng phải đưa con rồng lên tòa tháp cao nhất vào nửa đêm thứ bảy để bọn họ vận chuyển. Harry và Ron xung phong nhận việc này vì tấm áo choàng tàng hình của Harry đủ to để che hết.

Ron trong lúc phụ lão Hagrid cho con rồng ăn thì bị nó cắn cho phát, bàn tay của Ron sưng phù cả lên. Vậy là Harry sẽ đi cùng Hermione. Không may là tối hôm đó Harry và Hermione bị bắt. Kèm theo là Neville với Draco cũng bị bắt theo luôn, hai đứa nghe lỏm được nên đi theo. Thế là bốn đứa bị giáo sư McGonagall phạt cấm túc và trừ 50 điểm mỗi đứa.

Mấy đứa có vẻ điêu đứng vì chuyện này lắm. Aiden để ý thấy không còn ai nói chuyện với tụi nó, đứa nào đứa nấy cũng âm thầm, không còn chơi nổi nữa.

- Vài tuần nữa họ sẽ quên hết chuyện này đấy mà! Anh Fred với anh George từng làm cho nhà Gryffindor mất cả đống điểm, nhưng mà rồi hai anh ấy vẫn được mọi người yêu mến đó thôi!

Ron an ủi

- Nhưng mà hai anh ấy chưa bao giờ làm mất 150 điểm ngay một lúc, đúng không?

Harry khổ sở hỏi lại, và Ron thừa nhận:

- Ờ ... chưa ....

Cả bọn an ủi nhau. Aiden đành lập ra kế hoạch ôn thi để mấy đứa bận bịu mà quên đi chuyện này. Cả đám cặm cụi học bài, cố gắng nhớ những công thức pha chế các chất độc phức tạp, học thuộc lòng bùa chú và các lời nguyền, nhớ kỹ ngày tháng xảy ra những khám phá pháp thuật và những cuộc nổi dậy của bọn yêu tinh ...

Tối thứ sáu, 4 đứa bị phạt phải làm việc gì đó ở Khu rừng cấm. Cả bọn lo lắng, dặn dò có chuyện gì thì nhớ kể lại cho bọn họ.

Sáng hôm sau, cả đám hẹn nhau ở một phòng trống, rồi tròn mắt lắng tai nghe Harry và Hermione kể lại những chuyện đã xảy ra trong rừng.

Harry không thể nào ngồi yên được. Nó đi qua đi lại, giọng nói vẫn còn run rẩy:

- Lão Snape muốn lấy Hòn đá Phù thủy cho Voldemort... Voldemort đang chờ đợi trong khu rừng... vậy mà mình cứ tưởng lão chỉ muốn làm giàu...

Ron thì thào với giọng kinh hoàng, như thể sợ Voldemort có thể nghe được tụi nó vậy:

- Đừng nói cái tên đó ra!

Nhưng Harry không nghe:

- Anh Firenze nhân mã cứu mình, lẽ ra ảnh không được làm như vậy... Anh Bane (nhân mã) giận lắm... Ảnh nói như vậy là xen ngang vào những điều mà các hành tinh đã tiên tri... Mấy hành tinh ấy chắc đã cho thấy trước ắt là có ngày Voldemort sẽ trở lại... Anh Bane thì nghĩ rằng, đáng ra anh Firenze cứ nên để cho Voldemort giết mình... Chắc là điều đó cũng được ghi trên các hành tinh!

Ron lại suỵt:

- Bồ làm ơn đừng nói cái tên đó ra nữa.

Harry tiếp tục, mặt mày ửng đỏ lên:

- Bây giờ mình chỉ còn chờ đến lúc lão Snape đánh cắp được Hòn đá, và Voldemort đến lấy mạng mình... Chà, chắc là anh Bane khoái lắm.

Hermione trông hoảng sợ vô cùng, nhưng cô bé cũng cố nói vài lời an ủi:

- Harry, mọi người nói cụ Dumbledore là người duy nhất mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy kiêng dè e sợ. Ở bên cạnh cụ Dumbledore, thì bạn không lo bị Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hãm hại. Dù sao đi nữa, ai dám chắc tiên đoán của mấy người nhân mã là đúng? Mình nghĩ bói ra ma, quét nhà ra rác ấy mà; với lại giáo sư McGonagall cũng vẫn hay nói rằng bói toán là chi ngành thiếu chính xác nhất trong các bộ môn pháp thuật.

- Ừ, bồ sẽ không sao đâu Harry. Cụ Dumbledore sẽ không để chuyện gì xảy ra với học sinh tụi mình đâu. Chuyện trước mắt bây giờ là mấy bồ phải bình tĩnh, tập trung cho kì thi ngày mai.

Aiden cũng an ủi Harry, đồng thời nhắc nhở tụi nhỏ phải tập trung cho kì thi.

Aiden thi khá suôn sẻ. Bài thi viết diễn ra trong phòng học lớn, nóng bức vô cùng. Để làm bài, học sinh được phát những cây bút lông ngỗng mới, đặc biệt, đã được ếm bùa Chống-gian-lận-thi-cử.

Học sinh cũng phải thi thực hành. Giáo sư Flitwick gọi từng đứa một vào lớp để xem chúng có thể làm cho một trái thơm nhảy múa lạch bạch qua hết một bàn giấy không. Giáo sư McGonagall thì quan sát bọn trẻ biến những con chuột thành hộp đựng thuốc lá. Điểm được cho tùy theo hộp đẹp xấu, hộp nào có râu thì bị loại. Còn giáo sư Snape thì đứng canh sau lưng bọn học sinh khiến chúng hết sức căng thẳng khi cố gắng nhớ lại cách pha chế thuốc lú.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net