Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp đến lễ Giáng sinh. Vào một buổi sáng giữa tháng mười hai, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, thấy khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Mặt hồ đông cứng, và hai em sinh đôi nhà Weasley vừa bị phạt vì đã phù phép cho mấy trái cầu tuyết cứ lăn tròn theo giáo sư Quirrell, rồi cho nẩy lên đằng sau tấm khăn vành của ông.

Bọn cú xông pha trong bão tuyết để đưa thư đã được lão Hagrid điều dưỡng cho lại sức trước khi có thể bay đi tiếp.

Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghỉ lễ.

Những ngày này, căn phòng sinh hoạt nhà Syltherin và Đại Sảnh Đường vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, nhưng các hành lang lại lạnh cóng. Những cơn gió cắt da cứ rung lắc cửa kính các phòng học. Thê thảm nhất là chuyện lớp của thầy Snape lại nằm ở dưới tầng hầm. Ở đó bọn trẻ thở ra khói mịt mờ, và cố đứng càng sát cái vạt nóng của mình càng tốt.

Một hôm, trong lớp học Độc dược, Draco Malfoy lên tiếng:

- Tao thấy thiệt là tội nghiệp cho mấy đứa phải ở lại trường, gia đình không thèm đón tụi nó về ăn Giáng sinh.

Khi nói cái câu đó, nó hướng về Harry Potter. Crabble và Goyle cười khúc khích. Kể từ trận Quidditch mà Gryffindor chiến thắng Slytherin, Malfoy càng ngày càng khó chịu hơn. Cay cú về chuyện Slytherin thua trận, Malfoy đã tìm cách chọc cười thiên hạ bằng cách kể chuyện bịa là một con ếch mồm to sẽ thay thế Harry ở vị trí Tầm thủ trong trận đấu kế tiếp như thế nào. Rồi khi thấy chẳng ai thèm cười, bởi vì ai cũng phục lăn vụ Harry trị được cây chổi giở chứng, thì nó càng tức giận và đố kỵ, quay ra châm chọc Harry về việc cậu bé không có một gia đình riêng.

Tuy nhiên cả bọn ai cũng làm lơ thằng Malfoy, thấy không ai phản ứng nó tự cảm thấy chán rồi hầm hừ bỏ đi.

Sau buổi học Độc dược, lúc rời căn hầm, bọn trẻ phát hiện có một cây thông to đứng ở cuối hành lang. Nhưng nhờ hai cái chân khổng lồ thò ra dưới gốc cây và giọng nói ồm ồm mà tụi nhỏ biết ngay là lão Hagrid đang đứng đằng sau.

Ellie ngọt ngào hỏi:

- Chào bác Hagrid. Bác có cần tụi cháu giúp một tay không?

- Để cháu giúp bác, bác Hagrid. Ron nói

- Khỏi, bác xoay sở được mà, cám ơn mấy con.

Chợt có tiếng Malfoy lạnh lùng cất lên phía sau lưng:

- Có tránh đường ra không thì bảo? Tính đứng đó kiếm mấy đồng tiền lẻ, hở Ron? Tao thấy mày coi bộ có triển vọng trở thành tay gác cổng sau khi học xong Hogwarts lắm đó. Mà thật ra, đem so cái chòi của lão Hagrid với cái ổ của nhà mày chui rúc, thì cũng như cung điện rồi hén?

Ron vừa nhào vô Malfoy thì thầy Snape xuất hiện ở cầu thang:

- WEASLEY!

Ron đành buông cổ áo Malfoy ra.

Lão Hagrid thò đầu ra khỏi đám cành lá rậm rạp như râu tóc lão, nói:

- Thưa giáo sư Snape, chính Malfoy gây sự trước. Malfoy xúc phạm gia đình trò Ron Weasley.

Thầy Snape nói:

- Thật như vậy sao?

- Dạ đúng thưa thầy, có tụi con làm chứng ạ

Ellie đáp

- Cho dù vậy, đánh nhau vẫn là vi phạm nội quy trường Hogwarts... Nhà Gryffindor bị trừ năm điểm. Thôi, giải tán!

Malfoy, Crabbe và Goyle bèn xông ào qua cây thông làm rơi rụng vô số lá kim khắp nơi, và chúng lấy làm khoái trá lắm.

Ron nhìn theo bọn Malfoy, nghiến răng trèo trẹo:

- Tao sẽ đập nó. Có ngày tao sẽ đập nó!

Harry nói:

- Tớ ghét cả hai: cả thằng Malfoy lẫn lão Snape.

Lão Hagrid bảo:

- Thôi, vui lên đi, sắp đến lễ Giáng sinh rồi. Ta định nói với các cháu cái gì nhỉ... À, đi theo ta vô Đại Sảnh đường ngó một cái đi!

Cả năm đứa bèn theo lão Hagrid cùng cây thông của lão vô Đại Sảnh đường. Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bận bịu trang hoàng trong đó.

- À, bác Hagrid! Bác đặt cái cây cuối cùng ấy vô góc kia được không?

Sảnh đường trông thật lộng lẫy. Những tràng hoa và dây tầm gởi giăng mắc khắp tường và có không dưới một tá cây thông chóp nhọn đứng khắp phòng, một số cây lấp lánh như trái cầu nhỏ, một số khác lung linh hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên. Lão Hagrid hỏi:

- Còn mấy ngày nữa thì các cháu về nhà nghỉ lễ?

Hermione đáp:

- Ngày mốt ạ.

- Vậy có đứa nào đăng ký ở lại trường không?

- Dạ có con và Harry thôi, năm ni ba má con đi thăm anh Charlie ở Rumani. Ron nói

- Ừ, ở lại trường cũng vui lắm đó mấy đứa.

- Mọi người! Còn nửa giờ nữa mới ăn trưa, vậy tụi mình vô thư viện đi!

Hermione cắt ngang

- Ờ, đúng rồi đó.

Aiden cố lắm mới dứt được mắt khỏi giáo sư Flitwick: Ông đang dùng một cây đũa phép, làm tuôn ra một đống quả cầu bằng vàng, rồi treo chúng lủng lẳng lên cành cây thông mới đem đến.

Lão Hagrid theo bọn trẻ ra khỏi Sảnh đường.

- Vô thư viện hả? Nghỉ lễ tới nơi mà còn vô thư viện. Tụi bây chăm dữ à nghe

Harry tươi cười giải thích:

- Đâu phải tụi con vô đọc sách học hành. Tại vì từ khi bác nói đến cái tên Nicolas Flamel, tụi con đâm tò mò muốn biết ông ấy là ai.

Lão Hagrid có vẻ sửng sốt.

- Tụi bây... cái gì?... Nghe đây nè...Ta dặn tụi bây rồi... dẹp cái vụ đó đi. Con chó có canh giữ cái gì thì cũng không dính dáng tới tụi bây hết!

Hermione nói:

- Tụi con chỉ muốn biết Nicolas Flamel là ai thôi mà!

Harry nói thêm:

- Nếu mà bác nói cho tụi con biết thì có phải đỡ mất công rắc rối không? Tụi con đã tra cứu hàng trăm quyển sách rồi mà vẫn không tìm thấy ông ấy ở đâu cả... Bác chỉ cần gợi ý một tí xíu thôi.

Nhưng lão Hagrid vẫn lạnh nhạt:

- Ta sẽ không nói gì cả.

- Vậy thì tụi con đành phải tự lần mò thôi!

Ron nói rồi kéo các bạn vội vàng đến thư viện, bỏ lại lão Hagrid trông đang hết sức cáu kỉnh.

Kể từ hôm đó, bọn trẻ quả thật đã miệt mài tra cứu sách vở, bởi, không lần từ manh mối này, thì còn biết hy vọng vào đâu để tìm ra tông tích cái vật mà ông thầy Snape định đánh cắp? Rắc rối nằm ở chỗ không có tên ông ấy trong "Những phù thủy vĩ đại của thế kỷ hai mươi", cũng không có trong "Những tên tuổi huyền bí đáng chú ý của thời đại chúng ta". Trong cuốn "Những khám phá pháp thuật hiện đại quan trọng" không có tên Flamel, và "Một nghiên cứu về những phát triển gần đây trong pháp thuật "cũng vậy.

Dĩ nhiên là còn hàng đống sách khác để tham khảo trong thư viện: hàng vạn quyển sách, hàng ngàn giá sách, hàng trăm dãy kệ sách cao ngất tạo thành những lối đi hẹp.

Tất nhiên cũng không thể hỏi ai được vì đám Harry lo rằng sẽ để lộ tin tới tai thầy Snape.

Cả bọn bước ra khỏi những dãy sách, lắc đầu. Ellie nói:

- Trong thời gian nghỉ lễ, hai bạn cứ tiếp tục tìm đi. Nếu tìm ra cái gì thì nhớ gởi cú báo tin cho tụi mình biết với nha!

Ron đề nghị:

- Mấy bạn cũng thử hỏi ba má xem họ có biết Flamel là ai không. Hỏi họ thì chắc là an toàn hơn.

- Ừ, mình sẽ hỏi.

Kỳ nghỉ lễ bắt đầu, đứa nào đứa nấy cũng lên xe về với gia đình mình. Aiden cùng gia đình năm nay đi chơi ở một khu sinh thái, nơi đây có mạch suối khoáng nóng rất nổi tiếng. Aiden vui sướng tận hưởng đến nỗi quên béng hỏi ba mẹ về Nicolas Flamel. Bất quá cậu không quên gửi quà giáng sinh cho mấy bạn. Aiden gửi cho mỗi người một set trang phục đầy đủ phụ kiện từ đầu đến chân gồm nón, quần áo, giày, túi xách. Đây đều là những thứ cậu đã tỉ mỉ lựa chọn và đặt thiết kế riêng phù hợp với từng người.

Vào đêm giáng sinh, Aiden lên giường ngủ với nỗi háo hức trông cho đến sáng mai, để được nhận quà giáng sinh, được ăn ngon và chơi vui. Aiden nằm lăn qua lộn lại một chập thì ngủ thiếp đi với nụ cười trên môi.

Tờ mờ sáng hôm sau, Aiden giật mình tỉnh giấc. Cậu vội vàng phóng ra khỏi giường, tròng lên mình chiếc áo khoác len rồi bước ra phòng khách. Một đống quà được xếp ngay ngắn dưới cây thông, Aiden phấn khích chạy lại, năm nay cậu được nhiều quà nhất mọi năm nha.

- Giáng sinh vui vẻ con trai!

Ba mẹ Aiden cất giọng ngái ngủ chúc mừng, có vẻ họ cũng vừa mới thức dậy.

- Sweetie con mở quà đi, năm nay con có thêm bạn nên được nhiều quà quá ha.

Aiden cầm gói trên cùng lên. Cái gói được bọc bằng một lớp giấy dày cộm, là Lily tặng. Aiden tò mò mở ra.

- Ôi là một cuốn sổ ghi chú về sinh vật huyền bí do chính tay Newt Scamander viết.

Cuốn sổ này được ghi chú rất chi tiết, nhìn lướt qua Aiden thấy có rất nhiều thứ mới lạ, những kiến thức này có tiền chưa chắc đã mua được. Aiden vui sướng nghĩ

Món quà thứ hai có kích thước khá nhỏ, được bọc bằng một lớp giấy đỏ thẫm, phía trên kèm một tấm thiệp chúc mừng giáng sinh được viết tay rất đẹp đẽ, là của Ellie. Bên trong là một chiếc đồng hồ tinh xảo, giá trị không nhỏ nha. Có vẻ Ellie để ý thấy cậu hay hỏi giờ nên tặng món quà này, cô nàng thật tinh tế quá.

Món quà thứ ba là của Keelin tặng, đó là một chai nước hoa tự chế. Chai nước hoa nổi bật với thiết kế màu xanh lam nhạt dễ chịu, tươi mát cùng hương thơm hoàn hảo giữa tinh dầu Cam Quýt và Gỗ tạo nên hương thơm tươi mới, hấp dẫn với 3 mùi hương cụ thể: Hương đầu: Bưởi Chùm, Cam Đắng, Chanh Vàng và Táo Xanh. Hương giữa: Gừng, Quế, Đinh Hương, Phong Lữ. Hương cuối: Vetiver và Gỗ.

Có một lần Aiden nói cậu rất thích hương thơm, không ngờ Keelin lại nhớ rõ và tặng cậu món quá này, cậu cảm động không thôi.

Tiếp đó là quà Hermione tặng: một chiếc máy nghe nhạc cầm tay. Ôi món quà này cũng không dễ gì mua được, Hermione thật có tâm quá. Aiden thường hay ngâm nga, hát vu vơ vài câu, có vẻ Hermione đã nghe được và biết cậu thích âm nhạc.

Harry tặng cho cậu một bộ sách về rồng, phía trên ngoằn ngèo mấy chữ tặng Aiden, có vẻ là Harry đã nhờ bác Hagrid mua giùm và gửi tặng cho cậu vì không ra khỏi trường được.

Món quà của Ron là một gói to lùm xùm, bên trong là một chiếc áo ấm đan tay rất dày, màu xanh ngọc bích, cùng một hộp kẹo bơ to do một tay bà Weasley chế biến. Aiden bốc một viên ăn thử, rất ngon.

Chỉ còn lại một gói quà, là của ba mẹ tặng. Aiden cầm lên tay sờ nắn. Nó rất nhẹ. Cậu mở gói quà cuối cùng này ra.

Một cái gì đó màu xám bạc và mềm mại như nước, tuột xuống sàn, nằm yên đó với những nếp gấp óng ả.

-Này là... áo khoác tàng hình ạ?

Aiden không tin vào mắt mình, cậu đã đọc về nó trong sách rồi, chiếc áo này thật sự rất hiếm a.

- Đúng rồi, thông minh lắm con trai!

- Con thích không Aiden?

Ba mẹ Aiden thay phiên nhau nói, họ rất thích thú khi nhìn phản ứng của con trai mình.

-Tất nhiên là thích ạ! Chiếc áo này rất hiếm đó!

- Haha đúng là tốn kha khá thời gian để làm nó đó! Ta đã thuê người đi thu thập lông của Kín Nửa Vời (Demiguise), đáng tiếc chỉ thu thập đủ cho một người mặc mà thôi.

Aiden choàng cái áo qua vai rồi nhìn xuống chân, nhưng chẳng thấy chân mình đâu nữa. Cậu chạy lại tấm gương soi. Giờ thì không nghi ngờ gì nữa: trong gương là hình ảnh của cậu, nhưng chỉ có một cái đầu lơ lửng trong không trung, còn toàn thân thì hoàn toàn vô hình.

- Ôi.. xịn quá! Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm! Ôi.. tuyệt quá đi mất...

Aiden thích thú, cậu cứ suýt soa mãi thôi. Ba mẹ Aiden thấy cậu như vậy thì hài lòng lắm, họ rất vui khi cậu thích món quà này.

Bỗng Aiden như nhớ ra gì đó, cậu chạy vội vào phòng rồi đem ra 2 món quà nhỏ.

- Giáng sinh vui vẻ ạ!

Ba mẹ Aiden nhận lấy hộp quà rồi mở ra. Là một đôi găng tay.

- Là con tự làm đấy ạ.

- Ôi cảm ơn con, Sweetie!

- Haha đẹp lắm, con khéo tay thật đấy!

Ba mẹ Aiden cảm động đeo găng tay vào, vừa in. Găng tay được làm đơn giản nhưng xinh xắn, đeo vào mịn như bông. Con của họ quả là một đứa trẻ ngọt ngào mà.

Thế là cả nhà Yaxley ôm nhau, tận hưởng lễ giáng sinh ấm cúng bên gia đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net