34. [hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mùa xuân của nhiều năm sau.

tại thủ đô của của miền nước Pháp - Paris.

tuyết đã sớm tan, hoa cỏ đua nhau nở rộ khắp cung đường xinh đẹp, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoa mỹ. nắng ấm len lỏi qua từng tán lá, dịu nhẹ xuyên qua khung cửa kính và dừng lại tại mái tóc màu nâu sẫm của thiếu niên nũng nịu đang nằm trong vòng tay của nam nhân bên cạnh.

tấm chăn trắng tinh được Jaehan kéo lên, che đi thân thể trần trụi nhưng đâu đó lại xuất hiện vài vết hôn sâu tím đỏ của bản thân. Yechan thấy người kia nhăn nhó vì ánh sáng nắng sớm, liền đưa tay che chắn trước mặt, thành công làm người yêu tiếp tục ngủ mơ.

"hôm nay chúng ta có chuyến bay đấy, hyungie à."

Yechan không nỡ đánh thức người yêu nhỏ của mình nên giọng nói nhỏ nhẹ như đang thủ thỉ, nhưng cũng không thể tránh được việc người kia nghe được liền giật mình.

"ah... anh quên mất."

Jaehan định ngồi dậy nhưng bị yechan giữ chặt lại trong cái ôm của cậu, hai cơ thể trần trụi cứ thế ma sát với nhau mà không chút ngần ngại, cậu khẽ nói,

"mới gần sáu giờ thôi, cho em ôm chút."

Jaehan âm thầm thở dài, anh nheo mắt một cách mệt mỏi, "eo anh đau quá, buồn ngủ nữa, không biết có lên máy bay nổi không."

dù thời gian có trôi qua cỡ nào đi chăng nữa, thì việc Jaehan bị Yechan hành đến mức không đi nổi vẫn trường tồn mãi. từ một học sinh năm cuối, cho tới khi đã hoàn thành khóa học ở Pháp vào năm hai mươi tư, Jaehan vẫn bị thằng nhóc nhỏ hơn một tuổi đè.

"không sao đâu, em sẽ chăm sóc anh thật tốt mà."

Jaehan bĩu môi, vùi mặt vào lồng ngực Yechan mà nhắm mắt thêm một chút nữa, cậu đưa tay nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc mềm của anh, sau còn ngửi mùi hương thơm thoang thoảng trên tóc.

"ở Hàn Quốc hoa anh đào đang nở rất đẹp, Hyuk chụp cho em xem rồi." - Yechan mỉm cười.

"à đúng rồi, nếu theo lịch trình thì chuyến bay sẽ đáp ở Hàn vào lúc bốn giờ chiều nhỉ? ba mẹ bảo chúng mình sẵn tiện đón nhóc Jaechan về nhà luôn."

"ba mẹ nói với Hanie vậy hả? còn họ thì sao?"

Jaehan bất mãn nói, "đi chơi, biết tin chúng ta về nước nên họ lên lịch đi du lịch rồi, để thằng nhóc bánh bao đó ở nhà nhờ mình giữ."

"ahh... nghĩ tới thôi đã mệt mỏi rồi."

Jaehan nhẹ ngồi dậy, mắt theo vô thức ngắm nhìn ngọn tháp cao vời vợi ngoài kia, từ căn chung cư này có thể ngắm tháp Eiffel theo một cách hoàn hảo nhất. ngắm xong liền quay lại người bên cạnh, cúi xuống và đặt lên trán cậu cái hôn dịu nhẹ.

"anh muốn về Hàn lắm rồi."

[...]

tại Hàn Quốc, ánh chiều tà khẽ chiếu rọi xuống thành phố Seoul, nhuộm đỏ cả một mảng bầu trời. trên chiếc xe với thương hiệu BMW quen thuộc, Jaehan cùng Yechan ngồi ở ghế sau, háo hức ngắm nhìn cảnh đường phố đã từng rất quen thuộc, nay có phần thay đổi.

dừng trước trường mầm non, cả hai đón nhóc Jaechan về nhà.

Shin Jaechan là đứa em của cả hai người, là đứa con chung của ông Shin và bà Kim. thật ra thằng nhóc đã xuất hiện từ cái lần ba mẹ hai người đi du lịch vào kỳ nghỉ đông năm ấy, cũng không nghĩ là lại nhanh như vậy, mới đây cũng hơn bốn năm rồi.

"Jaechanie hôm nay đi học có ngoan không nè?" - Jaehan bế Jaechan nhỏ xíu đặt trên đùi mình, vui vẻ dùng biểu cảm cưng nựng nói chuyện với nhóc.

"có ạ, hyung lớn và hyung nhỏ về nhà, Chanie vui lắm!"

Yechan lúc trước cực kì yêu thích trẻ con, tuy nhiên với thằng nhóc Jaechan này thì độ yêu thích đã giảm bớt. có lẽ vì người yêu cậu mỗi lần gặp nó là lại cho cậu ra rìa chăng?

Jaechan chỉ mới hơn ba tuổi đầu, nhưng độ nhận biết của thằng bé cũng không tệ. chỉ có điều, thay vì nghĩ Jaehan là anh lớn, thì Jaechan lại nghĩ ngược lại.

lúc đầu Jaehan còn không chịu cơ, vì không muốn bản thân nhìn nhỏ tuổi hơn Yechan, nên suốt ngày bắt nhóc Jaechan gọi mình là anh lớn. nhưng bây giờ quen rồi, dù sao thì ở bên Yechan, Jaehan lúc nào mà chả ba tuổi.

"hyung lớn có chuyện gì buồn sao?" - nhóc Jaechan ngước nhìn sang Yechan đang ngồi ở ghế bên cạnh, ngây thơ hỏi.

cậu bĩu môi, ghen tị nhìn thằng em của mình đang bám lấy người yêu mình, "tại Chanie dành hyung nhỏ với anh đấy."

Jaehan bật cười, đẩy vai cậu một cái, "em ghen với cả em trai của chúng ta luôn hả?"

"em bình thường."

"hyung lớn giận ròi giận ròi." - Jaechan bật cười thích thú.

"xì, anh quăng mày vào chuồng gà luôn bây giờ."

sau khi đón nhóc Jaechan, cả hai có ghé vào trung tâm mua sắm mua một ít đồ trước khi về nhà.

cho tới khi về được tới nhà thì trời cũng đã sập tối. Yechan và Jaehan về lại căn biệt thự của gia đình lúc trước mà có vẻ bồi hồi, kí ức cũ liên tục hiện về.

sau khi cả ba người ăn tối, Yechan như thói quen nằm ở trong phòng Jaehan mặc dù chẳng có anh trong đó. bởi anh phải dỗ dành bé Jaechan đi ngủ rồi.

"ờ, tôi về nước rồi, mới hạ cánh lúc chiều." - Yechan nói chuyện qua điện thoại.

"rồi sao? mai gặp chứ? dù sao mai cũng là cuối tuần, rủ hội anh em gặp mặt cho vui."

người Yechan đang nói chuyện là Hyuk, cả hai vẫn giữ liên lạc cho tới tận bây giờ. thi thoảng cậu sẽ nhớ lại những chuyện cũ, nhưng mỗi lần như thế đều bật cười vì chúng có lẽ là những kỉ niệm khó quên.

"Sebin hyung biết tin chưa? bọn tôi chưa nói cho Hangyeom và Jungha hyung đâu."

"tôi cũng chưa nói cho Sebinie, hai người định tạo bất ngờ hả?"

"có lẽ vậy, Hanie muốn thế."

Yechan vừa dứt câu thì Jaehan đã mở cửa bước vào, anh thở phào nhẹ nhõm vì Jaechan đã chịu đi ngủ sớm ở phòng của nó. thấy vậy, Yechan liền nói với người trong điện thoại,

"tắt nhé, người yêu tôi vào, ngủ ngon."

Jaehan sau đó liền đi tới giường, gương mặt có chút bán tín bán nghi khi thấy Yechan mập mờ như thế.

"em nói chuyện với ai vậy?" - Jaehan nằm xuống, ngay bên cạnh Yechan và gối đầu trên tay cậu làm nũng.

"sao? bé quan tâm hả?"

"lại còn chúc người ta ngủ ngon? em còn chưa thèm chúc anh một câu nữa."

Yechan có chút nhịn cười không được liền cười mỉm, Jaehan mà biết người đó là Hyuk có lẽ anh ấy sẽ xấu hổ lắm cho mà xem, nhưng bây giờ cậu cứ vờn anh một chút đã.

"bé ghen sao? cả thân thể này của em đều là của bé hết rồi mà."

Jaehan ngại ngùng quay lưng đối diện cậu, tay khoanh lại, vẫn nói một cách đanh đá,

"đừng đùa với anh, em chỉ mới vừa về Hàn thôi mà đã dây dưa với em nào rồi à?"

Yechan thuận tay ôm trọn vòng eo của người yêu nhỏ, sau đó dùng lực kéo mạnh vào. cảm nhận được sự va chạm của hai thân thể, Yechan thích thú cười,

"em đã dây dưa với ai ngoài bé đâu?"

Jaehan cau mày, "chúng ta dây dưa khi nào? em không xem anh là người yêu à?"

"Hanie quên nhanh thật đó, ở trong chính căn phòng này, chúng ta đã từng dây dưa với nhau mà."

"yah! đừng có đánh trống lảng, em vừa nói chuyện với ai?" - Jaehan có chút chột dạ.

"bạn em thôi mà."

"tên?"

"Yang Hyuk ạ."

Jaehan đơ người, đúng như dự đoán của Yechan, anh sau đó xấu hổ nhìn cậu, tỏ vẻ giận dỗi như con nít lên ba.

"sao? anh muốn em chúc anh ngủ ngon đúng không?" - Yechan lật mặt, biểu cảm lưu manh mỉm cười nhìn anh.

"hứ, không cần!"

"thôi được, không chúc nữa, vì đêm nay chúng ta sẽ không ngủ."

"kh-khoan đã Yechan... ưm.. a..."

[...]

ngày hôm sau, tại một tiệm hoa nhỏ nơi góc phố thầm lặng, Hangyeom chăm chú ngắm nhìn những bó hoa tươi tắn sau khi đã chăm sóc nó xong.

Jungha từ trong bưng trên tay hai tách cà phê nóng, nhẹ nhàng đặt trước bàn, nơi Hangyeom đang ngồi.

"đáng lẽ ra anh nên nghỉ ngơi ở nhà mới phải, cả đêm hôm qua anh đã vật lộn với mớ giáo trình đó mà." - Hangyeom có chút xót người yêu nhưng cũng tỏ ra giận dỗi vì anh đã không chịu nghe lời mình.

"không đâu, cả tuần anh đã ít gặp được Gyeomie rồi, chủ nhật còn bắt anh ở nhà, sao anh có thể chịu được khi thiếu em chứ?"

nghe những lời đường mật từ Jungha, Hangyeom mềm lòng nhắm mắt chấp nhận cho qua. dẫu sao thì cả tuần chỉ có một ngày chủ nhật, dành thời gian cho nhau là điều tuyệt nhất rồi.

ting!

tiếng chuông quen thuộc vang lên khi có khách bước vào.

ánh dương ban mai len lỏi qua từng cánh hoa tulip, Sebin bước vào, nở một nụ cười tươi chào bạn mình, phía sau là Hyuk đi cùng.

"Sebinie!" - Hangyeom đứng dậy, tiến tới ôm lấy Sebin như thể cả hai đã lâu ngày không gặp, mặc dù lần cuối gặp mặt chỉ mới cách đây vài ngày.

"Jungha hyung, anh khỏe chứ? công việc giảng viên như thế nào rồi?" - thay vào đó thì Hyuk lại hỏi han Jungha nhiều hơn vì ít gặp anh khi làm việc.

"ừm, anh ổn lắm, còn tụi em thì sao?"

"vẫn thế ạ." - hai người trả lời.

nhóm bạn này vẫn thân thiết như hồi còn học cao trung, duy chỉ có Yechan và Jaehan phải liên lạc qua điện thoại thôi. thật ra cũng lớn rồi, nên ai cũng có cuộc sống riêng, ít nhiều gì cũng không còn nhiệt huyết như trước, nhưng họ vẫn vui vẻ tụ họp với nhau vào dịp rảnh.

"Jaehan không biết ở bên đó như thế nào rồi nhỉ? tớ đã chụp hoa anh đào gửi cho cậu ấy rồi, nhưng không thấy phản hồi." - Hangyeom bĩu môi nói.

Sebin cũng hơi hụt hẫng nhưng vẫn động viên, "không sao đâu, chắc có lẽ cậu ấy cũng đang ngắm hoa ở bên đó."

ting!

tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, cùng với giọng nói quen thuộc nhưng quá đỗi lạ kì,

"cậu nói đúng đó Sebinie, tớ đang ngắm hoa với mọi người đây."

Jaehan cùng Yechan bước vào, bầu không khí bất ngờ vỡ òa.

"hoa anh đào nở đẹp thật, hoa tulip cũng thế..."








-hoàn-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC