마지막

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soobin ngâm mình trong nước nóng, những chất dịch tanh hôi trườn ra giữa hai bắp chân hoà lẫn trong bồn. Cậu ngửa cổ ra phía sau gối lên chiếc đệm nhỏ, mở rộng hai chân để Yeonjun thay mình làm nốt phần việc còn lại.

Từng tiếng khè khè vẩn đục phát ra từ cuống họng nhỏ khản đặc nơi Soobin hoàn toàn khiến Yeonjun rơi vào thế bị động lẫn kích động. Hắn cố nghiến lấy hai hàng răng mình thật chặt, từng sợi tơ máu đỏ đang dần leo lên từ hốc mắt khi chứng khiến Soobin run rẩy lại làm bộ dạng hắn muôn phần bí bách. Cậu nhóc lại như con thú bị động tình, mỗi lần Yeonjun đưa một ngón tay vào dù chẳng cảm nhận được gì thì hai bắp đùi cậu vẫn rung lên mất kiểm soát.

Những tiếng nước bì bõm cùng cảnh xuân nóng rực ấy như mặt trời thiêu rọi Yeonjun, nhưng rồi cậu nhóc làm sao có thể thấy rõ. Những cơn co rút như thắt lại, từng đợt lạnh lẽo thay nhau vồ vập lấy từng tấc da thịt cũng đủ kéo đi tất cả sức lực đựng trong cái vỏ bọc gầy gò đó của Soobin.

Soobin rơi vào cơn mê ngắn ngủi, một cơn mơ rỗng tuyếch mà chẳng có gì cả.

"Ngâm nước nhiều không tốt, nên vào phòng thôi!"

Yeonjun nâng hai bắp tay Soobin lên, cậu nhóc ương bướng cố nhướn ra nhưng vì nước quá trơn lên đành nằm im phó mặc Yeonjun tự mình đỡ thân thể cậu dậy. Chiếc khăn bông lớn lập tức được áp lên làn da trần bóng loáng ướt đẫm của cậu, Soobin nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp người nọ ban cho.

Có phải cậu đã quá ỷ lại vào Yeonjun hay không? 

"Ư...thơm, người anh thơm lắm"

Cậu dụi mũi vào Yeonjun hít hà, một cảm giác khoan khoái dù nhỏ thôi cũng đủ để chiến thắng cơn buồn ngủ trong giây lát.

Lớp nước đang bao bọc lấy da trần của cậu đột nhiên bị rút cạn, lớp lông mềm ấy bó rạt vào làm Soobin căng người một chút để cảm nhận hơi ấm.

Đêm qua bọn họ lại như vậy, bọn họ ngày nào cũng yêu theo cách chẳng giống ai.

Bọn họ còn đâu phải người yêu?

Nhưng mà thứ bọn họ biết về nhau và muốn thử làm cùng nhau lại vượt mức giới hạn của những kẻ thông thường.

Soobin ấy vậy vẫn mãn nguyện với mối quan hệ mập mờ này.

Yeonjun không dám thừa nhận, hành động của hắn thừa nhận con người hắn muốn gì mà thôi. Bộ âu phục cảnh sát đi làm của hắn lại chẳng bao giờ thấy ở nhà cậu cả dù hắn có trở về ngay từ đó. Soobin cậu biết rõ vị trí của mình ở đâu.

Người hiểu chuyện quá thì bao giờ cũng ôm cái thiệt thòi về mình mà thôi.

Soobin cũng chẳng khác.

Bộ âu phục là tư cách, danh dự của hắn thì làm sao lại theo hắn cùng đi làm thứ chuyện dối gạt?

"Ăn chút gì rồi ngủ nhé, ngày mai mình lại có việc ở cơ quan rồi!"

Hắn treo lên mép một cái cười nhạt nhẽo, xong rồi hắn quanh quanh tìm cách để cậu ở lại như bao lần.

Soobin còn không thể hiểu sao tới tận lúc này Yeonjun vẫn dùng bộ dạng năm xưa đối xử với cậu. Hắn không thay đổi điều gì cả, từ cách xưng hô cũng không biến đổi.

"Cứ thế đi, Yeonjun à. Hôm nay hãy làm bạn trai em nhé?"

Chiếc chăn mỏng được gỡ ra, những thớ vải khô ráo khác lại được nối tiếp trồng lên người, Soobin mè nheo Yeonjun không khác gì một đứa trẻ vòi kẹo. Yeonjun từ tốn mặc quần áo, hắn trông có vẻ đăm chiêu với câu hỏi vừa rồi lắm.

Hắn đắp chăn đến tận cổ cậu mới thôi, còn khéo dỗ cậu ngủ nữa cơ.

"Một hôm thôi rồi thôi, em sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa...nhé? Có được không?"

"Yeonjun, đi mà"

Hắn sượng trân nhìn cậu gãi đầu, hắn ngại không. Cậu có thấy hắn ngại, má hắn không đỏ mà tai hắn sắp chín luôn rồi. Cậu nhìn hắn van nài, thứ cảm xúc không thể bó gọn trong ranh rới bạn bè hay là người tình này của hai người bọn họ cứ diễn ra như vậy trong suốt mấy năm học chung khiến ai cũng khó xử. Đến cả giờ khắc này, khi mà hắn đã có vợ mà cái cách đôi lúc bọn họ nhìn nhau vẫn là như vậy.

Hắn suy nghĩ như đã thông suốt mới cúi đầu hạ giọng, hắn đồng ý, hắn lại còn kì kèo với cậu vài điều. Cậu nghe không lọt vì mải vui sướng trong lòng nên nhắm mắt đồng ý tất cả. Cậu biết hắn không làm hại cậu bao giờ mà.

"Em sẽ gọi anh là gì?"

"Chồng? Người yêu ơi? Hay là anh yêu?"

Cậu hỏi hắn một cách vu vơ, cậu nằm trong chăn ấm mà quên hẳn việc mình vừa mới đau như nào.

Soobin phấn khích với đám câu hỏi vu vơ của mình giống như thể đã có một bước tiến thần kỳ nào đó, cậu vốn dễ hài lòng nên như vậy cũng coi như đã khiến cậu thoả mãn một phần nào đó.

Bức bối mấy ngày qua cũng được gỡ bỏ chút ít.

Hắn lắc đầu cười nhạt. "Gọi anh..là Yeonjun!"

Cậu đưa mắt quan sát biểu cảm ấy, là thắng hay bại chưa tới cuối thì vẫn không thể đầu hàng. Nụ cười trên môi biến dạng, tiêu cự mắt thay đổi, cậu nhổm dậy sờ đến má hắn định làm càn, hắn giật mình hất tay.

"Không giận, em sẽ không giận đâu"

Cậu cười trừ, cậu cất ngay ánh nhìn hụt hẫng vào lòng. Ân huệ to lớn như thế dù bị hất thêm lần nữa cũng đáng. Hắn thở dài rồi đi xuống dưới nhà bếp, hắn không biết cách dỗ dành ai nên hắn mới làm cả người con gái theo đuổi hắn gần ba năm khóc lóc trốn chạy khỏi tủi hờn.

Chỉ có kiên nhẫn bám trụ tới cùng thì mới có thể bước vào cuộc đời của hắn. Cậu đã nhận ra điều ấy vào cái ngày hắn vì lỡ tương tự một người mà sẵn sàng rũ bỏ tất cả các mối quan hệ khác.

Cô gái kia đã bám theo hắn lâu như vậy nhưng số phận lại thê thảm, Soobin cậu tự nhận thấy mình vốn không dễ dàng bị khuất phục nên lúc này mới có thể gọi hắn một tiếng là Yeonjun kia lại vội vàng lao tới.

Soobin cậu ngồi trên giường nghĩ ngợi vẩn vơ, số phận sau này sẽ như thế nào đây? Chỉ có một ngày thì làm sao cậu có đủ thời gian làm hắn siêu lòng, nhìn cái vẻ bướng bỉnh đó mà xem.

Soobin thở dài thườn thượt.

.

Mặt trời dần rời đi, ngày hôm nay quả không dễ dàng với gã chút nào.

Đừng đi quá giới hạn dù cho mình đã đồng ý làm bạn trai cậu hôm nay có được không?

Gã đi vào nhà tắm, gã nhìn mình trong chiếc gương nọ thì thấy mình thật hồ đồ. Gã cũng thấy mình đúng là một thằng tiểu nhân bỉ ổi, làm sao mà lại lợi dụng kẻ ngoài kia để thử một cảm giác mới mẻ mà gã luôn muốn biết từ năm nhất trung học cơ chứ.

Yeonjun xả nước chảy, đưa tay vuốt lấy mặt mình như không tin vào mọi chuyện đang xảy ra. Có vẻ không phải là ảo ảnh do gã tự mình dựng lên như hồi trước nữa.

Dòng nước mát này chân thực tới vậy cơ mà.

Phải, Yeonjun đột nhiên từ cái ngày cậu bạn này tỏ ra muốn gần gũi thì đã rục rịch có phản ứng. Gã phủ nhận nhiều, cũng cố nghĩ về các cô gái xinh đẹp khác. May thay, ông trời nghe thấy tiếng lòng thê thảm của gã liền mách cha cho đi sang nước ngoài du học.

Là trốn tránh hay gì khác thì vào năm mười chín tuổi ấy, Choi Yeonjun hoàn toàn không thể nghĩ được. Gã ôm trái tim rạo rực tới phương trời khác, tương tư ai thì chỉ có thâm tâm gã thấu mà thôi.

Gã không nghĩ rằng chỉ bằng mấy dòng thư nhàu nát kèm địa chỉ kia lại khiến gã lôi theo vợ con từ bỏ đất nước xa hoa kia trở về hàn quốc. Tất cả do gã quyết định vội vàng trong một đêm không ngủ.

Cậu trai gửi bức thư này sao rồi?

"Ngày mai sẽ bị cắt tai để trả nợ, nghe nói còn sắp bị đuổi khỏi nhà trọ đang ở. Anh choi có muốn chúng tôi ngừng tay, anh choi nếu muốn cậu trai kia toàn vẹn thì hãy thay cậu ta trả số nợ kia"

Tôi không quen người này...

"Người ta đã hết lòng, bán cả thân thể để gửi cho anh địa chỉ. Haha anh choi thật nhẫn tâm, tạm biệt...."

....

Chỉ có như vậy, gã mới nghe tới đó liền ngay trong đêm thanh toán hết tất cả nợ nần cho người kia. Gã tự mình trong khuya đặt vé về hàn quốc, gã mò theo địa chỉ thì lần tới được một căn nhà chẳng mấy khang trang.

Gã nhìn thấy Soobin vô hồn ngồi bên ô cửa, lòng gã xót thương. Gã vội bỏ mặc hành lý chạy lên đối mặt với một Soobin sững sờ. Đôi bàn tay gân guốc chạm lên người gã, trong thâm tâm lại chẳng hiểu sao có chút đau lòng.

Gã cùng người kia giao cấu, gã để bao cảm xúc không gọi thành tên hiện hữu trên từng vết tích của sự chiếm đoạn trên người Soobin. Mỗi tấc da thịt gã đều cố mút thật mạnh, từng vết đỏ trôi nổi phủ kín lưng cũng chẳng làm tâm trạng bứt rứt gã khá hơn.

Nỗi lòng Yeonjun không thể nói nên bao lần làm tình sau đó vẫn chẳng thể khoả lấp, gã cứ thấp thỏm sợ rằng người nọ sẽ hận mình. Cảm giác tội lỗi này Yeonjun chưa từng trải qua, Yeonjun thấy mình đúng là một thằng tồi.

Soobin thở không ra hơi cũng mặc kệ, gã ôm trái tim rộn rã rời đi ngay lúc mặt trời vừa mọc. Gã không đủ can đảm nhìn Soobin yếu đuối kia nhiều đến thế. Tâm đã giao động, gã càng nghĩ càng tự muốn đánh mình thật đau. Cái sự việc này tại sao lại đổ lên mình đầu mình như thế.

"Yeonjun? Anh ổn chứ?"

Soobin phía ngoài thất thanh gọi tên, gã xả nước thật lớn giả bộ mình đang tắm rồi ậm ừ vài câu.

"Tô-..à anh ra ngay đây!"

Soobin ngày hôm ấy quấn lấy Yeonjun không rời, trò gì cũng cố cùng gã thử. Nào là đi dạo trong công viên, chụp ảnh ở cây chụp tiện lợi, mua nhẫn đôi nữa.

Soobin lo lắng, ánh mắt lấp lánh như chứa bể sao trời nhìn chằm chằm Yeonjun.

"Sẽ không sao chứ? Chiếc nhẫn nà..."

"Ừ, cậu có thể giữ cả hai chiếc!"

Yeonjun biết vội gật đầu, Soobin nhận được sự đồng ý liền cầm tay Yeonjun lồng chiếc nhẫn kia vào ngón út bên cạnh ngón mà hắn đang đeo nhẫn cưới.

Soobin chấp nhận đứng bên cạnh làm kẻ để Yeonjun dựa dẫm, Soobin nói không muốn khiến gã khó xử.

"Nếu em muốn, anh có thể!"

"Không cần đâu, hết ngày hôm nay anh nhớ về nhà chăm sóc vợ mình thật tốt nhé!"

Một ngày dài như thế, cũng đến lúc Yeonjun rời đi. Vẻ mặt tiếc nuối của Soobin cứ ám ảnh trong não, có chút không đành lòng để người đã chờ đợi mình suốt bao năm lại thêm một lần buồn lòng, gã hôn người kia một cái.

Có vẻ sâu hơn so với nụ hôn mệt mỏi gã trao cho vợ, gã nếm vị môi mềm kia trong chốc lát. Có gì đó nóng ẩm ướt át, có gì đó sự luyến tiếc khi rời ra Yeonjun đều cảm nhận được. Hai chóp mũi chạm vào nhau, tầm mắt hắn khi hôn đều dán lên Soobin.

Đây là lần đầu hắn hôn con trai.

"Soobin mình xin lỗi!"

Yeonjun rời ra vội vã, gã đưa tay lên che miệng mình còn Soobin mặt mũi đỏ ửng cả.

Bao lần Soobin làm càn Yeonjun đều tránh né, ngay cả lúc say tình vẫn không hề có ý định đặt môi mình lên môi kẻ kia.

Mỗi một hơi thở phả từ miệng trượt qua vành môi lại làm gã nóng lên. Môi hôn xong như có ai rắc hột ớt không thể ngậm vào, gã gãi đầu xỏ giày chạy mất.

Soobin kia cũng cứ thất thần, lời kéo Yeonjun ở thêm chưa kịp vang đã vội nuốt lại. Cánh tay vô thức trong không trung cũng nhạt nhạt thu lại.

Đoạn đường về nhà cũng không xa, vèo một cái xe đã đậu trước sân. Bên trong xe tối om, Yeonjun sờ môi mình rồi nghĩ tới nụ hôn vội lúc ấy một hồi. Trống tim đập nhanh hơn một chút, gã tơ tưởng lại, hai mắt lim dim hưởng thụ như một kẻ nghiện đang xử lý món hàng của mình vậy.

Chốc sau gã mới nhấc bộ dạng hụt hẫng vào nhà, gã đang dần ghét nhà mình hơn bao giờ hết. Đã gần một tháng rồi, cái cảnh nhà cửa ngổn ngang giấy tìm trẻ lạc lẫn đồ chơi của con gã đều nhìn tới quen mắt. 

Yeonjun đứng trước cửa thật lâu, ủ rủ khi nghĩ tới đứa con bé bỏng lẫn người vợ của mình. Hôm nay chẳng những không có thêm chút tin tức nào về Min Jun mà Yeonjun lại bỏ mặc vợ ở nhà một mình cả ngày dài. Gã cũng quên khuấy đi việc nhờ người mua đồ ăn cho vợ, bỗng chốc gã lại thêm một lần chán nản.

Chiếc cửa mở ra chậm rãi, đập vào mắt Yeonjun là vợ mình ngủ quên, trong lòng gã bỗng dưng cồn cào lạ lẫm. Gã nhìn sang bên cạnh, một mâm cơm nguội ngắt đã ở đó.

Vậy là vợ đã chờ hắn về hay sao?

"Nami, để anh đưa em về phòng!"

Cô gái yếu ớt trong lòng cựa quậy, đôi mắt mở nhẹ thấy gã liền đưa tay xoa bầu má gầy gò không ít của gã vài cái thật lâu.

"Yeonjun, anh ăn cơm chưa?"

"Rồi, anh đã ăn rất no rồi! Nami, em cũng dậy ăn chút gì, để anh đun lại đồ ăn cho em ăn nhé. Chờ anh chút!"

Yeonjun nơi vòng tay vợ, sốc Nami ngồi trên ghế rồi tự mình sắn tay áo vào bếp hâm lại đồ ăn. Nhìn những món này đều là món vợ gã làm trước đó, Yeonjun nghĩ tớ cảnh vợ đã thức đợi mình cả ngày nấu nướng liền thấy chua sót.

Gã bón cho vợ ăn lại dọn dẹp nhà cửa tới tận sáng mới xong. Cả người Yeonjun mệt lả, thay sang một bộ đồ ngủ thoải mái hơn mặc dù còn hơi mùi khó chịu vì không được là ủi kỹ càng rồi gã cũng vào phòng ôm chầm lấy người kia và ngủ quên lúc nào không hay.

Lần nữa thức giấc, Yeonjun nhăn mặt khó chịu mở mắt. Gã thấy vợ đang làm loạn trên người mình, hàng cúc áo đã được phanh ra, còn môi thì đã ướt đẫm. Cổ hơi nhói lên vì những vết cắn tuy có phần yếu ớt nhưng cũng đủ khích thích con thú trong người gã động đậy.

Yeonjun giữ lấy bả vai Nami trong đêm tối trực tiếp vật người nọ xuống thân, rất nhanh dù chưa làm gì đã nghe thấy tiếng rên rỉ. Gã hài lòng ghé sát mặt, vợ gã luồn tay cố kéo áo gã thật nhanh ném xuống đất để bắt đầu như mọi lần.

Yeonjun dướn người chạm môi kẻ nọ, vừa mới miết tuy vẫn là những thứ quá đỗi quen thuộc nhưng đột nhiên gã nghĩ tới ánh mắt lẫn khuôn mặt Soobin khi ấy, chưa đầy một phút sau Yeonjun gã đã bỏ lại vợ và có mặt ở phòng khách với một thái độ hậm hực.

Nami không hiểu chuyện gì ôm chăn bật khóc. Vợ chồng bọn họ đã rất lâu không thân mật. Đứa con kia hy vọng tìm thấy quá đỗi mong manh, hơn nữa, Yeonjun hiện tại không hề quan tâm tới vợ mình như trước. Phụ nữ nhạy cảm tới như vậy sao có thể không biết sự khác biệt trong cách đối xử đó.

Có chăng Yeonjun đã cho cô là thứ đồ phiền phức rồi hay không?

"Nami, đừng khóc nữa. Hôm nay anh hơi mệt, em nghỉ trước đi"

"Nami, anh có việc đi trước nhé! Sáng mai anh sẽ nhờ một bà cô tới nói chuyện giải khuây cùng em nha"

Nói rồi gã lại phóng xe vút đi thật nhanh.

Gã dạo quanh một vòng lớn thành phố, Yeonjun cứ đi thật lâu và chìm vào suy nghĩ của bản thân. Nami suy cho cùng không hề có bất cứ lỗi lầm nào trong chuyện này. Cả người cô vợ bé nhỏ lả đi vì mệt nhọc tìm kiếm, làn da vì đứng ngoài trời phát tờ rơi đã cháy nắng hiện rõ từng vệt, nét mặt cũng phảng phất u sầu.

Yeonjun nhớ lại lời hứa năm nào còn y nguyên tại nhà thờ, một đời hy sinh vì hạnh phúc của người kia, một đời vợ chồng thủy chung son sắt.

Thủy chung?

Thủy chung ư?

Hắn có còn không? Chẳng phải Choi Yeonjun- một người luôn muốn trở thành một kẻ liêm chính, luôn muốn dùng cái tôi cao thượng của mình làm cha tôn trọng- lại đang đạp đổ cái liêm chính mà hắn muốn sao?

Hắn đâu còn là kẻ của mấy năm trước dành cả tâm trí cho công việc, vợ con.

Hắn đỗ xe tại một bãi đất trống, tức giận xả lên vô lăng rồi gằn giọng chửi rủa mình.

Yeonjun ngồi đó thật lâu đến lúc trời hiện vài vệt báo hiệu bình minh, gã gục đầu ngủ quên trên vô lăng cả đêm. Gã xoay khớp cổ và vai đầy mệt mỏi, đôi mắt nhìn trong đêm tối lập loè đột nhiên bị thu hút bởi bóng người đằng xa xa.

Cổ họng bật ra một đoạn âm ngắn ngủi đầy nghi hoặc, người kia là Soobin ư?

Không đúng, sao cậu ta lại tới bãi đất hoang ngoại ô này một mình vào sáng sớm như thế này. Yeonjun rụi mắt, loáng cái đã không thấy ai nữa. Hắn vỗ vào má nói chắc mình hoang tưởng, khu đất này lùm cây phủ kín tầm mắt thì Soobin tới đây để làm gì. Đêm qua còn mưa phùn, bùn đất như vậy thì chỉ có gã mới nhận nhầm mà thôi.

Nhưng con sâu nghi ngờ trong lòng đã bắt đầu bị đánh thức, Yeonjun không biết nghĩ gì vội khởi động xe tìm tới nhà Soobin lần nữa để xác nhận kẻ kia vẫn đang say giấc như bao lần. Để làm lòng gã thoát khỏi bồn chồn thì đúng hơn.

Gã chỉ lo có chuyện gì đó chẳng lành sắp tới.

Quả nhiên sau khi thấy đôi giày của Soobin nằm gọn trên giá Yeonjun cũng thở phào, chìa khoá nhà của người bạn này gã cũng đặc cách được đánh cho một chiếc. Làm gì ư? Tiện cho nhiều thứ lắm.

"Soobin"

Gã đến phòng ngủ của bạn mình thấy đèn nhà tắm đã sáng thì gọi một tiếng, cậu nhóc cũng tắt nước nhanh chóng ra ngoài.

"Đ..-ư,ừng.. Yeonjun"

Soobin vặn vẹo cố tìm cách tránh né động chạm thân mật từ Yeonjun.

Gã chỉ nuốt khan một tiếng liền vội đẩy người kia xuống thân, gã bất an điều gì gã cũng không biết nữa chỉ là đột nhiên thấy sợ.

"Đừng làm gì cả!"

Yeonjun rứt khỏi môi hôn liền thì thầm, gã từ từ thoát y cho Soobin mặc dù cậu nhóc mới trồng chúng vào người và nước trên da vẫn còn chưa hoàn toàn khô ráo. Từng lời tuyên thệ đột nhiên kêu gào trong đầu khiến gã phản ứng có chút không bình thường.

Cả đời bên nhau...

"Yeonjun... eonjun!?"

Cho nhau hạnh phúc...

Con xin hứa!!
Con xin hứa!!

Yeonjun ôm đầu hét lớn rồi ngất trên người Soobin khiến cậu nhóc hốt hoảng.

.

"Yeonjun, đã có tin tức về Min Jun rồi!!"

Âm giọng vang tới từ đằng xa đánh thức Yeonjun trong bộ dạng gục mặt trầm ngâm, hắn hoảng loạn vươn đôi tay đơ cứng tới tập giấy trong tay kẻ nọ miệng bất giác mấp máy không rõ là đang nói loại ngôn ngữ gì.

Sống lưng hắn bất chợt đổ mồ hôi lạnh, hai chữ Min Jun thôi cũng đủ để Yeonjun kia run rẩy. Gương mặt u tối liền một lần bộc lộ nét vui mừng khôn siết đủ để cho bất cứ ai thấy sự thất vọng bao nhiêu ngày qua cuối cùng đã được đền trả chút ít.

Sấp giấy nóng vẫn thơm mùi mực rơi vào lòng bàn tay, mấy đoạn hình ảnh rời rạc và những lời làm chứng đều được đôi mắt gã thu lại.

"Đây là bằng chứng mới dựa theo lời khai, may mắn là có người đã trông thấy Min-"

Yeonjun nhiu mắt nhìn vào bức hình, vội tóm tay cậu bạn đồng nghiệp tra hỏi.

Yeonjun này là đang nhờ người giúp nhưng lại hành xử như một kẻ côn đồ vậy, người bạn kia bị tác động một lực bất ngờ liền trợn mắt. May là cả cái cái nơi bọn họ sinh sống đều biết vụ Min Jun mất tích, mà sở cảnh sát nơi Yeonjun công tác lại là chỗ trông thấy cảnh nhà hắn tiều tụy. Ông tìm cháu, bố tìm con nhưng đều dậm chân tại chỗ. 

Căn bản nơi này đều đồng cảm tâm trạng bứt rứt của bọn họ, cảnh sát phần lớn có gia đình rồi nên con cái với họ cũng như Yeonjun với Min Jun, là mảnh thịt liền thân, chỉ cần tách rời là không thể chịu nổi.

Cậu bạn đồng nghiệp kia sau khi gã lấy lại bình tĩnh mới chỉnh lại tư trang rồi nói với gã thật nghiêm túc. Cả sở cảnh sát một lòng muốn Yeonjun sớm tìm lại được con để gã lần nữa lấy lại được sự tỉnh táo của mình trước đó nhằm giúp đỡ trong việc điều tra những vụ án quan trọng khác.

Thử hỏi dù có ghét tính tình Yeonjun tới đâu nhưng bọn họ đang được hưởng những đồng lương là tiền của người dân, bọn họ phải đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu đúng như lời tuyên thệ trước bước chân tới chốn này. Đáng ra ai cũng có thể nhắm mắt lạnh lùng làm ngơ rồi làm việc của mình nhưng cùng là con người, tình cảm vẫn là thứ níu chân nhưng con người với vẻ ngoài cứng nhắc đó với nhau. Đứa bé Min Jun ai ai cũng mong sẽ sớm tìm lại được.

"Anh thử nghiên cứu kỹ tài liệu mới tôi thu thập được xem lấy được bao nhiêu manh mối. Có chuyện này tôi nghĩ với cương vị là đồng nghiệp lâu năm với anh tôi nên nói. Vợ anh có lẽ đang trong khoảng thời gian cực kỳ căng thẳng, tôi có người chị họ cũng từng lâm vào tình cản-"

"Được rồi cảm ơn anh, vợ tôi tự mình lo được!!"

Choi Yeonjun cắt ngang lời người kia, nghe như vậy với gã là quá đủ rồi. Đầu óc gã trống rỗng nhìn vào mảnh giấy, gã cứ đọc đi đọc lại nhưng chẳng vào chút nào. Vợ gã còn như thế cho tới khi nào Min Jun còn lưu lạc bên ngoài. Chi bằng dốc sức tìm con về lại, cách tốt nhất là đó rồi còn muốn phải tốn công vô thứ chuyện nào.

Người nọ thở dài rồi rời đi để yeonjun ôm đầu tức tối một mình trong dãy bàn làm việc nghiên cứu tài liệu.

"Mẹ kiếp!"

.

"Mua thuốc cho nó đi! Mai tôi sẽ chuyển thêm tiền, tốt nhất đừng để ai biết nó được giấu ở đó. Ông đừng mong lấy được tiền công nếu không giữ kín miệng. Bọn cớm đi sục sạo gay gắt lắm, sắp tới sẽ chuyển nó tới Ansan"

Nói xong Soobin dập máy, cậu ném thằng tay chiếc điện thoại lên mặt đệm rồi cắn môi lo lắng.

Lũ cảnh sát có vẻ sắp mò được tới ngoại ô nơi cậu giữ thằng nhóc đó rồi, linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net