Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngắm nhìn em từ đằng xa 

Không biết từ khi nào đã trở thành thói quen của chị."

*

Lại một ngày mới bắt đầu. Sakamoto Mashiro đứng trên sân thượng lộng gió khẽ vươn vai.

_Đã quá đê!!!! Mình muốn ngày nào cũng được thoải mái thế này!!!

_Dạo này em thấy sáng nào tinh thần chị cũng thoải mái vui vẻ quá nhỉ? Shiro-chan...

_Ai đấy?

Mashiro giật mình quay đầu lại vì nãy giờ chỉ có mình chị ở đây thôi. Chị vội vàng nhìn xem là ai đang nói chuyện với mình. Ái chà chà, hóa ra không phải ai quá xa lạ.

_Hikaru! – Shiro mỉm cười nhìn đứa em gái thân thiết của mình.

_Em để ý dạo gần đây thấy chị ngày nào cũng vui vẻ hết đó nha! – Hikaru tiến lại đưa cho chị chai nước lọc, sau đó ngồi xuống chỗ trống cạnh chị.

_Em nói lạ. Thì chị ngày nào chẳng vui. – chị mỉm cười nhìn em. – Với lại hôm qua team của chị được các Master khen nên có chút tự hào thôi.

_Ầy, ý em không phải là vậy. Ý của em là dạo gần đây luôn ấy. – Hikaru lắc đầu

_Dạo gần đây à... - chị ngơ ngác nhìn em

À, hình như chị hiểu ý của Hikaru rồi. Từ sau đêm công bố xếp hạng lần 2, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Để tránh những hiểu lầm không đáng có như lần trước, Mashiro và Yeseo đã thống nhất với nhau, khi nào thật sự rảnh thì mới gặp nhau. Tuy số lần cả hai gặp nhau không nhiều như trước nữa nhưng mọi người đều thấy rằng dường như mối quan hệ của cả hai đã thân thiết hơn trước rất nhiều.

_Đó, em nói có sai đâu. Chị lại cười nữa rồi kìa.

Hikaru bỉu môi nhìn bà chị suốt ngày hết ngẩn người rồi lại cười ngốc của mình. Ôi đúng là, hôm qua Karu đã ăn cẩu lương của Caining và Xiaorina rồi, hôm nay em không muốn ăn thêm của Yeshiro đâu. Nghĩ tới mà Karu thấy rầu luôn á mọi người. Ai đó cứu em được không?

_Ầy, bà ăn trúng cái gì mà cười quài vậy?

Hikaru bực lắm rồi nhen, chuyện là cả hai đang đi trên hành lang để đi đến phòng luyện tập thì tự dưng Shiro dừng bước không đi nữa. Karu thấy lạ nên cũng tò mò dừng lại để xem bà chị của mình bộ có phát kiến vĩ đại gì hay sao mà cứ cười hoài.

_À, thì ra là vậy. Là phòng của Utopia. Hèn gì... - Hichan thở dài vì quá chán nản.

Ở bên trong phòng luyện tập, đương nhiên là có bé thỏ đáng yêu của Mashiro rùi (ủa alo, của chị hồi nào dị :>). Em đang luyện tập chăm chỉ lắm đó nha. Thấy Huang Xingqiao không bắt kịp vũ đạo, em liền quay sang nhìn chị.

_Xingqiao unnie, chỗ này đúng không?

_Đúng rồi đúng rồi, chị chưa rõ khúc này nè. – Xingqiao gật đầu liên tục

_Tập theo em nè. – em nháy mắt đáp

_Cảm ơn em nhé.

_Không có gì đâu hehe.

"Sao mà dễ thương quá vậy nè trời?" – có bà chị nào đó thầm cảm thán thế đấy

Xong sau đó em quay qua hỏi Kim Bora xem giùm em xem em đã hát đúng nốt chưa.

Hikaru đứng thấy Mashiro cứ mãi nhìn vào trong nên có chút hơi ngứa mắt.

_KANG YESEO!!! CÓ NGƯỜI KIẾM... ƯM...

Ezaki Hikaru chưa kịp nói hết câu thì Mashiro đã giật mình mà quay qua bịt miệng Hichan lại, sau đó lôi đi sang chỗ khác. Còn ở trong phòng, Yeseo nghe có ai gọi tên mình, liền giật mình quay đầu nhìn qua nhìn lại.

_Ủa? Vụ gì vậy ta?

Xingqiao thấy em đang luyện tập mà tự nhiên ngừng lại, liền đi qua chỗ em.

_Sao vậy? Có chuyện gì à? Hay là... em mệt rồi sao? Không được, em mau đi nghỉ ngơi đi. Không là Shiro cạo đầu chị đó em...

_Cái gì mà bà nói một lèo làm tui không hiểu à. – Yeseo đã kịp bịt miệng Xingqiao lại trước khi bả nói thêm 999 chữ nữa.

_Với lại, tự nhiên bà xưng chị em như vậy, tui có chút khum quen. – em nói tiếp

_Ơ, cái con bé này. Chính mài xưng chị em với chị trước mà. Chị bị liệu theo mài đó thôi. – Xingqiao gương mặt bất mãn nhìn em

_Thì, tui cũng không biết nữa.Tự nhiên lúc nãy có thế lực nào khiến tui thân thiện với bà á.

_Chắc tau chết vì mài quá Kang Yeseo, chết vì tức đó. – Xingqiao ánh mắt không mấy thân thiện nhìn em, sau đó lại nói tiếp – Nhìn mài còn trêu chị được chắc là còn khỏe, vậy thôi chị đi luyện tập tiếp à.

Ờ dù vậy, nhưng mà thật sự lúc nãy, những gì em nói không hẳn là trêu Xingqiao đâu. Trong em khi ấy có cảm giác như chị đang ở gần đó, nên em đã, ừm, rất lễ phép với chị Xingqiao. Với lại, điều em quan tâm nhất lúc này là hồi nãy có ai ở bên ngoài không, em sợ người lạ lẻn vào được đây thì sẽ phiền phức cho mọi người lắm.

_Em sao vậy Yeseo? – cùng lúc ấy, Kawaguchi Yurina bước vào phòng, sau đó đến chỗ em

_À Rina unnie, khi nãy chị có thấy ai đứng ngoài phòng không? Em sợ có người lạ.

_Ở ngoài phòng... - Yurina nhớ lại hình ảnh hai con người kia mặt tái mét chạy biến đi (Shiro thì xanh mặt vì sợ em nghe thấy đó, còn Karu thì xanh mặt là vì bà chị yêu dấu của mình không những bịt miệng lại mà còn bịt luôn mũi, làm khó thở muốn chớt). Rina liền cảm thấy buồn cười nhưng đã nén lại.

_À, có một con mèo ngốc và một con lười lanh chanh lóc chóc đùa giỡn với nhau ấy mà.

_Chị nói gì vậy ạ? Hình như chị đang nói bằng tiếng Nhật đúng không? – em ngơ ngác nhìn Yurina

_Không có gì đâu em, chị chỉ đùa chút thôi. Chúng ta cũng mau đi tập thôi, không thì chút nữa, Kim Bora cạo đầu cả lũ bây giờ. – chị nói rồi nắm tay em đi đến chỗ Kim Bora đang đứng chống hông đợi cả hai.

Ở một nơi gần đó, có hai con người đang thở hồng hộc vì mới chạy xong.

_Phù... mệt thật sự.

_Mọi sự là tại đứa nào hả? – Shiro quay qua liếc em

_Ơ kìa, em có biết gì đâu. Mà chẳng phải tại chị sao? Tự dưng lại muốn tập thể dục rồi dắt em chạy vòng vòng... - em bỉu môi nhìn chằm chằm chị

_Mài điên hả em? Chị đâu có rảnh làm mấy chuyện dư hơi này. Mài còn giả vờ như mài vô tội nữa hả em? Tất cả là tại mài mà ra đó em! – chị quay sang cú đầu vào đầu Karu

_Uida, đau em. – Karu xoa đầu

_Cho chừa nha em. – Shiro khoanh tay nói.

_Mà em có làm gì chị đâu?

_Mài còn giả vờ hả? Chẳng phải vì tự nhiên mài la tên em ấy lên nên mới như vậy sao?

_Ơ kìa, tại em thấy chị cứ nhìn em ấy nên em thấy ngứa mắt quá.

_Chị... chị có nhìn em ấy đâu. – Shiro ấp úng

_Nhìn con người ta đến nỗi muốn rớt con mắt ra ngoài luôn mà nói không có. Lươn Shiro, ờ mây zing gút chóp. Xin sư phụ nhận đệ tử một lạy.

_Ờ thì...

_Tui thấy bà nhìn ẻm hoài nên tui mới định kêu em ấy thôi. Ai dè bà muốn nhìn ẻm từ phía sau à. Hoi, nói thẳng ra là nhìn lén con người ta luôn đi ha. Đáng sợ quá đi! Khum thể ngờ Mashiro lại là người như dị.

_Mài có im không thì bảo?

_Không im đó, bà làm gì được tui, quý cô chuyên đi nhìn lén họ Kang? – Karu nghênh mặt thách thức

Lúc đầu khi nghe xong, Mashiro mặt còn căng lắm, nhưng chị chợt nhớ ra gì đó, mặt ngay lập tức giãn ra.

_Ờ, có gì nhà mài cháy đừng có mà đi kiếm chị nhen!

Nói xong, Mashiro liền bỏ đi, để lại Hikaru trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

_Ủa? Ý bả là sao? Ê,đứng lại coi!! Sakamoto Mashiro!!!! 

--- hết chương 39 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net