Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có những điều một lời khó nói hết."

*

Một buổi sáng, Kang Yeseo sau khi chuẩn bị xong liền mở cửa ra khỏi phòng để đi đến phòng luyện tập. Nhưng em vừa mới bước ra khỏi phòng đã có một người đang đứng tựa người vào bức tường đối diện phòng em. Có vẻ như người ấy đã đứng chờ em từ rất lâu, vừa nhìn thấy em, nhoẻn miệng cười.

_Chào buổi sáng, thỏ con!

Á à, hóa ra là Sakamto Mashiro đây mà, là leader của em đó. Yeseo đang vui mà nhìn thấy gương mặt kia, liền tắt cười, ánh mắt lãnh đạm tỏ vẻ không quan tâm nhìn chị.

_Dạ, chào chị

Kang Yeseo nói lời khách sáo này làm chị cảm thấy không quen chút nào cả. Em thấy chị không nói gì nữa, liền nhanh chân không nói lời nào mà bước đi. Nhưng, Mashiro đã kịp nắm lấy tay em lại.

_Chị, là có chuyện gì đây?

_Ừm thì... em không định đi ăn sáng à?

Nghe được lời quan tâm đến từ chị, em đương nhiên là rất vui. Nhưng...

_Không cần chị quản. – Kang Yeseo lạnh nhạt trả lời

_Không được. Em có chuyện gì... - Mashiro ngập ngừng một chút mới nói tiếp – ...chị lo lắm.

Kang Yeseo trợn mắt nhìn chị, em không nghe lầm chứ? Là chị đang lo lắng cho em sao?

_Cái bánh này... là chị dậy sớm lấy từ nhà ăn đó. Mau ăn đi.

Ồ, là cái bánh siêu đắt hàng trong nhà ăn nè. Thường thường bánh này nếu không đi sớm sẽ mất phần đó nha. Ánh mắt của em có chút dao động vì hành động bất ngờ của Mashiro, nhưng

_Em không muốn ăn. –Yeseo cự tuyệt

_Sao vậy? Chẳng phải em thích nó lắm sao? – chị bất ngờ vì câu trả lời của em

Kang Yeseo không trả lời chị nữa, liền nhanh chân bỏ đi. Mashiro ban đầu còn ngơ ngác, sau đó cũng mau chóng đuổi theo em.

_Yeseo à, đứng lại đó.

Em vẫn im lặng mà bước đi. Mashiro thấy vậy, liền đứng lại.

_Kang Yeseo, em mau đứng lại cho tôi!!!

Chị lạnh giọng nói làm em cũng, ừm có gì đó hơi rén, liền đứng lại không dám nhúc nhích

_Mau đến chỗ tôi này.

Kang Yeseo lẳng lặng đến chỗ chị.

_Mau ăn. – chị đưa bịch bánh cho em

*lắc đầu*

_Sao không ăn?

_Không thích

_Tôi cho cơ hội để em nói lại lần nữa

_Sợ mập.

_Hả?

_Chẳng phải hôm qua có người nói, em nặng sao?

À, thì ra có người từ hôm qua đến giờ vẫn còn để bụng đến lời nói của chị. Thảo nào, hôm qua em cứ chống đối chị. Nghĩ xong, chị liền bật cười thành tiếng

_Cười gì? – em phụng phịu nói, hai bên má có chút đỏ

_Em đúng là dễ thương thiệt mà. – Mashiro lại gần nhéo má em

_Em không có dễ thương!

_Rồi rồi, không có dễ thương, mau ăn cái bánh này đi. Sau này không nói em vậy nữa. Chị chỉ là nói giỡn với em thôi. Ai mà ngờ, em giận đến giờ.

_Em... em làm gì giận chị. Nhìn em giống mấy đứa hay để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này lắm hả?

_Ừ ừ, em trưởng thành lắm, mau ăn đi.

Mashiro vừa che miệng cười, vừa lấy tay xoa đầu con thỏ kia đang xù lông và trừng mắt nhìn chị.

_Được, đưa em.

Yeseo ngượng ngùng chìa tay em ra. Ơ cô kia, khí thế lúc nãy hùng hổ lắm mà, sao giờ e thẹn như gái mới lớn vậy? À không, bé nó gái mới lớn thiệt :))

_Ừm. – trên môi Shiro đậm nét cười

*Ở gần đó*

_Thấy chưa? Tui nói mà. Kang Yeseo không dám bật nóc đâu. – Shen Xiaoting khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh Huang Xingqiao cười đắc ý

_Con bé này, đúng là phản bội chị em mà. Hôm qua dám nói với tui giận Shiro mấy ngày. À ờ mấy ngày của cô đây đó hả??? – Huang Xingqiao bất mãn, tay thì đưa đồ ăn cho Xiaoting

_Á à, thì ra bà định gài tui à? – Xiaoting giờ mới ngộ ra

_Chứ bà nghĩ sao vậy? Đương nhiên phải tính trước trước khi rủ cái đồ ngố tàu nhà bà chơi chứ.

_Nhưng mà, người tính không bằng trời tính nhỉ? – ý cười của Xiaoting càng đậm làm Xingqiao hận bản thân không xử đẹp con người này tại chỗ.

...

Một lần khác, Mashiro đến phòng của Yeseo chơi. Đang cười nói vui vẻ thì gương mặt chị không còn vui nữa vì ánh mắt chị đã chú ý đến tấm ảnh được dán ở đầu giường của em. Nhân lúc em đi ra ngoài, chị vì tò mò nên nhanh chân đi đến để quan sát rõ tấm ảnh hơn. Đọc những dòng chữ trên tấm polaroid, tim Shiro đột nhiên thắt lại, như có ai bóp nghẹt, thật khó thở. Thấy chị đứng bất động ở đó, Yeseo liền nhanh chân đi đến chỗ chị.

_Có chuyện gì sao ạ?

Yeseo nhận ra rằng, chị là đang nhìn tấm ảnh mà em chụp chung với Kim Chaehyun. Nghe thấy giọng em, Shiro lúc này mới hoàn hồn lại. Nén cảm xúc không rõ nguyên do kia, chị quay qua người nhìn em, cười nhếch môi

_Em đúng thật là, gặp ai cũng vơ làm người yêu được hết nhỉ?

Mashiro nói xong liền hướng mắt đến tấm polaroid đằng kia, sau đó cầm nó lên.

_Gì mà "Dear my Chae", thú vị nhỉ? Mà em cũng biết, em ấy có bồ rồi kia mà.

Mashiro không biết sao lại nói với em bằng ngữ điệu trào phúng này kia chứ. Điều này đã làm chị vô cùng ân hận. Và cho đến lúc tận sau này, mỗi khi nhớ đến, lòng chị lại ngập tràn tội lỗi.

Em nãy giờ không nói gì, chỉ im lặng nghe chị nói. Yeseo những tưởng rằng, nỗi đau lớn nhất em nhận được là sự lạnh nhạt của chị của ngày ấy, nhưng giờ đây em mới biết rằng, hóa ra ngôn từ có sức công phá mạnh mẽ đến thế.

"Hóa ra, trong mắt chị, em là con người như vậy sao? Lời nói của chị, thật sự rất biết làm tổn thương em đó. Người mà em thương nhất, lại nỡ lòng nào thốt lên những lời khiến em cảm thấy đau lòng nhất. Em thua thật rồi, thua thật rồi..."

Kang Yeseo ngẩn mặt lên, nén nước mắt, giọng có chút chua xót nói với Mashiro.

_Chị nghĩ em là người như vậy sao?

Tông giọng không nóng nhưng cũng không lạnh của em làm chị sững sờ.

_Vậy thì được rồi, cứ cho là như vậy đi. Em chính là như vậy đó. Như lời chị nói, em là người mà gặp ai cũng vơ làm người yêu được. Đúng, Chae unnie là người yêu của em.

Mashiro đương nhiên là nghe lời nói của em liền cảm thấy tức giận. Nhưng mà, trong một khoảnh khắc, chị đã nhìn thấy mắt em đỏ ao, liền cảm thấy hốt hoảng mà luống cuống chân tay.

_Yeseo à, chị xin...

Chị giơ tay ra định ôm em dỗ dành thì em đã vội vàng tránh đi.

_Không cần, em qua phòng Chae unnie ngủ đây, để mai còn đi hẹn hò với Dayeon unnie nữa.

Em cười lạnh rồi nhanh chân rời khỏi phòng, trước đó không quên lấy lại tấm ảnh từ tay chị.

Mashiro nhìn thấy bóng lưng của em, trong lòng từ đâu không biết ập đến một trận mất mác. Chị không biết phải nói gì nữa, liền khụy gối xuống sàn, nước mắt tự khắc nào đã âm thầm rơi trên gương mặt xinh đẹp, khẽ nhắm mắt chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân.

"Mày điên thật rồi, Mashiro. Sao lại nói những lời khó nghe này chứ? Mày làm em khóc rồi kìa. Mày thật thất bại Mashiro à. Chị thật tâm xin lỗi em rất nhiều, Yeseo à."

...

_Sao em lại ở đây? – Kim Chaehyun vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Kang Yeseo ở trước phòng mình

_Unnie...

Em không nói thêm bất kì lời nào nữa, vô lực ngã vào lòng cô khóc nức nở.

_Đồ đáng ghét mà. Sao chị nỡ lòng nào nói với em những lời đó chứ? Chị có biết rằng, trong ánh mắt em chỉ chứa hình bóng của chị thôi không?

Kang Yeseo phát tiết lên người cô, lấy đánh lên vai cô. Kim Chaehyun hiểu rõ đứa nhỏ mình bị gì, liền kéo em vào lòng siết chặt.

_Nín đi, có chị ở đây mà. Không sao hết. Tuy chị không hiểu giữa em và chị ấy xảy ra chuyện gì, nhưng mà em đừng quên còn có bọn chị ở bên em. Nhớ đó.

Chaehyun ôn nhu xoa đầu em, nhẹ nhàng dỗ dành em. Yeseo không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhắm mắt tận hưởng sự an ủi từ cô.

Nhưng không ai hay biết rằng, có một bóng người đã đứng gần đó nhìn hai người ôm nhau. Ánh mắt vô hồn, chiếc áo khoác cầm theo đã từ lúc nào rơi xuống sàn nhưng không thèm nhặt lên, khóe môi cong lên, nhưng mà sao nhìn thấy gượng gạo quá nhỉ?

Mashiro chính là ngồi một lúc mới nhớ ra rằng em không mang theo áo khoác. Chị sợ em lạnh liền nhanh chóng chạy đi đến đây. Và rồi, nhìn thấy em đang trong vòng tay của ai kia rồi.

"Có những điều không thể diễn đạt hết thành lời."

Nhìn thấy em bước vào phòng, Mashiro nhặt chiếc áo khoác ở dưới chân và nhanh chân rời khỏi đó.

"Thế nên lời xin lỗi này một lần cũng khó nói hết" 

--- hết chương 45 ---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net