Chap 6 : Quá khứ đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba ơi ba, hôm nay trên trường con có một bạn bố mẹ ly hôn đó ba. Bạn đó khóc quá trời. Tại sao người lớn lại làm vậy hả ba?"

Cô bé Kết 10 tuổi đu bám lên tấm lưng rộng của ba đòi cõng. Ba đành chiều vác cô lên chơi trò cưỡi ngựa rồi nói:

"Con còn nhỏ lắm. Hiểu chi ba cái chuyện đó."

"Đâu có đâu. Con cũng biết yêu chứ bộ." Cô phình má làm bộ mặt không hài lòng

"Thậ sao? Ai thế?" Ba ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô

"Hì hì!" Cô ôm cổ ba cười nói "Con yêu ba nè. Con yêu mẹ nè. Con yêu ông bà nè. Con yêu cả bạn Mã nè. Đó không phải là tình yêu chứ là gì?"

Ba cười lớn, đặt cô xuống đất rồi xoa đầu

"Con gái ba giỏi quá! Mới nhiêu đây tuổi đã biết tình yêu là gì rồi! Nhưng tình yêu của con là không thể thay đổi. Còn có những tình yêu rất dễ thay đổi. Chính vì thế, người ta chọn cách buông tay để khỏi làm khổ nhau"

Cô đơ mặt ra, tỏ vẻ không hiểu. Ba liền ôm cô vào lòng rồi nói tiếp

"Sau này con sẽ hiểu. Con chỉ cần biết rằng ba mẹ lúc nào cũng yêu con và tình yêu đó sẽ không phai. Đó chính là tình yêu đích thực"

Nghe xong cảm động quá, cô nhào lên hôn cổ ba liên tục cả chục cái. Sau đó liền chạy sang  ôm mẹ đang nấu ăn trong phòng bếp. Hình ảnh một gia đình hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ đổ.

Nhưng tất cả đã thay đổi kể rừ hôm đó

"Sao dạo này ba cứ đi công tác hoài vậy ta? Hôm nay sinh nhật mình không biết ba có về không nữa! Cầu mong là có!! Nôn quá"

Cô bé Ma Kết 15 tuổi dạo bước tung tăng trên con đường về, lòng không khỏi vui sướng nghĩ đến những cách bố mẹ mừng sinh nhật cô. Cánh cửa chính không khóa, cô đẩy cửa vào rồi hét lớn

"Mẹ ơi con mới đi học về"

Không nghe thấy tiếng đáp, cô thầm nghĩ

" Quái lạ! Mẹ đi đâu rồi nhỉ?"

Rầm.......

Tiếng động phát ra từ lầu 1. Cô cẩn thận bước lên cầu thang, trong lòng thấp thỏm cảm giác không lành.

Mở hé cửa phòng bố mẹ, cô không tin được cảnh tượng trước mắt mình.

Người mẹ đang nằm sõng soài trong vũng máu, người cha cầm con dao đứng sững như trời trồng giữa phòng. Bộ quần áo dính đầy máu me. Mùi máu tanh xộc lên làm cô ngạt thở

"Ba ơi mẹ làm sao vậy? Ba gọi xe cấp cứu đi ba"

Cô chạy lại, miệng không ngừng gọi tiếng mẹ. Một cú đá đau điếng vào bụng cô. Cô bé lăng về phía lan can, đập mạnh đầu xuống sàn.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô xoa đầu, giương đôi mắt đẫm lệ về phía người ba cầu cứu

"Ba, ba gọi xe cấp cứu đi mà! Con xin ba đó! Mẹ sắp chết rồi! Đi mà! BA BA LÀM GÌ VẬY?"

Người đàn ông đâm những nhát dao phẫn nộ vào bụng người phụ nữ. Máu tuôn ra xối xả, bắn hết vào mặt và quần áo cô bé. Cô tái mặt đi, lòng phủ nhận sự thật trước mắt.

Ba mẹ cô yêu nhau lắm mà, ba không đâm mẹ đâu. Ba không đâm đâu mà.

Ba quay mặt về phía cô, quần áo be bét máu, cười lớn

"Mày thấy rồi đúng không? Phải tao đã đâm cô ta. Ai biểu cô ta phát hiện ta dan díu ở ngoài rồi ghen tuông làm chi? Nếu cứ im lặng không phải tốt hơn sao!  Đây là cái giá cô ta phải trả! Ha ha"

"Không đúng, ba nói láo. Ba từng nói ba yêu con lắm mà. Ba yêu mẹ lắm mà. Đó là tình yêu đích thực mà"

"Ha ha! Đến lúc mày khôn lớn rồi đó. Chả có thứ gọi là tình yêu đích thực gì cả. Con người là sinh vật dễ phản bội. Mày không biết sao? Ta chán mẹ con mày rồi. Chơi đủ rồi thì tao phải đi tìm gái mới thôi. Cuộc sống mà. Mày nên quen đi"

Không, đây không phải ba tôi. Ba tôi không phải loại người này.

Ông ta cầm dao lao ra phía cửa sổ. Cô hét lớn, lồm cồm bò dậy chụp lấy thân hình người cha nhưng không kịp. Bàn tay cô trơ trọi giữa không trung. Nước mắt đầm đìa rơi trên bệ cửa sổ

Hàng xóm nghe thấy tiếng động nên qua nhắc nhở, không ngờ lại thấy cảnh tượng kinh hoàng . Cảnh sác lập tức kéo đến, phát hiện cô đang ngồi sụn người bên cửa sổ với đôi mắt vô hồn, không chút sức sống. Mẹ cô được phát hiện là đã chết, còn ba thì bị thương nặng và được gấp rúc đưa đi cấp cứu

Lúc Kết đang ngồi trong xe cứu thương với Mã để các bác sĩ kiểm tra cơ thể, các nhân viên y tế đẩy ba cô trên xe cán ngang qua mặt. Cô không phản ứng, cứ ngồi im như tượng chẳng nói năng. Giờ đây cô không biết cô còn cảm thấy đau không nữa. Cô không khóc, có thể nói cô không thể khóc được nữa.

Gia đình hạnh phúc trước đây đâu rồi? Tại sao nó lại biến mất nhanh thế? Tại sao nó lại sụp đổ nhanh thế? Không đâu ,đây không phải sự thật. Chắc chắn không phải sự thật.Mình vẫn đang mơ. Mình chưa tỉnh dậy. Là mơ thôi

Mã òa khóc nói:

"Kết nói gì đi chứ! Đừng làm tớ sợ mà"

"Kết ơi Kết xin cậu đấy"

Kết buông thõng một câu làm mọi người xung quanh cũng phải bật khóc theo

"Ba mẹ tớ đâu rồi? Họ hứa hôm nay sẽ chúc mừng sinh nhật tớ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net