Chương 24: Chỉ cần hai tháng, chúng ta sẽ không còn quan hệ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Nhật nhìn bóng lưng của cô rời đi, dáng người cao thẳng nhìn có vẻ bình thản nhưng lại mang một chút cô đơn, u tịch vô cùng. Hắn khẽ nhói trong lòng, dặn dò Cao Mỹ Ngọc vài câu rồi đuổi theo cô.

Hắn bắt lấy cánh tay của cô ở cuối hành lang, Hạ Như xoay người nhìn hắn, nhìn vẻ lo lắng không thể giấu trên gương mặt, cô khẽ cười. Tưởng chừng khi đối mặt sẽ vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt gắt gao của hắn khiến tim cô nóng hổi. Cô cố lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, giật tay ra khỏi bàn tay hắn:

"Hoàng Nhật ngài có chuyện gì sao?"

"Tại sao lại tránh anh?"

Hoàng Nhật đi thẳng vào vấn đề, hắn không thể nào chịu được sự lạnh lùng của cô dành cho mình. Giống như xa cách vô cùng, hắn sợ cô sẽ giống như năm năm trước rời bỏ hắn.

"Tôi không có!" Hạ Như né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, cô không dám nhìn, bởi ánh mắt của hắn hiện rõ sự mong chờ và lo lắng, đôi mắt hổ phách đẹp đẽ vô cùng.

"Nhìn anh!"

Hoàng Nhật đưa tay gắt gao nâng mặt cô lên, Hạ Như không thể nào không nhìn được. Giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, trong cô lúc này chỉ là một sự kiên định vững chắc. Cô mím môi, sự quật cường khiến lòng hắn khó chịu vô cùng.

"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Hoàng Nhật gằn giọng. May là nơi này vắng vẻ nên ít người qua lại. Bởi thế Hạ Như cũng không cần nề hà gì mà nhún nhường hắn. Cô nghênh mặt, dừng dưng đáp:

"Tôi chính là không muốn thế nào hết..."

Lập tức, cảm giác mềm mại nóng ấm truyền từ đôi môi xâm nhập lấy cô. Cô mở to mắt, nhìn cánh môi của mình không nói hai lời liền bị người khác hôn lấy. Hoàng Nhật khẽ nhắm mắt, chặn cái miệng nhỏ của cô lại, hưởng thụ hương vị ngọt ngào cùng cảm giác dễ chịu khiến lòng hắn xao xuyến. Lúc đầu là nhẹ nhàng, sau lại càng thêm mãnh liệt, mạnh mẽ gặm nhắm không cho cô có cơ hội trốn chạy. Đợi đến khi Hạ Như dường như thiếu hơi khí, Hoàng Nhật mới luyến tiếc buông cô ra.

Một chút ẩm ướt còn vương lại nơi khóe miệng. Hạ Như thật lâu sau mới khôi phục lại tâm trí, hơi thở còn chút gấp gáp. Hắn như thế nào lại không báo trước mà tùy ý hôn cô? Lúc nãy cùng Cao Mỹ Ngọc ở cùng một chỗ trong kia không biết đã cùng nhau ôm ấp hay chưa. Giờ lại cư nhiên hôn cô như vậy. Cô nắm chặt tay, liếc nhìn hắn gầm giọng:

"Hoàng Nhật, anh có quyền gì mà làm như vậy?"

Cô căn bản không phải là thú vui cho hắn, cô không muốn cùng hắn chơi trò đùa giỡn lòng người!

"Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu? Em vì cớ gì lại trốn tránh anh như vậy!"

Hoàng Nhật nắm lấy vai cô. Hắn thực sự không chịu nổi nữa rồi! Thà để cô đánh hắn, mắng hắn đi, đừng chán ghét hắn như vậy!

"Hoàng Nhật, tôi nói rõ rồi. Chuyện giữa anh và Cao Mỹ Ngọc tôi không quan tâm!". Có thật là không quan tâm không? Có thật là không để trong lòng hay không? Nếu dùng những lời nói dối để có thể che đi tâm tư của mình, cô tình nguyện làm như vậy. Cảm xúc trong lòng như thế nào, chỉ mình cô biết.

"Nhưng tôi muốn anh nhớ rõ một điều, chỉ còn hai tháng nữa, tôi với anh sẽ không còn quan hệ!"

Hoàng Nhật giật mình nhìn cô. Quả thực hắn đã quên, hạn hợp đồng kia mỏng manh vô cùng. Chỉ cần hơn hai tháng nữa miễn giảm hợp đồng, mối liên hệ duy nhất giữa hai người sẽ cắt đứt!

Hắn càng nắm chặt vai cô hơn, cảm giác bất lực dần dần bủa vây lấy hắn. Thật nực cười, người nắm trong tay sự quyền hành to lớn lại có lúc cảm thấy như không thể nắm bắt. Đúng vậy, hắn thực sự không thể nắm bắt được lòng của cô...

"Đừng lấy tôi ra làm thú vui cho mình nữa. Hoàng Nhật, tôi rất mệt mỏi!"

Hạ Như nhỏ giọng nói. Hoàng Nhật thân thể thoáng run lên, lời nói của cô mạnh mẽ cứa vào tim hắn một dấu thật sâu, thật đau. Cô mệt mỏi như vậy, ở bên cạnh hắn cô mệt mỏi như vậy!

Buông vai cô ra, hắn nói:

"Hạ Như, anh sẽ đợi đến lúc em chấp nhận anh!" Chấp nhận anh ở hiện tại, chứ không phải cái bóng của năm năm trước!

Lời nói này là có ý gì? Hạ Như bối rối cúi đầu. Hắn muốn cô chấp nhận cái gì? Chấp nhận trò tiêu khiển mà hắn đùa giỡn với cô, hay là...chấp nhận tình cảm của hắn?

Hạ Như né tránh cái nhìn của hắn, thấp giọng nói: "Tôi có việc đi trước, tạm biệt!" Nói rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Hoàng Nhật nhìn bước chân gấp gáp của cô, bóng lưng cao thẳng nhanh chóng khuất sau chỗ rẽ. Trong hắn lúc này dường như đã có quyết tâm. Hạ Như, anh không tin là không thể giữ được em!...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net