Chương 28: Món quà đầu tiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Như nhìn bóng người cao lớn từ từ bước xuống xe, đi nhanh về phía cô. Cô nhìn đến nổi xuất thần, nam nhân mặc một bộ vest đen huyền ảo, giống như một ma vương chậm rãi tiến tới cứu vớt mình. Hạ Như ngạc nhiên, nhìn không chớp mắt, đến khi giọng nói trầm khàn quen thuộc kia vang lên mới có thể kéo cô về thực tại.

"Làm sao lại ngồi ở đây?"

Hoàng Nhật nhìn cô từ đầu đến chân, lại phát hiện có gì đó không ổn. Thấy cô vứt đôi giày cao gót sang một bên, tay chân lại đỏ hồng trầy xước. Nỗi lo lắng không thể giấu trong đáy mắt hiện lên càng rõ ràng. Hắn khụy gối, nhìn bàn chân cô bầm một mảng lớn, lại đau lòng không thôi.

"Sao lại bất cẩn thế này?"

Miệng thì trách móc nhưng tay lại vô cùng nhẹ nhàng mà xoa bóp cổ chân cho cô. Hạ Như giật bắn mình rút chân lại, nhưng lại bị Hoàng Nhật giữ lấy, hắn thấp giọng lên tiếng:

"Ngồi im!"

Hạ Như nhìn từng ngón tay thon dài đang miệt mài trên bàn chân mình, từng đốt ngon tay đẹp đẽ đến kì lạ, thon dài mà đều đặn. Một chủ tịch công ty nắm trong tay biết bao là cơ ngơi sáng lạn, hiện tại còn đang mặc một bộ vest sang trọng đáng giá hàng nghìn đô, thế nhưng lại quỳ gối trước một cô gái không mấy là nổi bật như cô, liệu có quá nực cười hay không?

Cho dù là đang có bất kì hành động nào, hắn cư nhiên vẫn không mất đi phong độ vốn có. Tư thế có vẻ hơi khó coi nhưng căn bản vẫn không làm nhẹ đi sức hút kì lạ. Hạ Như nhìn một bên mặt của hắn, sóng mũi cao cùng với gương mặt góc cạnh hoàn mĩ, sức hút có thể nói là mê hoặc chúng sinh. Nhưng đâu đó trên đuôi mắt của hắn cô cảm thấy một tia mệt mỏi. Đúng rồi, chẳng phải hắn đang đi công tác hay sao? Buổi sáng vẫn còn chưa thấy về, giờ lại xuất hiện ở đây, hẳn là vừa xuống máy bay đi?

"Đã đỡ hơn chưa?"

Hoàng Nhật ngước nhìn cô, ánh nhìn chứa đựng sự quan tâm cực hạn. Cô gái này, hắn chỉ đi có mấy ngày cũng không biết tự chăm sóc bản thân sao?

"Tôi không sao. Cảm ơn!". Hạ Như rụt chân lại tránh né, đối với những loại hành động của hắn như này, cô thực sự chưa thích nghi nổi. Hắn quá dịu dàng, mà sự nâng niu của hắn khiến cô có chút cảm giác không thật!

Từng là một người lợi dụng tình yêu của cô, dẫm đạp lên đoạn tình cảm mà cô đã cất công vun vén cho nó.

Từng là một người có thể dễ dàng thay đổi phụ nữ chỉ khi thấy chán, có thể hôn một cô gái khác ở bất cứ đâu. Thử hỏi như thế cô có thể cảm thấy chân thật hay không?

Vươn tay định lấy đôi giày cao gót, một bàn tay đã nhanh hơn đoạt lấy, sau đó cả người Hạ Như được nhấc bổng lên, có chút choáng váng.

"Anh lại phát bệnh à? Mau thả tôi xuống!"

Hoàng Nhật mặc kệ người con gái kia giẫy giụa, không nhanh không chậm bước tới xe, đặt cô ngồi vào ghế trước, sau đó mới vòng qua bên kia ghế lái.

Hắn nhanh chóng bật điều hòa, không khí vì thế mà dần trở nên ấm áp. Khi nãy bế cô mới phát hiện cả người cô đều đã lạnh cóng, hai má phúng phính vì lạnh mà hồng hào tươi tắn.

Hạ Như đang mãi suy nghĩ mông lung mà nhìn ra cửa, từ cổ lại bất ngờ truyền đến một cảm giác lạnh lạnh khiến cô giật mình xoay người lại, vô tình nhìn thấy gương mặt hắn gần trong gang tấc, hắn nhếch môi, ý cười nồng đậm.

"Vốn biết rằng đeo trên người em sẽ rất hợp, nhưng không ngờ lại đẹp đến vậy!"

Hạ Như lúc này mới phát hiện trên cổ cô có thứ gì đó. Cô tò mò nhìn xuống, lại vô cùng ngạc nhiên nhìn thứ đang phát sáng trước ngực mình. Sợi dây chuyền màu xanh bích tinh xảo như một thứ ánh sáng mơ hồ khiến cô chói mắt. Không cần hỏi giá tiền, chỉ cần nhìn những viên kim cương đính quanh mặt sợi dây cũng đủ biết đây là thứ hàng xa xỉ đến mức nào. Cổ cô trắng ngần, bởi vì có thứ đang phát sáng mà lại càng trở nên nổi bật. Cô nhanh chóng thu hồi lại ý nghĩ của mình, vươn tay ra sau cổ định tháo sợi dây xuống, thì một bàn tay nhanh hơn đã chặn lại.

"Đừng tháo ra, coi như là phần thưởng cho sự chăm chỉ của em đi!"

Hơi thở hắn phả tới ngày càng gần, khiến cô bất giác run người. Vội rụt tay lại, bối rối sửa tư thế ngồi ngay ngắn, sau đó mới cứng ngắt trả lời.

"Cảm...cảm ơn anh!"

Dù sao thì, đây cũng coi như là món quà đầu tiên hắn tặng cho cô đi. Hạ Như mân mê mặt dây chuyền trước ngực, trong lòng lại bồi hồi khó tả, trên môi mơ hồ nhếch lên một chút ý cười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net