chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc mơ vắt của Yi Jung thêm nhiều năng lượng trong suy nghĩ. Những mách bảo cuối cùng của linh tính làm lòng tin với lời nói của Michiyo vơi dần. Quả thực anh vẫn không thể tin được trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy. Họ đâu hề có cùng chút huyết thống nào. Hơn nữa, cảm giác của anh về Michiyo, có muốn cũng không thể phủ nhận rằng nó giống cảm nhận về Ga Eul. Thực sự rất giống. Có khi nào Ga Eul cố tình muốn lảng tránh anh?
Sáng hôm sau, Yi Jung đến phòng trưng bày sớm, nhưng không vào bên trong mà đứng cách đó chừng hai mươi bước chân, dạo qua dạo lại một hồi. Anh đợi. Chẳng bao lâu sau, anh thấy Michiyo mở cửa bước ra. Cô đi cùng chiều, tiến thẳng về phía anh. Người hơi cúi. Dáng bước nhanh. Áo khoác dài màu ghi trầm. Phong thái đĩnh đạc. Trong một thoáng, anh thấy tim mình co lại, đập nhanh hơn một nhịp. Cái cử chỉ thi thoảng đưa tay lên vuốt nhẹ tóc, rất giống Ga Eul. Anh chạy vội tới, nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo lại. Khuôn mặt cô xuất hiện nét ngỡ ngàng. Ánh mắt anh sáng lên, nửa van lơn, nửa nghiêm nghị.
- Nghe này. Ga Eul. Michiyo. Tên là gì cũng được. Xin hãy thừa nhận rằng em là Ga Eul. Anh đã tìm em từ rất lâu rồi. Anh muốn em nghe anh giải thích về những chuyện sáu năm về trước. Anh chưa từng phản bội em. Đã lâu lắm rồi và anh nhớ em, nhiều lắm. Bạn bè chúng ta vẫn đang mong em trở về. Về Hàn Quốc cùng anh, nhé?
- Tôi còn phải nói với anh bao nhiêu lần nữa rằng tôi không phải cô gái đó?
- Em không phải?
- Phải, tôi... là cô gái ấy, nếu anh cứ khăng khăng như thế. Nếu anh quả thực xem trọng tôi đến vậy, thì hãy tôn trọng ý muốn của tôi. Làm ơn rời khỏi đây và đừng làm phiền tôi nữa. Quả thực tôi không hiểu anh muốn gì? - Michiyo kết thúc câu nói bằng một âm điệu mạnh đầy nóng nảy.
Không che giấu sự bực tức, cô hất bàn tay anh ra, lách người đi lên phía trước. Cô đi rất nhanh, gần như là chạy. Anh vẫn gan lì bước theo. Anh không sai và chắc chắn không thể sai được. Linh cảm của anh. Ga Eul. Anh không bao giờ có thể nhận nhầm cô với một người khác.
Chạy đến ngang hàng với Michiyo, anh bám lấy cánh tay cô, định kéo lại. Ngay khoảnh khắc ấy, cô quay người, hất mạnh anh ra xa, ánh mắt tóe lửa tức giận. Cô gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ:
- Tránh xa tôi ra! Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh tội quấy rối.
Yi Jung bị bất ngờ vì phản ứng quá mạnh mẽ. Ga Eul... Ga Eul sẽ không dữ dằn với anh như thế. Chưa bao giờ có cô gái nào nhìn anh hằn học như vậy. Anh dè chừng lùi ra đằng sau vài bước, để cô đi.
Thế nhưng anh chưa bỏ cuộc. Anh lặng lẽ bám theo cô về đến tận nhà riêng. Michiyo biết điều đó. Trước khi quay lưng đóng sập cánh cửa ra vào, cô ném cho anh một cái nhìn hoảng sợ, cáu giận, pha lẫn sự khinh bỉ. Mặt Yi Jung đỏ bừng lên. Anh thấy xấu hổ vì tự nhiên trở thành một kẻ biến thái theo dõi phụ nữ. Thế nhưng anh rất gan lì. Nếu cô muốn so gan, anh sẵn sàng chấp nhận. Anh chậm rãi bước đến, ngồi xuống gốc cây bên cạnh căn nhà cô ở. Gió lạnh quất vào mặt anh, rát buốt. Anh cố níu giữ những mầm hy vọng tưởng chừng như đang bị gió thổi tạt đi.
   Tình yêu, rốt cuộc là cái quái gì mà làm anh phải khổ sở thế này? Và tại sao biết là khổ sở, mà vẫn không thể buông tay?

Yi Jung ngồi đó cả đêm. Gió và sương làm anh co rúm lại vì lạnh. Tựa đầu vào gốc cây, anh đăm đăm dõi về phía căn hộ của Michiyo. Nhác thấy bóng cô lướt qua cạnh cửa sổ, đằng sau tấm rèm che kéo kín. Chưa đầy một phút sau, ánh đèn tắt ngấm. Anh chẳng còn nhìn thấy bất cứ thứ gì qua cửa sổ căn hộ đó nữa, dù chỉ là một vệt sáng mờ. Cảm giác chán chường nhẹ lướt qua. Bóng tối ập xuống vây kín không gian. Tối tăm và lạnh lẽo, cứ như thể mọi hy vọng đã bị rút hết. Mệt mỏi, anh gục đầu vào thân cây. Giấc ngủ từ từ kéo đến. Trong mơ, anh chẳng còn nhìn thấy những kỉ niệm cũ, chỉ thấy ánh mắt rực lửa giận dữ của Michiyo. Ánh mắt làm anh vừa sợ hãi, vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng. Nét hiền dịu của Ga Eul đâu rồi?
Đêm qua nhanh.
Mặt trời lên. Ánh nắng chói chiếu vào mắt đánh thức Yi Jung dậy. Đầu anh đau nhức và cả thân mình mỏi nhừ. Cả đêm, những giấc ngủ của anh cứ bị giật lại giữa chừng. Hầu như anh đã để những suy nghĩ, trăn trở, dằn vặt bóp nghẹt trí não.
Mặt trời ngày một lên cao. Yi Jung vẫn ngồi yên bên gốc cây. Không phải anh không muốn đứng dậy, mà là không thể đứng dậy. Sương khuya và gió lạnh ngấm vào qua cả đêm dài làm người anh nóng bừng. Đôi chân như rã ra, cánh tay buông thõng xuống. Sự mệt mỏi làm đôi mắt anh trĩu lại.
Cửa căn hộ bật mở. Michiyo bước ra, áo khoác màu xanh ngọc bích. Anh liếc nhìn cô, mệt nhoài và vô vọng. Từ hôm gặp nhau đến giờ, cô chưa bao giờ mặc màu tím. Ga Eul đã từng nói với anh, cô yêu màu tím từ khi còn rất nhỏ. Thói quen và sở thích lâu năm có thể nào dễ dàng thay đổi vậy sao?
Michiyo đi lướt ngang qua Yi Jung. Anh không đứng dậy, cũng không đuổi theo, giữ nguyên dáng ngồi uể oải dựa vào gốc cây, y như một kẻ vô gia cư đói kém. Tiếng giày cao gót ngày một xa dần. Vẫn dáng đi nhanh và tự tin. Những lọn tóc nhỏ xoăn mềm bay phất lại đằng sau, nhưng Michiyo tuyệt nhiên không quay đầu lại. Lạnh lùng. Nhìn bóng dáng ấy mờ nhạt, anh tự nhủ, cô chẳng thể nào là vợ anh. Michiyo và Ga Eul giống nhau như hai giọt nước. Sự kì quặc của tạo hóa. Nhưng Michiyo không phải là Ga Eul. Ga Eul sẽ không thể tàn nhẫn với anh như thế. Ga Eul sẽ không thể nào bỏ mặc anh mệt mỏi và suy kiệt như vậy. Ga Eul không có khả năng diễn xuất giỏi nhường ấy. Cứ cho là có tình huống giống như trong phim xảy ra, vì một tai nạn nào đó mà Ga Eul bị mất đi trí nhớ, lãng quên anh. Nhưng thói quen, và đặc biệt là tính cách, không thể nào thay đổi triệt để như vậy được. Hoàn toàn thất vọng, Yi Jung lờ đờ đứng dậy, quay về khách sạn.
Buổi chiều anh đến phòng trưng bày tìm Michiyo. Thấy anh xuất hiện, gương mặt cô đanh lại, cáu kỉnh, bực bội, sợ hãi và cả dè chừng, tỏ rõ sự không hoan nghênh. Anh cố gắng xin lỗi cô bằng những lời thành khẩn nhất, nhưng cô vẫn tỏ ra xa cách và nghi ngờ. Chỉ đến khi anh nói rằng ngày mai anh sẽ về Hàn Quốc, gương mặt cô mới giãn ra, thoải mái.
Rồi Michiyo tiếp tục làm công việc của cô trong phòng trưng bày. Yi Jung đứng nép vào sau một tủ kính, lặng lẽ quan sát cô. Xinh đẹp. Kiêu kì. Tự tin. Mạnh mẽ. Thi thoảng, cô lại quay đầu nhìn, có ý kiểm tra xem anh đã đi chưa. Nhận ra mình đang làm phiền người ta quá nhiều, anh đưa tay lên, vẫy chào. Cô nở một nụ cười thay cho lời tạm biệt, nhưng nét mặt vẫn có vẻ dè chừng. Ngay cái khoảnh khắc quay lưng bước đi, anh cảm nhận được ánh mắt nhẹ nhõm của cô dõi theo phía sau, rất rõ rệt.
  Yi Jung không nói dối Michiyo. Về đến khách sạn, anh thu dọn hành lý, chuẩn bị cho chuyến bay trở về Hàn Quốc. Công việc còn bộn bề, mà anh đã ở lại Nhật Bản quá lâu, để đổi lấy sự thất vọng lên đến đỉnh điểm. Michiyo không phải vợ anh, không phải người con gái anh đang tìm kiếm.
Mở cánh cửa sổ, anh đăm chiêu hướng tầm mắt ra phía ngoài. Tháp Tokyo cao vút, tráng lệ. Thành phố thủ đô của một đất nước giàu có, xinh đẹp một cách kiêu sa, phồn vinh và hoa mĩ. Những dòng người đi lại tấp nập trên đường phố. Trong hàng ngàn những con người dưới kia, liệu có Ga Eul không?
Chưa bao giờ anh thấy mệt mỏi như lúc này.
Chưa bao giờ anh thấy nản lòng như lúc này.
Và chưa bao giờ anh thấy thất vọng như lúc này đây. Cảm giác những hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng bị vắt kiệt làm tim anh đau buốt. Như có hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm vào người, rỉ máu.
Lẽ nào anh đã mất Ga Eul thật rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vvv