chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Michiyo không tìm được Yi Jung giữa sân bay đông nghẹt hàng trăm ngàn người. Chuyến bay cuối cùng về Hàn Quốc đã cất cánh. Vậy là mong muốn được nép vào một chỗ nhìn anh đi, dù chỉ là phía sau lưng, cuối cùng cũng đã không thể thành hiện thực. Thất vọng, cô quay lưng trở về, trong lòng trống rỗng.
Michiyo đi dạo trên những con phố dài. Tokyo gắn bó cùng cô đã sáu năm, nhưng đôi lúc trên trời mây, qua những hàng cây xanh mướt, cô vẫn thấy thấp thoáng hiện về hình bóng của Seoul hằng yêu dấu. Trong dòng hồi tưởng dài đằng đẵng, cô tạt ngang vào một quán cà phê, chọn ghế ngồi ngay cạnh cửa kính lớn.
Váy tím, giày tím, áo khoác tím. Machiato thơm nồng. Thói quen vừa uống cà phê vừa gõ tay xuống mặt bàn.
Thói quen của Ga Eul.
Cô rời Hàn Quốc đã sáu năm tròn.
Vận mệnh là thứ quái quỷ gì mà sao cứ thích trêu đùa với con người ta? Tại sao khi tất cả dường như đã ngủ ngoan thì lại phải đánh thức nó dậy, một cách bất ngờ và không ai có thể dự liệu trước? Tại sao khi cô đã cố quên thì đột nhiên anh lại xuất hiện, sống động, rõ nét, không phải là những hình ảnh mờ ảo cô vẫn thấy trong mỗi giấc mơ của nhiều năm qua?
Khi Yi Jung chăm chăm nhìn cô ở phòng trưng bày, quả thực Michiyo đã rất hoảng sợ. Tim đập thình thịch, các mạch máu dồn lên căng cứng, chỉ chực chờ bung trào. Nhưng cô phải hoàn thành trọn vẹn vai diễn, một cách xuất sắc nhất. Vì anh, và cũng chính vì bản thân cô.
Với suy nghĩ đó, trong một thoáng, cô tưởng như mình đã hoàn toàn quên đi Ga Eul ngày trước. Sức mạnh của lý trí quả thực rất lớn. Một người thông minh như anh cũng đã bị lừa. Thế nhưng trong đôi mắt đen tuyền ấy, chút gì đó như nghi ngờ huyễn hoặc vẫn ánh lên, rất sáng. Cô thấy chột dạ. Bằng mọi giá, trước mặt anh, cô phải là Michiyo. Phải để cho anh thôi nhìn thấy một Ga Eul như những ngày xưa cũ ở trong cô, một cách hoàn toàn và triệt để. Và anh đã tin.
Tuy nhiên, có một điều anh không chú ý. Anh có một óc quan sát rất tốt, nhưng nhiều khi lại bỏ qua những điều tưởng như nhỏ bé. Có lẽ chính điều ấy làm anh gặp không ít khó khăn trong những cuộc kiếm tìm.
Họ Akimoto trong tiếng Nhật nghĩa là mùa thu.
Ga Eul, trong tiếng Hàn Quốc, cũng là mùa thu.
Cô đã yêu mùa thu từ khi vừa mới lọt lòng.

Buổi chiều sau cuộc gặp gỡ với anh, cô thả bộ một mình trên những ngả đường vắng người của Tokyo vốn rất tấp nập. Bàn tay đưa nhẹ lên hất những lọn tóc xoăn mềm. Một thói quen thường trực. Nhưng ngay lập tức, cô rụt tay lại. Anh rất có thể đang ở đâu đó quanh đây, và anh sẽ nhận ra cô mất. Suy nghĩ ấy làm cô ép mình từ bỏ thói quen lâu năm chỉ trong một phút giây ngắn ngủi.
Thời gian trôi qua và cô cũng có nhiều thay đổi. Tự tin hơn. Cá tính hơn. Mạnh mẽ hơn. Và không còn dễ dàng rơi nước mắt. Thế nhưng cô vẫn chưa toàn vẹn trở thành Michiyo. Cô vẫn liếc mắt để ý thông tin về những người bạn nổi tiếng ngày xưa trên truyền hình, trên báo chí. Vợ chồng cô bạn thân nhất, chàng Don Juan của F4 ngày nào, rồi người mà cô luôn xem như một người anh trai, với mái tóc đượm màu nắng mai và nụ cười nhiều khi buồn khó hiểu.
  Và cả những tin tức về anh, người chồng mà suốt những năm qua cô đã gắng mình để quên đi, mãi mãi.
Michiyo đã dùng hết sức mình để xóa mờ quá khứ. Những năm tháng cô vẫn còn là một người con gái dịu hiền yêu màu tím e ấp, thiết tha. Thậm chí cô không dám cả việc mở miệng nhắc đến cái tên Chu Ga Eul. Nhưng cô vẫn đang cố gắng học cách thỏa hiệp với cuộc sống, chấp nhận những thứ nó quăng vào mình. Chỉ là cô cần thêm một chút thời gian. Rồi đến một ngày, khi nhân cách Ga Eul trong cô hoàn toàn ngủ lịm đi, cô sẽ trở về gặp anh và cả những người bạn xưa. Khi ấy, cô có thể nhắc đến cái tên Ga Eul như một cô bạn cũ. Mọi chuyện rồi sẽ lại quay về cái quỹ đạo bình thường của nó. Nhưng cho đến lúc đó, cô không muốn ai biết đến một Ga Eul từng là vợ của So Yi Jung. Cô cần được yên tĩnh để sắp xếp lại bản thân mình.
Để chuẩn bị cho những trò ẩn thân khiến anh không thể phát hiện, hôm ấy, cô trở về nhà, cất hết những bộ đồ màu tím. Chỉ trong một đêm, cô ép mình phải thay đổi tất cả những thói quen gợi nhớ đến Ga Eul. Sức mạnh lý trí có thể dễ dàng lấn áp được tình cảm của trái tim. Chỉ cần cố gắng, chẳng có chuyện gì là không thể.
Đêm khuya, trăng lên cao. Nhưng mặt trăng không tròn, cũng chẳng rực sáng. Nó đậm một thứ màu cô không thể gọi tên, u ám, nhạt nhòa. Nét đẹp không vẹn toàn của thiên nhiên. Phải, đâu có gì là hoàn hảo. Kể cả diễn xuất của cô, cho dù có giỏi đến mấy, nhất định cũng sẽ lộ sơ hở.  Nhất là khi đứng trước một người như anh. Thông tuệ. Giỏi suy đoán. Khéo léo. Và cả linh cảm. Cô không thể mất phòng bị.
Michiyo biết thừa Yi Jung sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Tính cách của anh cô đã quá rõ. Và cô bận rộn suy nghĩ những phương pháp đối phó nếu ngày mai anh lại đến tìm. Những toan tính ngập đầy trong đầu, chẳng biết từ khi nào đã lôi cô vào giấc ngủ. Qua cửa sổ, gió ùa về mát rượt. Giấc mơ sáu năm qua lại lặp lại.
So Yi Jung.
Chàng trai có nụ cười làm mê mệt biết bao cô gái trẻ.
Là người đã từng hò hẹn, và rồi trong chớp nhoáng trở thành chồng cô.
Là người làm cô đau, nhưng cũng là người khiến cô hạnh phúc. Là người không ít lần làm cô khóc, nhưng cũng mang đến cho cô nhiều lắm những nụ cười.
Thế nhưng anh đã không hoàn toàn hiểu cô. Cô đã và vẫn luôn tin anh, cho đến tận giây phút này. Cô chưa khi nào nghĩ là anh phản bội, càng không bao giờ ra đi vì điều đó.
Những người bạn cũ. Những hình ảnh về anh trong hàng nghìn mẩu vỡ. Như một bức tranh xếp hình mà mọi mảnh ghép của nó đã bị cô cố gắng vùi sâu, giờ như đang tự mình ùa dậy, xoay vòng xếp thành bản vẽ hoàn chỉnh của ký ức. So Yi Jung mà cô yêu ngày xưa như đang đứng trước mặt, nụ cười tươi rói, đôi mắt màu đen đầy ma lực, ánh nhìn ngọt ngào, đang trao cho cô chiếc nhẫn cầu hôn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vvv