Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng gắt cuối hè dường như đã rút lui trở về thành trì kiên cố của mình, dự định không lậu một tia mặc cuồng phong gào thét. Thay vào đó, từng chùm sáng nhu hoà như ban mai sương sớm nhảy ra, lạc hạ dưới từng tán cây, vỉa hè.

Diệp Lạc thẫn thờ ngồi từ trên giường dậy, hắn chưa hiểu lắm rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình, mọi thứ xung quanh hắn thật xa lạ, lạ lẫm như một thế giới khác vậy.

Bất thần một lúc lâu, Diệp Lạc xuống giường quan sát hoàn cảnh. Hiện có vẻ như hắn đang ở một khu chung cư ước chừng ở tầng 10-13. Xung quanh bài trí đơn giản, phòng ngủ có một giường, một bàn nhỏ và tủ quần áo. Bên ngoài là phòng khách kết hợp liền với nhà bếp, không lắm đột ngột, đảo cũng có một phen khác ý vị. Liền kề với phòng ngủ là nhà vệ sinh kết hợp với nhà tắm. Chung quy diện tích có khoảng 40m2.

Diệp Lạc đi dạo quanh nhà vài vòng, càng xem càng cảm thấy căn nhà này có khác một phen phong cảnh, miêng ngậm cười. Hắn chợt nhớ lại một đoạn hội thoại ngắn, khi mà đại lý thuê nhà bảo căn nhà bài trí rất ấm áp, thì đồng thời cũng có nghĩa là nó diện tích đặc biệt nhỏ.

Phân thần vậy là đủ rồi, trước đánh răng rửa mặt đã, nghĩ gì nghĩ sau. Nhưng mới bước vào nhà tắm, Diệp Lạc đã bị đứng hình. Hắn nhìn vào người trong gương, thanh niên đang độ tuổi phấn chấn, tranh đua một phen vì sự nghiệp của mình. Ngũ quan nhu hoà, tươi đẹp như ánh nắng mặt trời vậy. Tuy không xuất chúng, nhưng so với Diệp Lạc bản tướng cũng tốt hơn xa xa không ngừng một con phố. Vốn dĩ Diệp Lạc khuôn mặt tuy cũng không có mụn, nhưng vì thời gian sinh hoạt điên đảo, không có quy định nên dưới mắt lạc hạ thật lớn bóng ma, làn da trắng tái nhợt như là tang thi vậy, bước chân phù phiếm, thân hình tưởng như gió qua liền ngã. 

Diệp Lạc nhận ra một sự thật, có lẽ không phải là hắn bị bắt cóc đột nhiên xuất hiện ở chỗ như vậy, có khi, hắn đã... Một ý nghĩ dần hình thành trong đầu hắn.

XUYÊN QUA!

Không thể chuẩn xác hơn nữa cho tình hình này. Diệp Lạc cảm thấy tương đối hưng phấn, thế này lúc xuyên về liền có chuyện kể cho đứa bạn thân nghe, này liền có bao nhiêu ly kỳ nha. Nhưng ngộ nhỡ bạn thân hắn cũng xuyên qua cùng hắn thì làm sao, này không phải càng tốt?!! Hắn cũng sẽ không sợ cô đơn một mình ở thế giới này nữa!

Càng nghĩ càng mỹ, Diệp Lạc phút chốc lại bắt đầu lần thất thần thứ hai của mình.

Đang bận đại sự với Chu Công, bỗng tiếng chuông điện thoại đánh vỡ.

"You wanna pay your bills
You wanna pay rent
You wanna get Starbucks
WORK BITCHES!!!"

Nghe chuông điện thoại, đánh vài cái run run, trước khi nó tiếp tục cất tiếng ca kinh động nhân tâm Diệp Lạc quyết đoán nhấc máy.

"Diệp Lạc, anh có chuyện gì không anh, bây giờ vẫn chưa thấy anh đi làm, không phải hôm qua tụ tập sau buổi họp hăng quá nên sáng nay anh bị ốm đấy chứ. Diệp Lạc, anh cũng đáp lại gì đi anh, hay anh mệt tới mức không gượng dậy nổi!! Không được, em phải xin phép trưởng phòng nghỉ đến-"

Nghe quen thuộc giọng nói, Diệp Lạc ngẩn người nghe một lúc, sau đó ngắt đứt dòng nói chuyện liên miên, bản năng nói.

"Anh không có chuyện gì lớn, chỉ là có chút chóng mặt, em giúp anh xin phép trưởng phòng nha. Anh xin lỗi."

Đoạn cuối không tự chủ mà phóng nhẹ giọng điệu, làm Diệp Lạc hơi nhíu mày. Nói xong, cùng không đợi đáp lại, Diệp Lạc vội vàng tắt máy.

Có thứ gì đã đang chậm rãi quay cuồng trong đầu hắn. Lúc đầu sóng yên biển lặng, dần dần như dòng nước từ uông tuyền dũng hướng ra biển khơi, sóng to gió lớn, giảo đến đầu óc hắn nhão thành một đoàn.

Từ từ ngồi chỗm hỗm xuống, đừng hỏi vì sao lại là cái tư thế bất nhã không phù hợp với hình tượng thế này, hắn cũng không biết nha. Đầu óc đau như muốn vỡ ra, hắn cảm giác như mình sâu sắc thấm thía lời nói của ông giáo, khi mà người ta có cái chân đau thì cũng chỉ quan tâm cái chân đau, nào có tâm trạng nhàn quản được những thứ khác. Cũng bởi vậy mà hắn mặc cho ký ức của nguyên chủ như dòng nước lũ cọ rửa tâm trí, mắt không thấy, tai không nghe, chỉ cố gắng căng qua giai đoạn đầu.

Uớc chừng 10 phút qua đi, Diệp Lạc thở phì phò nằm trên mặt đất, mồm to hút từng ngụm không khí một, như con cá mắc cạn vậy. Hoãn khí sau, hắn mới từ từ chải chuốt lại ký ức.

Thân thể này mới 22, tuổi thấp hơn hắn dự đoán tận 3 tuổi. May mắn là cái sinh viên vừa tốt nghiệp, đang đi thực tập, chứ không hắn cũng không biết đối phó với công khoá trên lớp như thế nào. Nhìn Diệp Lạc nhởn nhơ như vậy, thực ra hắn cũng mới vừa tốt nghiệp trung học, còn đang suy tính rốt cuộc nên vào đại học nào đâu. Này thì tốt rồi, vừa xuyên qua cái, bỏ qua luôn 4 năm đại học, chưa lấy một mảnh tình vắt vai.

Nhưng mà làm Diệp Lạc kinh ngạc, thân thể này tên thật là Đỗ Nguyên Ân, là nam nhị trong bộ tiểu thuyết hắn mới đọc tháng trước. Đừng hỏi vì sao hắn có thể nhớ được tên nam nhị trong bộ tiểu thuyết hắn đọc tháng trước. Chuyện này nói dài thì dài, nói ngắn thì cũng ngắn, đơn giản lại còn bốn chữ là đồng mệnh tương liên. Vốn dĩ Diệp Lạc thấy Đỗ Nguyên Ân miêu tả từ ngoại hình đến tính cách như hắn đảo ngược lại vậy, thấy thú vị vô cùng nên lần theo lần theo nha. Ám ảnh nhất với Diệp Lạc có thể nói là kết cục của nam nhị trong truyện này, thực thảm, thảm đến không nỡ đọc. Nói vậy thôi, chứ, ha hả, Diệp Lạc không nỡ đọc thì sao có thể thấu thấu triệt để hiếu được thâm ý cái kết chứ.

Bị chính người mình yêu phản bội mà chết? Không, ngây thơ quá. Tinh tẫn nhân vong? Nói như Đỗ Nguyên Ân hư lắm vậy. Hay là giúp thụ chắn một phát súng? Không nốt nha.

Ha hả, phải nói là cái kết này thực ngoài ý muốn của Diệp Lạc, cảm giác như tác giả viết một bộ tu chân song song cùng bộ này vậy. Đúng, chính là Đỗ Nguyên Ân đột nhiên ngã xuống, hồn phách ly thân thể phiêu đến một nơi thật xa xôi, mà trước đó còn hàng hàng đoạn yêu hận tình thù, không biết có phải hay không thật sự đến từ hắn bổn ý, nhưng trước những gì tác giả cho độc giả thấy thì Đỗ Nguyên Ân hàng thật giá thật thẳng nam nha.

Ngồi ngồi ngẫm lại ký ức một lát, Diệp Lạc mị mị đôi mắt, nở một nụ cười không chút hảo ý nào. Hắn bây giờ đang gấp không chờ nổi mà xem chính kịch đây.

Bộ tiêu thuyết hắn xuyên vào tên là "Hoa hồng trắng", sở dĩ đặt tên như vậy là gián tiếp miêu tả khí chất của thụ, tức Hưu Lê, diễm lệ đến vô cùng mà vẫn bảo trì được phân thánh khiết. Này cũng thật không dễ dàng nha, Diệp Lạc thầm nghĩ.

Hưu Lê vốn là sinh viên năm nhất, nhưng vì ngoại hình non nớt, thêm vào đó là khí chất thanh thuần làm hắn như tiểu thiên sứ nên Hưu Lê thường bị thầm thành mới có mười mấy tuổi đầu, thường xuyên bị các chị đùa cho đỏ mặt thẹn thùng. Mà công, tức Trần Mạc, lại là sinh viên năm tư, chuẩn bị ra trường, dáng người tốt, muốn có mặt có mặt, muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn eo thon là có eo thon (ehem ehem, không đề cập nhiều nữa), thêm vào đó học lực tốt, không đến vị trí thứ nhất cũng phải đến top 5. Nên là nha, cơ bản mà nói thì hai người này không thiếu các vệ tinh quay xung quanh đâu. Vốn dĩ hai người cũng không có giao thoa nhiều, chỉ đơn thuần là học sinh lớp trên và học sinh lớp dưới thôi, nhưng ai ngờ được một hôm liên hoan cuối năm, lại thành công làm quan hệ hai người ái muội mà thẹn thùng đâu. 

Hầy, nói đến đảo cũng phải nhắc lúc đó tác giả miêu tả hai người là có bao nhiêu kịch liệt, thanh thuần, trinh tiết liệt nữ, lãnh khốc gì gì đó đều vứt cho chó ăn hết nha, liêm sỉ tầm này nữa thì cái nào đến gặm nha. Sau đó là quá một khoảng thời gian hai người đi đến cũng gần, không khí cũng có chút vi diệu, vẫn là phao phao phấn hồng loại này nha. Khoảng cách hai người duy được tầm 1 tháng thì lúc này biến cố phát sinh, Trần Mạc thực tế có một thân phận khác là hắc bang lão tam nha, còn lão đại đương nhiên là bố hắn, còn lão nhị là ai tác giả một mực không đề cập, hắn làm độc giả đoán tới đoán lui một hồi thấy ai cũng đáng ngờ nên dứt khoát từ bỏ. Mà biến cố đó đơn giản ngắn gọn là một hồi mỹ nhân xả thân cứu anh hùng, anh hùng trái tim nhảy loạn xạ như nai con từ đó quyết tâm lấy thân báo đáp. Như vậy quan hệ giữa hai người đi từ xấu hổ thẹn thùng lên hẹn hò, nhưng vẫn là ngầm, chưa đối ngoại công bố.

Mà hắn cái này nhân vật xuất hiện lúc nào đâu, là khi Hưu Lê cãi nhau với cha một trận lớn sau đó quyết chí bỏ nhà đi bụi. Xét đến việc ở Ký túc xá hoài cũng không nhận được trợ cấp từ gia đình, nên hắn quyết định đi làm thêm. Vừa lúc đụng chạm Đỗ Nguyên Ân dương quang ánh mặt trời. Ha hả, tưởng rằng nhất kiến chung tình? Không không, thực tế là Đỗ Nguyên Ân không hiểu sao thế này nhưng vừa gặp mặt Hưu Lê lần đầu đã phải nói là căm ghét rồi lại bất đắc dĩ không biết làm sao. Thực ra không đến mức như vậy, nhưng cũng không thể nào có sắc mặt tốt với Hưu Lê, vốn Diệp Lạc không hiểu ra sao, chỉ nghĩ rằng đây là một cái giả thiết nhân vật. Nhưng giờ, có được ký ức Đỗ Nguyên Ân, hắn không thể không lau mắt mà nhìn, hóa ra là người song trùng, song trùng với bạch nguyệt quang của Đỗ Nguyên Ân luôn. Chỉ khác là Hưu Lê là nam, mà bạch nguyệt quang lại là nữ.

Đoạn sau thế nào, đương nhiên Đỗ Nguyên Ân là không đến mức mất lý trí trí nơi nơi làm khó dễ một cái người hoàn toàn xa lạ. Chỉ là hỏi bóng hỏi gió một hồi xong, phát hiện Hưu Lê là con một, vậy nên nhà hoàn toàn không có chị em, Đỗ Nguyên Ân đã sâu sắc nghi ngờ có khi người này là Trap, đóng giả nữ. Nhưng tiếp xúc một thời gian, Đỗ Nguyên Ân đã hoàn toàn phủ nhận giả thuyết này, nhưng chung quy bóng ma vẫn là bóng ma, Đỗ Nguyên Ân chỉ còn cách coi Hưu Lê như là không khí, mắt không thấy, tâm không phiền. Cơ mà trời không chiều lòng người, có thể nói rằng, ngoại trừ bạn học cùng lớp và Trần Mạc ra, nguyên chủ là người có số lần vô tình gặp mặt với Hưu Lê nhiều nhất, bất kể là khi đi dã ngoại, du lịch, trung tâm mua sắm hay đâu, nhiều đến mức khiến Diệp Lạc hoài nghi nhân sinh, có phải hay không Đỗ Nguyên Ân cũng là một trong những người thích Hưu Lê.

Nhờ họa được phúc, cũng nhờ thế mà có mấy lần nguy hiểm trùng trùng nhờ có "sự xuất hiện vô tình" của Đỗ Nguyên Ân mà Hưu Lê hóa nguy thành an. Đương nhiên là đối thủ cạnh tranh của Trần Mạc làm khó dễ rồi. Cũng từ đó, Đỗ Nguyên Ân tự nhiên mà trở thành tình địch của Trần Mạc. 

Lại sau nha, cũng không có gì đặc biệt lắm, là quá trình Trần Mạc âm mưu dương mưu với ba ba và các vị thúc thúc để tranh giành tài sản, quyền thừa kế và làm cho mọi người phục, chấp nhận Hưu Lê là phu nhân. Còn Đỗ Nguyên Ân, đi được nửa chặng đường đã bị tác giả biếm vào lãnh cũng, xong được 3/4 chặng đường, tác giả phán hẳn tử hình, còn là loại không nói lý này. 

Hồi tưởng lại cốt truyện, Diệp Lạc chỉ biết nói ha hả, thực hảo đâu. Hắn muốn chính là nói, bộ truyện này của tác giả, ngoài trừ không cần dùng não nhiều, thì cốt truyện cũng là thiên hướng diễn sinh nhiều hơn. Này đối với một kẻ thích cẩu huyết như hắn thì đúng là có chút hơi khó hạ khẩu. Nhưng ai bảo Đỗ Nguyên Ân được tác giả đắp hình tượng quá hảo đâu, làm hắn muốn theo đến cuối xem bộ này thế nào.

P/S: thực ra thì Diệp Lạc tui đắp hình tượng là trong mạnh ngoài yếu đúng nghĩa đen, chứ không phải giả heo ăn thịt hổ đâu. Hay nói cách khác, =)))) đó cùng một hệ mô-típ tư tưởng ngây thơ non nớt của tui lúc mới chuyển cấp nha. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net