Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ mà vấn đề trọng đại hơn, hắn phải tranh thủ lúc này học tập chăm chỉ, chứ nếu không chưa ngồi ấm chỗ đã lòi thì chết. Mặc dù đều là tri thức mới, nhưng cũng chỉ mới với với Diệp Lạc thôi, Đỗ Nguyên Ân thì phải nói là ngựa quen đường cũ. 

Lại một nữa sâu sắc cảm nhận đến từ thế giới này thiện ý, mặc dù hắn không có nhiều kinh nghiệm trong đời sống, nhưng nguyên chủ cũng là tay mơ nha, vả những gì hắn cần làm khi thực tập cũng không quá có gì nhiều, cũng chỉ là ngồi gõ gõ chữ, soạn vài cái biên bản hợp đồng, rồi lại chạy đi bê trà rót nước rồi. Quan trọng hơn cả, nguyên chủ nhưng có một khối gia sản tương đối lớn từ ba mẹ hắn mất đi để lại nha. Không gì có thể miêu tả được tâm trạng lúc này của Diệp Lạc, hắn lệ nóng doanh tròng, rưng rưng nước mắt cảm tạ trời cao sao có thể tốt với hắn thế. Người khác xuyên thì có khi xuyên đến trên người đại vai ác nơi nơi chốn chốn phải phòng chờ, không thì xuyên qua làm tổng đài, hoàng đế ngồi còng lưng ra cày cuốc, không thì lại vô thiếu niên nhà nghèo hay phế vật đi theo con đường thăng cấp lưu. Riêng hắn, riêng hắn xuyên qua rảnh rỗi thực sự nha. 

Cảm động là chuyện cảm động, hắn viết bản kiểm điểm đến thuận tay thì cũng phải ngồi ngẫm lại. Hầy, dù sao chuẩn bị kỹ một tý, hy vọng vạn vô nhất thất nha.

Tội Diệp Lạc, hắn quên mất một chuyện, hắn và Đỗ Nguyên Ân căn bản là hai thái cực đối lập nhau. 

_____

Làm quen một chút với hoàn cảnh, ngày hôm sau Diệp Lạc bừng bừng sức sống đi tới chỗ làm. Nhưng mà, ha hả, vừa mới ra khỏi phòng, bước tới thang máy, gặp người quen cũ, lúc này tinh thần phấn chấn định đánh tay chào buổi sáng một cái. Dẫu lòng có thừa mà người vô lực, ý nghĩ chung quy cũng chỉ là ý nghĩ, Diệp Lạc tận lực banh một khuôn mặt, ưỡn thẳng dáng người, sao cho không cho chính mình co quắp lại. Vậy nên gặp được người quen lúc sau, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu chào nhẹ một cái, không còn sức để mà làm động tác dư thừa. 

May mà hàng xóm cũng không phải người thích nói chuyện, gật gật đầu lại coi như chào buổi sớm, đánh bậy đánh bạ Diệp Lạc cũng qua cửa ải đầu tiên. Nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với cả phòng, Diệp Lạc không tự chủ rụt rụt cổ. Biết làm sao được nha, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, này cũng đâu thứ hắn có thể tự chủ trường. Diệp Lạc khổ tâm nghĩ. Tương lai còn dài, hy vọng hắn có thể trụ đến lúc chính kịch bắt đầu đi.

Đến phòng, đang lúc Diệp Lạc phân vân nên giơ tay lên chào hay chỉ đơn thuần nở một đại đại tươi cười thì bổng nhiên có một người xông đến nhào thẳng vào lồng ngực hắn.

"Anh Nguyên Ân, em rất nhớ anh. Anh khỏe hẳn chưa, còn chỗ nào không khỏe không anh?"

Giọng nói nhu mỹ nhưng không dung cự tuyệt, nhất thời làm hắn nghĩ đến nữ vương cường đi. Kiều Linh Ngọc thấy Diệp Lạc nhìn mình bất thần, đang định nói gì đó kéo lại tâm trí người trước mắt, Diệp Lạc đã lấy lại tinh thần.

"Anh không có việc gì. Linh Ngọc, anh trạng thái đang rất tốt, thật sự."

Diệp Lạc khẽ đẩy Linh Ngọc ra, cùng con gái gần như thế này, hắn vẫn là chưa thể nào thích ứng, có chút ngượng ngùng. Linh Ngọc nhìn tai Diệp Lạc hơi hơi phiếm hồng, cười cười không nói gì nữa. Đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng đảo quanh. Diệp Lạc nhìn nhìn, phát hiện đôi mắt Kiều Linh Ngọc thực đẹp nha, như có làn nước trong bao lấy. Nhìn chỉnh chỉnh dung mạo Linh Ngọc, Diệp Lạc lần đầu cảm thấy vốn từ ngữ của mình có điểm không đủ dùng để miêu tả đại mỹ nhân trước mặt. Hắn bất giác nhớ đến hai câu thơ:

"Làn thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh."

Chu ngoa, nói đây là Thúy Kiều chuyển thế cũng không quá đi.

Nhưng trên thực tế, đó là suy nghĩ của Diệp Lạc sau khi hắn ngồi ổn vào vị trí của mình, còn hiện giờ hắn đang cảm tạ chư vị thần tiên đã còng lưng triệu hồi ảnh đế bám vào người hắn, khiến hắn không đến mức thất thố trước mặt vị mỹ nhân này.  

Mỹ nhân cố nhiên là đẹp, nhưng đẹp như vậy hắn tiêu thụ không nổi, không vì lý do gì khác, đơn giản nhất là vì thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, mỹ nhân vốn nên là vệ tinh quay xung quanh hành tinh chính mới đúng. Hắn nhanh chóng chào hỏi mọi người một lượt, cũng tỏ rõ thái độ mình rất khỏe, không còn vấn đề gì, đến xin lỗi trưởng phòng vì ngày hôm qua không xin nghỉ phép trước rồi về an tọa thôi. 

Thấy mỹ nhân lưu luyến nhìn mình, Diệp Lạc trong lòng vui muốn nở hoa, nhưng vẫn phải cố gắng duy trì hình tượng. May mắn Đỗ Nguyên Ân vừa vặn là thể loại dương quang ánh mặt trời, nên cũng chỉ cảm thấy hắn tinh thần hơn mọi hôm, không nhìn ra được khác thường khác. 

Cuộc sống văn phòng công sở của Diệp Lạc chính thức bắt đầu, hắn mỹ tư tư ngồi mường tượng về tương lai. Nhưng ai dè, mới hôm đầu hắn đã mệt bán sống bán chết, ngoài trừ gõ gõ soạn thảo văn bản, lại chạy đi làm chân sai vặt, đồng thời còn phải gượng ép duy trì tinh thần tỉnh táo. Có thể nói rằng, mặc dù từ khía cạnh nào đó nói lên thì nhẹ nhàng hơn cuộc sống cuối cấp của Diệp Lạc nhiều, nhưng phần lớn thì lại khiến cho tinh thần Diệp Lạc tiêu pha, đến mức hắn cảm giác như tâm linh nhỏ nhoi của hắn lúc này như ngọn cỏ sắp tàn. 

Vất vất vả vả cuối cùng cũng căng qua ngày đầu tiên, Diệp Lạc lúc này mới bắt đầu thấy kỳ lạ. Theo lẽ thông thường, thì Đỗ Nguyên Ân loại hình tính cách này phải được rất nhiều người thích mới đúng. Nhưng có vẻ như Đỗ Nguyên Ân cũng không được chào đón lắm, cơ bản có thể thấy là ngoại trừ Kiều Linh Ngọc thì không ai thân mật với Đỗ Nguyên Ân nữa. 

Nằm ườn trên giường nghĩ về tương lai, bây giờ cũng đã đầu thu rồi, khoảng cách đến cuối năm còn 3 tháng, tức là đến lúc Hưu Lê lên sàn còn ít nhất 5 tháng. Diệp Lạc lật qua lật lại nghĩ, xuyên muộn thêm vài tháng có phải đến đúng đoạn nhân vật hội tụ, drama bắt đầu không. Hừ hừ, hắn sẽ phải trong tình trạng nửa sống nửa chết thế này đến tận 5 tháng sao. Trong đầu thiên nhân giao chiến, giãy dụa một lúc lâu, dù sao công việc này là không thể bỏ, bỏ thì cũng đồng nghĩa nói không với drama, nên là cố lết cái xác dậy học tập bổ trợ tri thức nào. 

Lúc này đây, trong phòng ám ám, đèn tắt, cũng chỉ leo lắt ngọn đèn từ trên bàn làm việc. Quả nhiên Diệp Lạc hắn là sinh vật của ban đêm, đơn cử từ việc cứ có gì lắm hắn lôi ra làm giữa đêm là đủ hiểu được. Nhưng mà bây giờ, trong thân xác Đỗ Nguyên Ân hắn cũng không dám thức quá khuya, cũng chỉ đến 1-2 giờ sáng thôi, chứ không hôm sau dậy lúc 7h, 8h bắt đầu làm việc hắn không chịu được thật. 

Cứ thế, Diệp Lạc bắt đầu sinh hoạt ngày làm việc, thỉnh thoảng tối bồi đồng nghiệp ăn cơm, rồi đêm cày tri thức. Đảo mắt đã qua 3 tháng, Diệp Lạc từ làn da tiểu mạch, cơ thể bừng bừng sức sống đều nghẹn thành một bộ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nhưng Diệp Lạc hắn cảm thấy mình có điểm may mắn, ngoại trừ Kiều Linh Ngọc thoạt đầu có hỏi thăm thì mọi người đối việc hắn thay đổi không có quá nhiều cảm xúc. (P/S: thiệt ra đoạn này tui định viết thêm xem phim hay cày cuốc gì đó, nhưng mà tui  ngoại trừ đọc truyện thì không làm gì cả nên tui cũng không rõ lắm, thôi thì cứ để hình tượng Diệp Lạc chịu thương chịu khó đi).

Đông qua xuân về, Diệp Lạc hắn sâu sắc cảm nhận được ác ý của thời tiết. Tưởng chừng mùa đông cái lạnh cắt da xẻo thịt đã làm hắn chịu không nổi, ai ngờ xuân về thì quả thực sâu sắc cảm nhận được cái gì là địa ngục nhân gian. Gió nồm tiến vào phòng hắn khiến sàn nhà ẩm ướt, quần áo thì mãi mới chịu khô cho, đã thế thỉnh thoảng mưa nắng bất thường khiến hắn trở tay không kịp, mà mưa xuân thì biết rồi đấy, chạm vào hắn khiến từng cơn rùng mình chạy khắp người. Diệp Lạc bắt đầu sâu sắc hoài nghi nhân sinh, nếu cứ đà này thì thế giới này hắn liệu có chịu nổi thời tiết mùa hè không. (Hãy cứ coi như giả thiết thế giới là tầng 10 vẫn có thể bị nồm đi =)))), coi như trời không chịu chiều lòng người, thích thời tiết biên độ nhiệt dao động lớn và tầng cao cũng không thoát khỏi số phần bi ai đi. Xin lỗi, lỡ đâm lao phải theo lao thôi)

Ngẫm lại nhân vật chính sắp lên sàn, một tiếng trống tinh thần hăng hái, chờ đợi tầm hơn tháng nữa thôi, dù sao 3 thắng hắn cũng đã căng qua rồi mà. Chỉ Diệp Lạc trong lòng vẫn còn chút khúc mắc, Kiều Linh Ngọc bậc này đại mỹ nữ xuất hiện cùng thời gian với hắn, cùng địa điểm làm việc với Hưu Lê vậy mà lại không được nhắc đến trong nguyên tác, này thật đúng là không hợp lẽ thường, thật sự. Nhưng biết làm thế nào được, cứ coi như vì sự xuất hiện của người ngoại lai là hắn nên hiệu ứng cánh bướm xảy ra cũng thực là bình thường. Cầu cho hiệu ứng cánh bướm cầu đến nhân vật chính lên sàn luôn đi.

Ngày hôm sau đi làm việc, Diệp Lạc bất ngờ, hắn thế nhưng cầu đến nhân vật chính thật. Bỗng, không khí ủ dột bàng thân quanh năm phảng phất muốn xua cũng không hết của Đỗ Nguyên Ân thoáng chốc nhẹ như sương khói, phiêu tán vào không gian không còn một mảnh. Ngay lúc trưởng phòng vừa giới thiệu xong, Đỗ Nguyên Ân đầu tàu gương mẫu chạy lên vỗ mạnh vào vai của Hưu Lê, làm đồng nghiệp xem đến líu lưỡi. Nguyên Ân bản tính chưa thực tập được mấy hôm đã nguyên hình tất lộ (mọi người nghĩ), giờ thì hay rồi, vừa có tân nhân đến đã vội chạy đến trước mặt người ta.

"Xin chào nha, tôi tên là Nguyên Ân, hơn chú em 3 tuổi. Rất vui được gặp mặt!"

Nói rồi, để tỏ thiện ý, Diệp Lạc giơ tay về phía trước. Thấy Hưu Lê hơi nghiêng đầu trầm mặc, như đang tự hỏi, Diệp Lạc bỗng thấy Hưu Lê có điểm ngốc ngốc đáng yêu, chỉ có thể thầm than không hổ là nhân vật chính. Cũng không đợi Diệp Lạc suy nghĩ nhiều hơn, Hưu Lê đã lấy lại tinh thần, bắt tay lại Diệp Lạc.

"C-Chào anh, anh có thể gọi em trực tiếp là Hưu Lê, h-hoặc tùy anh ạ... Em cũng rất vui được gặp anh ạ!!"

Đoạn đầu Hưu Lê hơi rụt rè, nhỏ giọng, xong câu cuối cùng mạnh lên một cái, mặt thằng nhóc đằng một cái đỏ lên, trong rất dễ thương nha, Diệp Lạc thầm nghĩ. 

Xong màn chào hỏi dạo đầu của Diệp Lạc, mọi người dường như cũng không muốn thất thế, sôi nổi vội vàng nhao nhao lên chào hỏi. Các chị gái trong phòng nhìn Hưu Lê góc nào cũng thấy dễ thương, nhịn không được trêu vài câu, kết quả là nhận được một cái mặt đỏ như đít khỉ, thằng nhỏ ngượng ngùng đến nói cũng lắp bắp luôn. Diệp Lạc một bên nhìn, một bên thầm nghĩ, chưa gì đã bắt đầu drama rồi ư, lần sau mua sẵn mấy gói hạt hướng dương vị dừa cất sẵn trong túi để lúc cần có luôn.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net