Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32:

Lăng Khải xách túi hành lí xuống lầu, thấy Nhật Vy đang ngồi trên sopha bấm điện thoại.

" Anh mang cái này ra xe, cả túi hành lí của Nhật Vy tiểu thư nữa."

Lăng Khải nói với tài xế, Nhật quay đầu thấy anh liền chạy tới.

" Đi thôi, em thật háo hức đó!" Nhật Vy cười rạng rỡ, kéo tay Lăng Khải.

Tôn Diệu trên lầu đi xuống, thấy cảnh như vậy lòng chùng xuống.

Nhật Vy lơ đãng nhìn thấy Tôn Diệu thật sự bất ngờ, miệng há to có thể nhét được một quả trứng gà.

" chị..sao lại từ trên đó đi xuống!?"

Tôn Diệu không nói gì, chỉ đứng im nhìn hai người. Bây giờ cô phải nói gì đây, chẳng lẽ mặt dày bảo: " tôi là tình nhân của anh ấy" ?

" Đi thôi, em không cần biết." Lăng Khải lạnh nhạt nhìn hai người phun ra hai từ, đi ra xe.

Nhật Vy thấy vậy bĩu môi, quay sang nhìn Tôn Diệu: " chị cũng đi cùng với chúng tôi sao!?"

Tôn Diệu gật đầu đi theo Lăng Khải.

Nhật Vy lúc đầu hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng vứt sang một bên, đi đến cầm tay Tôn Diệu.

Tôn Diệu sững người, Nhật Vy cười tươi: "Chị Diệu cho phép em gọi như vậy nha, chị rất xinh đẹp."

Tôn Diệu khó lòng gạt tay Nhật Vy ra đành cười có lệ một tiếng gật đầu. Thật ra cô đang rất thắc mắc đáng lẽ Nhật Vy phải điên cuồng mắng cô chứ, hoặc là ghét ra mặt, đằng này hoàn toàn không như cô nghĩ.

Ra đến xe không ngờ còn có Vũ Hiên, Nhật Vy thấy anh liền cúi thấp đầu, nói nhỏ: ' sao lại có anh ấy đi cùng nữa vậy !?'

Lăng Khải như nghe thấy cô nói liền mở miệng: " lần này đi có Vũ Hiên nữa, cậu ấy cũng mới về nước, đi cùng cho vui, hơn nữa cậu ấy bây giờ không phải là trợ lí mà là anh em tốt của tôi."

Bốn người lên xe, Vũ Hiên ngồi trước cùng tài xế, Lăng Khải, Tôn Diệu và Nhật Vy ngồi phái sau.

Không khí có vẻ căng thẳng không ai mở miệng nói chuyện, Tôn Diệu ngồi gần cửa kính tựa dầu u buồn nhắm mắt, Nhật Vy ngồi giữa thấy không khí có gì đó là lạ, mở miệng: " Khải ca, lần này chúng ta đi mấy ngày thì về!?"

" 4 ngày," Lăng Khải nhìn xuyên qua Tôn Diệu trả lời.

Tôn Diệu chẳng buồn quan tâm, Lăng Khải dắt theo cô làm gì chứ!? Mượn cớ đi công tác để hạ nhục cô sao!?

Tôn Diệu cười khổ nằm im, Lăng Khải day day thái dương nhắm mắt.

Nhật Vy thấy vậy, cười lấy lòng nói: " Khải ca, anh nhức đầu à để Vy Vy xoa bóp nha."

" Không cần, em im lặng là anh cảm kích lắm rồi!" Nói rồi xoa đầu cô vài cái, Vũ Hiên nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh này long buồn bực khó chịu, quay mặt nhìn đường.

Tôn Diệu gối đầu vào cửa kính xuyên qua thấy cảnh như vậy nước mắt như muốn tuôn ra, đã bao lâu rồi anh chưa bao giờ làm vây với cô!?

Từ Thành phố T đến Vân Nam mất một ngày.

Bốn người xuống máy bay khoảng 9h tối liền vào khách sạn nghĩ ngơi.

Lăng Khải đặt trước 4 phòng Tổng thống nằm trên tầng cao nhất cũng gần nhau.

Phòng 1032 là của Vũ Hiên cứ như vậy đến phòng Nhật Vy, đến phòng Tôn Diệu và phòng cuối cùng 1035 là của Lăng Khải.

Ai về phòng đó, Tôn Diệu vừa về đến nơi liền lăn ra giường, mí mứt nặng trĩu, dạo này Tôn Diệu cứ có cảm giác thích ngủ, ngủ chừng nào cũng không đủ.

Vốn định nằm một chút rồi đi tắm không ngờ thiếp đi lúc nào không hay.

Lăng Khải về phòng tắm rửa xong xuôi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra ban công, hôm nay trời đầy sao, Lăng Khải bưng ly rượu nhấp một ngụm, rượu đốt cháy cổ họng, những hình ảnh của hồi ức lại hiện về, tại sao cứ luôn là thời điểm hạnh phúc rồi nhãn tâm tạt anh một gáo nước lạnh!?

Lăng Khải một hơi uống cạn, nhìn sang ban công phòng Tôn Diệu, rèm cửa bay chứng tỏ của ban công chưa đóng, anh thật sự muốn xem con mèo nhỏ đang làm gì.

Lăng Khải mặc áo quần chỉnh tề mà lại đi leo ban công, cũng vì thiết kế những ban công này gần nhau chỉ cách một cái rào chắn cao hơn nữa người nên Lăng Khải rất thuận lợi nhảy sang.

Tấm rèm trắng bị gió thổi Lăng Khải nhìn thấy thấp thoáng có ngườ nằm trên giường, hình như đã ngủ.

Lăng Khả đi vào đóng cửa ban công lại, cô nhóc này đi ngủ cũng không đóng cửa, mún bệnh chết hay sao!?

Lăng Khải bước đến giường thấy trên người Tôn Diệu vẫn là bộ đồ ban nãy, cô chưa tắm.

Lăng Khải thấy cô ngủ say không đinh phiền nhưng thấy cô vẫn đang mặc bộ đồ đó liền có lòng tốt bế cô vào phòng tắm.

Tôn Diệu vì dạo này ham ngủ với cả đi máy bay hơi mệt nên khi Lăng Khải bế cô vẫn ngủ rất say chỉ thay đổ tư thế dựa đầu vào ngực anh rồi ngủ tiếp.

Lăng Khải bế Tôn Diệu vào phòng tắm, cởi áo quần rồi đự và bồn tắm. Vốn dĩ anh không định làm gì cô nhưng anh đã xem thường sức hấp dẫn của cô cũng như đánh giá cao sức chịu đựng của mình.

Lăng Khải thở dốc, ho nhẹ hai tiếng mở vòi nước, nước ấm bốc hơi làm cả phòng ngập hơi nước mờ ảo, da thtj Tôn Diệu nhanh chóng chuyển sang màu hồng.

Lăng Khải đang cố gắng áp chết lửa nóng, lau người cho cô, mà Tôn Diệu không biết mình đang gặp nguy hiểm còn rất hưởng thụ ưm một tiếng.

Tuy rằng một tiếng nhỏ này không là gì nhưng đối vớ Lăng Khải bây giờ như là một đao trí mạng.

Tay anh khựng lại đưa lên mặt cô, vúi đầu hôn nhẹ.

Tôn Diệu thấy môi mình ươn ướt còn nhột nhột, đưa lưỡi liếm nhẹ. Lăng Khải hoàn toàn bộc phát, điên cuồng hôn cô, đầu lưỡi anh cùng cô dây dưa, quấn nhau không tách rời.

Tôn Diệu hé mắt thấy gương mặt phóng đại của Lăng Khải thì giật mình, sao... sao anh ấy lại ở đây!? Phòng tắm!? Mình đang ngủ mà!?

Tôn Diệu vội đẩy Lăng Khả ra, biết mình không mảnh vải che than cô ngượng chín mặt, co người lại.

Lăng Khả bị cô đẩy ra, hoàn hồn, nhìn cô nói: " đẩy anh làm gì, em cũng hưởng thụ mà."

Nói xong còn cười cười cởi áo sơ mi.

Tôn Diệu cả kinh, lắp bắp nói: " anh..sao lại ở đây còn có..cái gì mà hưởng thụ...biến thái."

Lăng Khả vẫn ung dung cởi, nhìn cô: " anh định tắm cho em thôi, không ngờ em lại hấp dẫn anh, chúng ta chưa làm phòng tắm bao giờ, hôm nay thử đi."

Tôn Diệu mắng lớn: " ai muốn chứ, anh thích thì tự làm đi."

Nói xong đứng dậy định vớ khăn tắm quấn vào không ngờ Lăng Khải nhanh hơn chụp tay cô cùng ngã xuống bồn tắm lớn.

May mà bồn này dư sức chứa ba người nên không ai bị thương.

Nước bắn tung toé, mặt Tôn Diệu ngập nước, cô nhanh chóng ngoi lên đưa tay vuốt mặt.

Ý thức được Lăng Khải và mình đang trần truồng còn dát chặt vào nhau Tôn Diệu lại nhanh chóng đỏ mặt.

" Anh.."

Trong khi Tôn Diêu không nói nên lời thì Lăng Khả ung dung đưa tay vuốt lưng cô.

Tay Tôn Diệu chống trước ngực Lăng Khải nới rộng khoảng cách hai người, nhưng cô càng chống bao nhiêu Lăng Khải lại áp sát bấy nhiêu.

Ngực Tôn Diệu và Lăng Khải ép chặt vào nhau, gợi tình cực điểm, bên dưới của Lăng Khải căng như dây đàn.

Lăng Khải tuy khó chịu nhưng vẫn cố nhịn nhìn cô true chọc: " Anh làm sao!?"

" Bỉ ối, lợi dụng tôi gặp khó khăn mà ăn đạu hủ, không đang măt làm con trai, tôi nguyền rủa anh chết không siêu thoát, sống tán gia bại sản."

Chẳng biết Ton Diệu ăn phải gì mà lại mắng vào mặt Lăng Khải một tràn.

Nếu là người khác anh đã sớm cho đi chầu Diêm Vương rồi, nhừn với cô anh chỉ cười đáp: " thứ nhất anh đúng là bế em đi tắm, nhưng anh đã ăn đậu hũ đâu, em làm gì có bán mà ăn!? Thứ hai anh là đàn ông không còn là con trai nữa, thứ ba tài sản của anh cho con cháu tiêu ba đời cũng không hết sẽ không bại sản, còn về việc có siêu thoát được hay không cái đó phải xem đã."

Nói xong còn ghé và tai Tôn Diệu nói nhỏ: " anh là đàn ông giống như em là phị nữ đó, em không còn là con gái nữa đâu."

Bên tai nhòn nhột hoá ra là Lăng Khải dở trò cắn nhẹ.

Tôn Diệu tuy long run rẩy nhưng cố gắng bình tính nói: " nhạt nhẽo, tôi không muốn chơi trò này với anh."

Nó xong đẩy anh ra, định đứng dậy, nhưng bàn tay ở eo cô vẫn không có ý định buông ra mà còn càn rõ đi xuống phía dưới.

Đương nhên Tôn Diệu không được như ý liền nổ cáu, nhưng không dám động mạnh, bên dưới cô đang rất rõ rang cái đó đang đặt ngay phía trước cửa hoa huyệt của cô.

Lăng Khải vuốt chân Tôn Diệu, tách ra để cô ngồi trên mình.

Tôn Diệu bị tách bất ngờ liền theo bản năng ôm cổ Lăng Khải.

Lần này thì hay rồi, phía dưới của cô liền bị mở rộng, một ngón tay Lăng Khải cho vào liền dấy lên lửa tình trong hai người.

Phía dưới Tôn Diệu theo bản năng kẹp chặt tay anh, Lăng Khải cười ra mặt, nói: " kẹp chặt còn nói là không cần!?"

HẾT CHƯƠNG 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net