Chương 5: Thông báo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Thông báo.

Edit: Tịch Lạc. (wattpad: tichlac230123)

Dáng vẻ Tần Lộ Lệ yểu điệu thướt tha, làm động tác như vậy cũng chẳng đường đột, chỉ khiến người ta cảm thấy phong tình vạn chủng.

Ngón tay Lục Dã sờ sờ ly rượu, cúi đầu cười: "Đương nhiên rồi."

"Xem ra tôi cũng phải xin cô Tô ký tên." Ôn Gia nhìn sang Tô Yểm Tinh, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: "Cô Tô, được không ạ?"

Có thể thấy Ôn Gia ăn mặc rất nghiêm túc, khác hẳn quần áo thể thao mà cậu ta thường mặc trong mấy buổi phỏng vấn. Lần này cậu ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, giống như ánh mặt trời tươi mát rực rỡ.

Cho thấy hết tâm tư, chẳng như cái con người u ám nào đó...

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Dã đối diện.

Anh đang cầm ly cao chân chạm ly với đạo diễn, rượu màu đỏ anh đào càng làm nổi bật ngón tay trắng của anh, anh ngửa cổ, yết hầu trượt lên xuống, uống một hơi hết rượu trong ly.

Lúc này Tô Yểm Tinh mới nhận ra Lục Dã đã thay quần áo.

Cùng mặc áo sơ mi trắng, nhưng so với sự tươi mát của Ôn Gia, anh lại có cảm giác gợi cảm.

Hai nút trên cùng cởi ra lộ xương quai xanh trắng nõn, xương quai xanh rất rõ, theo chuyển động của anh tạo bên bóng mờ mờ.

Dường như chú ý đến ánh mắt của cô, Lục Dã ngẩng đầu, liếc nhìn như có như không.

Tô Yểm Tinh rời mắt, cười nói: "Được, tối nay tôi kí."

...

Bởi vì từng gặp nên mọi người ăn uống cũng xem như khá ổn.

Nhà sản xuất còn gọi tôm hùm đất, lúc bưng lên nóng hôi hổi, một nồi đỏ au.

Tô Yểm Tinh kinh ngạc: "Nơi này cũng có tôm hùm đất à?"

"Chỉ cần chịu bỏ tiền thì có đồ gì mà không có chứ." Nhà sản xuất cười: "Cầm đến bảo khách sạn chế biến đấy, đúng lúc tôi và ông Thôi cũng thèm, thế nào, có ăn không?"

"Đúng lúc tôi cũng muốn ăn, ăn thôi."

Tần Lộ Lệ phối hợp.

Đạo diễn và nhà sản xuất dẫn đầu, đương nhiên hầu như ai ai cũng nghe theo.

Tô Yểm Tinh lại không ăn.

Cô im lặng ngồi đó, cầm đũa nhặt rau ăn, thỉnh thoảng còn nhấp hai ngụm rượu vang đỏ, duy chỉ có tôm hùm đất là không đụng ra.

Thấy Ôn Gia đang nhìn mình, cô hỏi: "Sao thế?"

"Cô Tô không muốn ăn à?"

Trước mặt Ôn Gia đã có một đống vỏ, nhìn dĩa trước mặt, hình như cậu ta hơi ngượng.

Tô Yểm Tinh đưa tay cho cậu ta xem bộ móng mới làm của mình.

Mười ngón tay mảnh khảnh, trên bộ móng trong suốt có màu xanh nhạt, xinh đẹp như thế đương nhiên là không hợp để bóc vỏ tôm.

Cô cười cười: "Không thể ăn."

Giọng nói mềm mại hơi tiếc nuối.

"Vậy tôi bóc cho cô Tô."

Ôn Gia nói.

Lúc này Tô Yểm Tinh mới nhận ra Ôn Gia có đôi mắt hươu, có lẽ lúc thi đấu phải dốc hết toàn lực nên nhìn màn hình nhìn hơi hung dữ, lúc này nhìn gần lại cảm thấy rất dịu dàng.

"Vậy thì cảm ơn thầy Ôn."

Đọc ở wattpad để ủng hộ editor nhe.

Tần Lộ Lệ cười, dưới cặp lông mày đen là đôi mắt như mèo con.

Tai Ôn Gia đỏ lên, cúi đầu nghiêm túc bóc vỏ tôm.

Chỉ một lát sau đã có đĩa tôm đưa tới.

Nhưng mà có lẽ cậu ta không quen tai, trên thân con tôm sứt chỗ này chỗ kia, đôi khi còn sót lại chỉ tôm.

Tô Yểm Tinh nhìn dĩa sứ trắng này, trong đầu lại hiện ra hình ảnh dĩa tôm hình đất khác được bày biện đẹp đẽ, thịt tôm óng ánh rất hoàn hảo.

Cô thích tôm hùm đất.

Nhưng lại ghét bóc vỏ tôm, vỏ tôm sẽ chọc thủng ngón tay của cô, mà lúc bóc tôm cứ cảm thấy dính dính, cho dù cách găng tay thì cô cũng khó mà chịu được.

Khi cùng Lục Dã, cô sẽ làm loạn đòi anh bóc tôm cho cô.

Lúc đó anh luôn cười mắng cô "giả bộ", "linh tinh", nhưng nói xong vẫn nghiêm túc ngồi bóc cả dĩa tôm cho cô, sau đó nhìn cô ăn hết từng con một.

Mãi sau này, kỹ thuật bóc tôm hùm đất của Lục Dã cực kỳ thuần thục, thịt tôm không bị mất xíu nào, chỉ tôm cũng lấy sạch.

"Cô Tô."

Bên tai truyền đến giọng nói của Ôn Gia.

Lúc này Tô Yểm Tinh mới nhận ra mình hơi thất thần, cười cười xin lỗi sau đó cúi đầu, bắt đầu ăn tôm.

Lục Dã đối diện vẫn đang nghiêng đầu nói chuyện với đạo diễn, móng tay sơn màu đỏ tươi của Tần Lộ Lệ đang chạm vào khuỷu tay đã xắn tay áo lên của anh.

Lục Dã quay đầu lại không biết nói gì đó với Tần Lộ Lệ, Tần Lộ Lệ cười cười rồi rút tay lại.

Tô Yểm Tinh nhấp một ngụm rượu, nghĩ thầm, mặc dù rượu này uống vào hơi lạnh cổ họng như lại có chút vị ngọt, đúng là khá ngon.

Tổ đạo diễn chịu chi ghê.

Đã đụng vào thì không khỏi uống hơi nhiều.

Tô Yểm Tinh đứng dậy xin nghỉ một lát, cầm túi xách đi vào phòng vệ sinh.

Lúc ăn đã trôi bớt son, cô dặm lại son rồi đi ra ngoài.

Trên đường vào phòng phải đi qua một lối đi thật dài, trên lối đi có bóng đèn mờ mờ màu xanh như biển sâu.

Tô Yểm Tinh bước đi trên lối nhỏ, thấy Lục Dã đúng lúc đi từ đầu kia đến.

Bóng dáng anh cao gầy, một tay đút túi, tay kia vắt áo khoác ở khuỷu tay, dáng vẻ muốn ra ngoài. Thấy cô đến, anh không mở miệng, chỉ lười biếng nhìn cô.

Tô Yểm Tinh cũng không dời tầm mắt.

Hai người nhìn nhau, lối đi u ám bị bầu không khí quái lạ bao phủ.

Tô Yểm Tinh nhìn Lục Dã càng đến gần, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi cỏ cây hòa vào mùi gỗ đàn hương, hai người sắp lướt qua...

"Tôm có ngon không?"

"Người có đẹp không?"

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Tô Yểm Tinh sửng sốt, bỗng nở nụ cười.

Cô đi tới gần Lục Dã: "Vẫn lẳng lơ như trước, anh - bạn."

Cô vuốt cổ áo của anh, vỗ vỗ vai.

Lục Dã mặc cho cô vỗ, chỉ cười một tiếng: "Vẫn được."

Khi nói đến hai chữ "vẫn được", dáng vẻ người này phóng đáng, vẻ mặt lẳng lơ, đúng là không biết xấu hổ.

Tô Yểm Tinh trợn trắng mắt, xoay người đi sang bên cạnh, ai ngờ Lục Dã cũng đi sang bên cạnh, chặn đường cô lại.

Bước qua bên kia, vẫn bị chặn đường.

Tô Yểm Tinh: "Nhường đường."

Lục Dã không nhúc nhích.

Cô mới ngước lên: "Sao nào? Tôi nợ tiền anh à?"

Lục Dã uể oải nhìn cô: "Không nợ tiền, mà là nợ một lời."

Tô Yểm Tinh nhướng mày: "Hả? Sao tôi không nhớ mình nợ anh cái gì nhỉ?"

Lục Dã cười, cúi đầu nói bên tai cô: "Fuck me."

Nói xong thì đứng thẳng người, nhìn cô cười như không cười.

Mặt Tô Yểm Tinh lập tức đỏ lên.

Mẹ kiếp.

Tên này...

Vậy mà...

Nhưng cô cũng không giận, bật cười, đôi mắt trong bóng tối kia ngọt ngào như nước đường vậy, tiến về phía trước một bước: "Lục Dã này..."

Cô ngửi ngửi: "Anh vẫn còn dùng nước hoa lúc trước à." Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt suồng sã, bàn tay từ từ đặt lên ngực anh: "Lúc dùng buổi tối ấy... Có nhớ đến tôi không?"

Yết hầu Lục Dã giật giật.

Lúc sau giơ tay lên như muốn vuốt ve mặt cô, Tô Yểm Tinh lùi ra sau một bước, nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Xin lỗi, bạn trai cũ."

Cô dừng lại: "Tôi không có thói quen ăn lại đâu."

Lục Dã nhìn cô, lúc lâu sau cũng nở nụ cười.

Ánh mắt dịu dàng: "Tô Yểm Tinh, vừa rồi cô ăn tôm."

"Mấy con tôm kia..."

Ngụ ý...

Tô Yểm Tinh lập tức che miệng lại.

Vì vậy lúc này miệng cô... có mùi tôm.

Vậy mà...

Nói những lời đó vào tai anh ta?

Trời ạ.

Đúng là muốn chết mà.

Mình không muốn sống nữa a a a...

Ngay lúc Tô Yểm Tinh đang muốn đào hố nhảy xuống thì Lục Dã đi đến trước mặt cô, lấy áo khoác đang vắt trên khuỷu tay khoác lên người cô, sau đó nghiêm túc cài từng cái cúc áo cho cô, cái đến tận rốn.

Cuối cùng lùi về sau một bước nhìn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, hai tay đút túi: "Tinh Tinh."

Anh dịu dàng gọi cô: "Buổi tối lạnh, đừng mặc đồ mỏng nữa."

"Lục Dã!"

Tô Yểm Tinh dậm chân, tức giận nhìn anh.

Người yêu cũ có một điểm xấu, đó là mấy nơi xấu hổ của mình...

Anh ta đều thấy hết!

Tiểu tiên nữ sao lại không được mặc mỏng chứ!

Nhưng hết lần này tới lần khác...

Cô!

Đọc ở wattpad để ủng hộ editor nhe.

Tô Yểm Tinh nhớ tới lúc mình thèm lạnh, ăn một thùng kem lớn, còn mặc áo hai dây lộ rốn ra ngoài, sau đó đi được nửa đường lại đau bụng phải tìm nhà vệ sinh, cuối cùng là Lục Dã đưa cô chạy vội đến nhà vệ sinh nữ, còn dùng khuôn mặt mình để giúp cô vào trước.

Mấy kỷ niệm như vậy, không cần phải nhớ lại.

Nhưng dường như Lục Dã không như thế, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến mức cô nổi da gà.

"Còn không đi?"

Cô nói.

Lục Dã khoát tay áo rời đi.

Tô Yểm Tinh định ném áo của anh xuống đất rồi đạp hai cái, nhưng khi cởi một cái cúc áo lại cảm thấy lạnh, nghĩ ngợi một chút, cô lấy điện thoại ra nhắn cho cho chị Lưu, bảo chị nói với đạo diễn là cô "say rượu" nên về phòng trước.

Đêm đó cô ngủ không được ngon, hình như nghe thấy chị Lưu đẩy cửa vào nói với cô gì đó, chờ chị xoay người rời đi thì cô lại ngủ tiếp.

Ngày hôm sau tỉnh lại chỉ nhớ hình như chị nói: "Lục Dã biểu diễn bóc tôm nhưng lại ném hết vào thùng rác, không cho người ta ăn một con nào..." hay gì gì đó?

Tên chó kia lại làm gì thế?

Nhưng mà Tô Tiêu Tinh cũng thấy không có gì lạ.

Tính tình cậu ấm Lục Dã kia rất xấu, không cho người ta chút mặt mũi nào, trước kia khi cô theo đuổi anh đã được lĩnh giáo vô số lần.

Cô vẫn nhớ lần đầu xin wechat của anh, rõ ràng người này để điện thoại trong túi mà lại nói với cô: "Xin lỗi, nhà nghèo nên không có tiền mua điện thoại."

Tô Yểm Tinh nhìn đôi mắt chân thành kia, vậy mà lại tin.

Sau đó, điện thoại bỗng đổ chuông. Anh bắt máy trước mặt cô, từ từ nói hai câu, cuối cùng trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Tô Yểm Tinh, anh vẫn dùng vẻ mặt vô cùng chân thành kia, nói: "À, tôi vừa nhớ ra, mới nhặt được một cái trên được."

Cô tin được mới lạ đó.

Nhưng mà bởi vì khuôn mặt quá đẹp trai nên vẫn như bị quỷ ám vậy.

Cũng có thể nói cô thấy đẹp mà nổi lòng tham.

Tô Yểm Tinh ngồi trên giường một lúc mới vuốt vuốt tóc, đi xuống giường.

Sau đó ở lại thành phố Đinh hai ngày rồi về.

Khi ra sân bay lại gặp Lục Dã.

Anh đeo kính râm, mặc áo khác, vẻ mặt lạnh nhạt kiêu ngạo đẩy vali từ đường VIP đi ra ngoài.

Cách đó không xa, người hâm mộ cầm biển báo chen chúc đến, tiếng hét gần như muốn nhấn chìm đài phát thanh của sân bay.

"Lục Dã! Lục Dã! Nhìn đây này!"

"Anh Dã! Chúng em yêu anh nhiều lắm!"

"Anh Dã, giữ gìn sức khỏe, quay phim nhiều hơn, nên kiếm tiền thì phải kiếm, không cần ngủ thì đừng ngủ nữa."

Lục Dã vẫy tay về phía fan, đôi môi mỏng hơi nhếch lên nở nụ cười.

Người hâm mộ hét toáng.

Lúc này Tô Yểm Tinh đi ra từ cửa, Lục Dã nhìn qua, hai người nhìn nhau cách đám người, mặt không đổi sắc.

Sau đó Tô Yểm Tinh lập tức xoay người, đẩy vali rời đi.

Cô về nhà trước một chuyến, ông lớn Lục vẫy đuôi chạy đến, tâm trạng Tô Yểm Tinh không tốt nên chẳng có hơi sức đâu sờ đầu chó của nó, lập tức buông hành lý xuống, đi vào phòng cách âm.

Chơi nhạc, chạy bộ, tập aerobic tăng cường tim phổi.

Chơi đàn luyện thanh.

Mãi đến tối tâm trạng mới tốt lên.

Cơm nước xong, cô nghỉ một giờ rồi lại chạy bộ.

Gần đây đi thành phố Đinh ăn hơi nhiều, phải tập aerobic nhiều hơn mới được.

Đang chạy thì điện thoại rung lên.

Tô Yểm Tinh bước chậm máy chạy bộ, trong tiếng "ong ong" của máy chạy bộ, cô cầm điện thoại lên xem.

Chị Lưu gửi tin nhắn.

[Chị Lưu: Em và Lục Dã gặp nhau ở sân bay lên hot search rồi kìa. ]

[Chị Lưu: Vừa đúng lúc, mượn hot search này ra thông báo luôn đi.]

Tô Yểm Tinh sửng sốt, thông báo gì cơ?

Thông báo cô và Lục Dã đã chia tay á?

Sau đó mới nhận ra là chị Lưu bảo thông báo tham gia chương trình tình yêu, cô trả lời:

[Tô Tô: Nhanh thế ạ? Không phải lúc trước nói chờ chút à?]

[Chị Lưu: Em lên mạng mà xem.]

Tô Yểm Tinh lau mồ hôi, ấn máy chạy bộ dừng lại rồi bước xuống.

Mở weibo ra, vị trí hot search đầu tiên lại là chính cô.

#Lục Dã Tô Yểm Tinh#

Cô bấm vào, vị trí đầu tiên trong quảng trường lại là cảnh bọn họ gặp mặt ở sân bay, nhìn nhau mà mặt không chút biểu cảm.

Có mấy bình luận:

[Ha ha ha Lục Dã và Tô Yểm Tinh đúng là bất hòa nhỉ? Mặt đen đến mức không thể duy trì dáng vẻ bên ngoài.]

[Sát khí kia, chậc chậc.]

[Tôi tò mò vì sao nam nữ chính từng hợp tác trong một bộ phim lại có quan hệ tệ như thế nhỉ? Năm đó sau khi phim truyền hình phát sóng, hai người đều unfollow nhau.]

[Còn có lễ trao giải năm ngoái, hàng năm đài Kẹo đều gây sự, để Tô Yểm Tinh trao giải cho Lục Dã, hai người không nói với nhau câu nào, còn tránh nhìn nhau, Lý Thông cười hòa giải đến mức cứng miệng.]

[Tôi tò mò lí do bọn họ cùng ra sân bay hơn đấy.]

[Buồn cười, ngôi sao ngày nào cũng bay tới bay lui, trùng chuyến bay thì có gì lạ chứ?]

[Thật ra là Đại Lệ mới là người cùng chuyến bay với ảnh đế, nữ thần ánh trăng sáng mới là một đôi với ảnh đế, yêu ma quỷ quái muốn đến ké fame chứ gì.] Bản đồ mã vé. jpg. Bản đồ mã vẽ.jpg.

[Seeder của cô Tần nào đó đúng là chỗ nào cũng có mặt, hút máu của Tô xong lại hút máu ảnh đế, ảnh đế từng thừa nhận chuyện ánh trăng sáng chưa?]

[Vậy cậu giải thích chuyện chuyến bay thế nào, à, còn nơi xuất phát nữa.]

[Chỗ Tô xuất phát cũng ở đó.]

[Con mẹ nó, đột nhiên tôi nghĩ tới @Chúng ta ở bên nhau V, tổ tiết mục, mấy người đang nghĩ gì thế?]

Trong khi mấy bình luận này đang xôn xao, Tô Yểm Tinh đã đăng bài.

Tổ Yểm Tinh Star V: [Mong được gặp bạn.] @Chúng ta ở bên nhau V.

Cô cũng tag tổ tiết mục và share bài như mấy người trước.

Bài đăng này đã đẩy đề tài càng hot lên tầm cao mới.

[Vậy Tô Yểm Tinh thật sự muốn tham gia chương trình tình yêu ư? Hừm... Bốn góc chỉ thiếu một góc, bây giờ tôi chỉ quan tâm rốt cuộc ảnh đế có tham gia hay không? Nếu anh ấy tham gia thì tuyệt vời!]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net