C47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# Vegas

Mang theo từng cơn gió còn vương vấn chút tình sầu của nhân loại. Tôi nhẹ nhàng đặt Pete lên góc giường sạch sẽ nhất.

Căn phòng vẫn khoác lên mình tấm vải u buồn của chiều hạ, không biết là vô tình hay hữu ý, màu sắc của ánh đèn bắt đầu nhạt dần, như hoà mình cùng vẻ mặt nhợt nhạt của Pete.

Tôi vuốt ve từng đường nét trên gương mặt thanh tú của em ấy, trái tim kia không còn động tĩnh, dường như không hề chút lưu luyến nào với thế gian đau buồn này.

"Pete."

"Chúng ta về nhà rồi."

Hốc mắt đỏ hoe đến đau buốt, tôi khẽ thở dài nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của em ấy. Như sợ làm em đau, tôi dịu dàng hôn nhẹ lên từng đốt tay của Pete.

"Pete, đừng giận nữa. Anh nên làm gì để em hết giận đây?" Tôi bật cười, nhưng nụ cười lại vặn vẹo đến mức bản thân không hề hay biết.

Cả cơ thể bất giác run lên, lại nữa rồi. Tôi lại không kìm được rơi những giọt lệ vô dụng nhất trên đời này rồi.

Pete à, đừng chê anh yếu đuối được không?

Em nói đúng, anh là người yếu mềm, cần được sưởi ấm bởi tình yêu của em.

Pete, em còn không tỉnh, anh sẽ rét lạnh đến chết mất.

"Anh đợi em tỉnh, được không?"

"Anh sẽ cứ ngồi bên cạnh em, đợi em tỉnh dậy."

"Đừng giận anh quá lâu, được không Pete?"

________________________

Tôi lẳng lặng tìm một bộ quần áo đẹp đẽ nhất. Bộ đồ của bệnh viện kia thật khiến người ta dâng lên cảm xúc hỗn loạn. Cẩn thẩn lau đi những vết bụi vô tình bám lên cơ thể em ấy, tôi khẽ thở dài.

Nhìn xem Pete của tôi, da dẻ hồng hào trước kia đều thay thế thành những mảng bầm tím xanh xao, đáy lòng có chút xót xa, tôi hôn nhẹ lên những chỗ đó.

"Xoa xoa một chút, sẽ bớt đau."

Tôi xoa nhẹ lên mu bàn tay của em, đây luôn là hành động thể hiện yêu thương khi tôi và Pete ở cạnh nhau. Mỗi lần làm vậy, Pete đều thả lỏng cơ thể và mỉm cười hạnh phúc.

Màn đêm bắt đầu bao phủ khắp mọi nơi, tôi ôm chặt em ấy như muốn khảm Pete vào sâu trong huyết nhục của mình.

Tôi sợ một mai thức giấc, em ấy lại một lần nữa biến mất.

Tôi lại phải lật tung cả thế giới này để tìm em ấy.

Hôn nhẹ lên gáy em, sau đó càng lúc càng bao bọc em trong vòng tay. Để em dựa vào lồng ngực cứng rắn của tôi mà an giấc ngủ.

"Ngủ ngoan, Pete."

Em không trả lời, ngoan ngoãn không phản kháng, không giãy giụa, cũng không nũng nịu dựa dẫm vào ngực tôi tìm hơi ấm như mọi khi.

Lần này chỉ có tôi, đơn phương muốn sưởi ấm cơ thể đã lạnh của Pete.

Không gian nhuộm một màu yên tĩnh đến lòng người lạnh lẽo. Nơi căn phòng đã bị khoá lại có hai người đang ôm lấy nhau. Nhưng chỉ còn một nhịp thở duy nhất.

Ngoài trời lác đác vài giọt mưa rơi, như muốn nhấn sâu con người trong sự cô đơn vô tận. Tôi siết chặt vòng tay. Hơi thở ẩn hiện lúc có lúc không.

Chỉ có tiếng nức nở thầm kín của một tên đang chôn mặt nơi hõm cổ của người mình yêu nhất càng lúc càng rõ ràng. Nước mắt khẽ rơi, hoà cùng tiếng mưa.

Vạn vật như cùng nhau rơi lệ.

__________________________

Quyển sổ nhật ký cũ kĩ rơi vào trong tầm mắt, lúc ở bệnh viện Nop đã đem về giúp tôi. Tôi ngẩn người một lúc, lại chậm chạp mà cầm lên.

Trang đầu tiên hiện dòng chữ xiên vẹo:

Khi nào tận cùng của tuyệt vọng, hãy viết vào đây. Mong rằng quyển sổ này sẽ luôn là một màu trắng tinh.

Chỉ đáng tiếc, những trang sau, đều là bị hình bóng của tôi lấp đầy kín kẽ. Từng câu từng chữ như nhát dao mạnh mẽ xoáy vào trái tim đã đẫm máu của tôi.

Em ấy vậy mà cái gì cũng tự mình che giấu, ôm lấy nỗi đau đớn đến tột cùng không một ai biết.

Ai cũng nghĩ Pete lúc nào cũng vui vẻ, mạnh mẽ, sẽ không biết đau.

Chỉ có tôi biết, em ấy lúc đau lại trốn một góc tránh xa tầm mắt của loài người. Không một câu oán than.

"Tình yêu, không đẹp như trong những bộ phim từng coi với Tankul."

"Tại sao lại bắt tôi lựa chọn."

"Tôi không nỡ, không nỡ."

"Những chiếc bánh đó quả là khó ăn, dù tôi có cố gắng đến thế nào, bánh đó chỉ có thể vứt."

"Vegas chưa từng yêu tôi."

Không đúng, tôi yêu em ấy đến từng hơi thở.

"Vegas vậy mà, chỉ là lợi dụng tôi."

Chưa bao giờ, tôi dù có xem cả thế giới này là quân cờ trong tay mình, cũng chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng em ấy.

"Vegas lựa chọn Porsche, không phải tôi."

"Vegas từ trước đến giờ, đã từng thật lòng yêu tôi chưa? Dù chỉ là một chút?"

Tất cả tâm trạng tuyệt vọng của em ấy, đều được ghi lại đầy đủ đến từng chi tiết. Tất cả, tất cả, đều đang chuyển động trước mắt tôi.

Chân thật đến như vậy. Sâu đậm đến như vậy. Đau đớn đến như vậy.

Trái tim tôi khẽ lặng yên như không còn muốn phí sức, kiên cường mà vững chãi nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say của em.

Pete, em là lựa chọn duy nhất của tôi.

"Tôi không muốn mạo hiểm, càng không muốn tổn thương Vegas."

"Không sao, chết cũng chỉ là nhắm mắt, không đáng sợ."

"Nhưng tại sao tôi đau quá, đau đến không thể thở được, đau đến nước mắt đầm đìa. Cũng chỉ có một mình tôi ở đây."

"Từ nhỏ đến lớn đều chịu đựng một mình. Đến khi sắp phải ra đi, cũng vậy."

"Vegas bây giờ đang làm gì, có nghĩ đến tôi dù chỉ một giây? Không, sẽ không. Anh ấy tốt nhất nên hận tôi đến chết. Ít nhất như vậy, chỉ một mình tôi đau là đủ rồi."

"Thật lạnh. Ông trời có thể đừng mưa nữa được không?"

"Thật mệt. Tôi có thể đừng yêu Vegas nữa được không?"

"Tình yêu này, tôi không muốn nữa."

Tôi nấc lên từng tiếng. Như để giấu đi nỗi đau đang kêu gào nơi lồng ngực. Tôi tự bấu víu lấy bản thân mình đến nghẹt thở.

Móng tay đâm vào da thịt, máu tươi nhỏ từng giọt. Lại không chút đau đớn nào bằng từng lời của em ấy.

Pete của tôi, em ấy chính là đứa trẻ ngốc nhất trên đời.

Tôi đã hứa sẽ bù đắp cho đứa trẻ ngốc này. Vậy mà cuối cùng lại để em ấy một mình chống chọi với khung cảnh cô độc, lạnh lẽo như vậy.

Tôi không xứng có được tình yêu của Pete, một ác quỷ như tôi nên rơi vào ngọn lửa của địa ngục. Tôi nên tự thiêu đốt chính mình.

Tôi không nên vì tham lam tình yêu của em ấy, không nên quá mưu cầu thứ ánh sáng rạng ngời như bình minh lan toả nơi trái tim, để rồi kéo em ấy vào những tháng ngày khổ sở đến vậy. 

"Pete." Tôi quỳ xuống, nắm lấy tay em mà run rẩy.

"Xin lỗi. Đã để em đợi lâu như vậy."

"Pete, anh xin lỗi, đừng giận anh nữa được không?"

"Pete, mở mắt ra nhìn anh, được không?"

"Anh đếm từ 1 đến 3, nếu em không chịu mở mắt nhìn anh, anh....anh sẽ....sẽ đánh nhau với cậu chủ của em."

"Không phải em thương cậu chủ của mình lắm sao, em nể tình anh ta, mở mắt nhìn anh đi."

Cổ họng khô rát, tôi lấy hết hơi thở còn đọng lại mà gấp gáp đếm.

"1,2,3."

Bức tranh vẫn mang trên mình lớp áo tĩnh mịch như cũ, không gian như đang ngủ yên.

"Anh đếm nhanh rồi. Anh đếm lại một lần nữa."

"Pete, anh đếm đây, 1....2.....3"

Vẫn là như vậy, như một vòng tuần hoàn vô tận. Chỉ có một mình tôi tự đối thoại với chính mình.

"Em nghe không kịp rồi." Tôi bật cười như một đứa trẻ, càng lúc càng siết chặt lấy tay Pete, như là liều thuốc cuối cùng cứu rỗi bản thân mình.

"Anh đếm lại một lần nữa. Một lần nữa thôi. 1......2.........3"

"Một lần cuối cùng."

"Lần cuối nữa. Pete, em đừng phớt lờ anh được không?"

"Pete, nghe kĩ một chút. Anh sẽ đếm lại."

"1.....2......." Tôi gục xuống ôm lấy cơ thể của Pete mà khóc lớn. Tôi biết, dù có đếm bao nhiêu lần. Kết quả vẫn như vậy.

Em ấy không thể tỉnh dậy, em ấy đã mãi mãi ra đi, mãi mãi rời bỏ tôi rồi.

Thế giới này xấu xa như vậy, thối nát như vậy. Tôi lại phải một mình gặm nhấm đến tâm can tê liệt.

Tôi cầm lấy con dao sắc bén trong đầu tủ ra. Lưỡi dao như ánh gương phản chiếu lại sự thật. Tôi trầm ngâm nhìn nó, nhìn đến cảm xúc tưởng chừng như đã chết lặng trở nên tỏ tường.

"Pete."

Tiếng động ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện. Âm thanh hỗn tạp, ồn ào càng lúc càng náo động.

Đầu tôi có chút choáng, lại không muốn để ý bất kỳ thứ gì xung quanh. Tôi chỉ muốn lúc này đây, thế giới chỉ còn tôi và Pete. Chỉ còn hai chúng tôi nắm lấy tay nhau đi đến cuối đường.

"Anh đếm lần cuối. Nếu em không mở mắt. Anh sẽ tự đến nơi đó để tìm em."

"1."

"2."

__________________
Chap dài nhất từ trước tới giờ trong truyện của tui.

Không biết nói gì hết, tại tui cũng khóc thấy mẹ. Vừa viết vừa khóc. Nhức nhức cái đầu thiệt chớ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net