Chương 20: Nỗi sợ của Jung Kook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Táo : Đoạn này sẽ viết theo ngôi thứ nhất là Jung Kook nha >.< ) 

Mới đầu tôi không hề nghĩ rằng lời cô ta nói sẽ tác động đến tôi. Nhưng tôi đã lầm, sự thật là những lời vô bổ kia lại tác động rất lớn đến tôi ! 

.... Nói tôi động lòng với anh ? Tôi cũng không thể phủ định lừa gạt chính bản thân mình là không có, nhưng liệu tình cảm nảy sinh khi ở cạnh anh là thứ tình cảm vượt xa mức bạn bè ? Hay chỉ là bạn bè bình thường nhưng quá thân thiết ? Ngay cả tôi cũng không rõ 

Lắc đầu tỉnh táo tôi quyết không nghĩ vu vơ nữa, vô tình ngẩng mặt lên liền nhìn thấy trời đã bắt đầu có tuyết rơi ,nhìn theo hạt tuyết chầm chậm rơi rồi lại dừng lại trên tóc anh.Dường như con người ngu ngốc kia vì mải mê với việc cắt tỉa mà không biết rằng sự thay đổi xung quanh. Chót mũi anh vì sự thay đổi của thời tiết mà đã đỏ lên.

Chợt, anh nhìn về phía tôi, cây kéo còn cầm trên tay mà người chớp mắt đã xuất hiện trước mặt tôi rồi.

" Jung Kook, về rồi à ! Yoen Ji sao rồi, ổn không ?"

Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn luôn hồn nhiên như vậy, tôi chậc lưỡi nhìn sang nơi khác, đáng ghét lại đi hỏi tôi về cô ta ! " Anh thích thì lên xem thử "

Mặc dù miệng thì nói thế nhưng tôi lại đang lén đưa mắt để ý từng biểu cảm trên gương mặt anh. Liệu cái tên ngốc này có đi lên thăm thật không đấy !

Taehyung tức giận bởi câu hói của tôi, phồng hai cái má lên gào vào mặt tôi " Hừ, đi thì đi !"

Trời đất, tên này thật sự hết thuốc chữa !

Tôi tóm lấy tay anh kéo lại, Taehyung nhìn tôi, ánh mắt phũng phịu vùng vằng " Tên nhóc nhà cậu mau buông tôi ra "

" Cô ta khoẻ rồi, khỏi thăm " Nói xong thấy Taehyung không có phản ứng gì muốn đi nữa tôi mới buông tay anh ra. Tôi đứng dưới anh 2 bậc thềm cầu thang, cứ thể cả hai mắt đối diện im lặng nhìn chằm nhau. Nhìn những hạt tuyết trên tóc anh, tôi vươn tay nhẹ nhàng phủi nó đi thật sự mà nói đó là do cơ thể tôi tự mình phản ứng chứ tôi chưa kịp suy nghĩ gì về hành động này cả. Khi phủi xong thì nhìn sang gương mặt đang cúi thấp của anh, tôi mới để ý hai bầu má và tai anh đã đỏ lên trông thấy. Dễ thương quá đáng ... Trong khoảng khắc rất nhanh đó tôi nhận ra rằng, tên ngốc này thật khiến tôi muốn phạm pháp !

Chợt từ đâu câu nói của cô ta lại hiện lên trong đầu tôi : " Jung Kook, anh ta sẽ coi đó chỉ là thứ đáng khinh mà thôi "

Tay tôi nhanh chóng rụt lại, tôi đặt hai tay vào túi áo. Xoay người rời đi bỏ lại anh đứng yên vẫn còn đơ ra vẻ mặt khó hiểu.

Tôi thở dài, từng bước bước qua hành lang vắng người. Đứng ngẩn ra nhìn ngoài sân, rồi lại đưa bàn tay ra trước mắt mình. Tóc anh quả là rất mềm ... Chết thật ! Tôi lại nghĩ cái gì nữa đây này !

Tôi vò rối mái tóc của mình, cố không suy nghĩ thêm gì về anh. Tất cả mọi chuyện vượt quá giới hạn của chúng tôi vẫn nên dừng lại rồi ! Nếu cứ để những suy nghĩ này lấn át tôi thì sau này nhất định ... nhất định sẽ có kết cục không tốt, sẽ khiến tôi và anh rơi vào tình thế khó xử, khoảng cách vừa thu hẹp lại của chúng tôi sẽ quay trở về ranh giới người dưng. Tôi chính là không muốn nhìn thấy cảnh đó.

Nhớ lúc nãy khi anh ôm lấy Yoen Ji vẻ mặt lo lắng kia tôi không suy nghĩ gì lại nhào đến giành phần trong khi trong tận đáy lòng tôi không có gì là thiện ý giúp đỡ cô ta. Vì sao ? Vì tôi không muốn anh tiếp xúc với bất kì người con gái nào, không muốn những ngón tay mảnh khảnh trắng noãn của anh chạm vào người khác. Nhất là đối với Yoen Ji thì càng không được ! 

Nhưng không thể cả đời này ngăn cản anh tiếp xúc với người con gái khác. nhưng tôi sợ ...

Sợ anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu người khác như đã từng với tôi ,sợ nụ cười ngốc nghếch kia không dành cho riêng tôi, sợ anh sẽ thuộc về người khác, sợ nhất vẫn là.. sau khi anh yêu người khác sẽ bỏ rơi tôi. 

*** 

Sau khi Jung Kook đi rồi thì Taehyung vẫn đứng đó, chớp chớp đôi mắt của mình

" Sao ? Vậy là sao ?!"

Taehyung cũng không quá nghĩ nhiều, cậu nhún vai khó hiểu rồi lon ton tiếp tục việc tỉa cây của mình. Suga đang quét sân ở đằng kia vốn dĩ từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý đến bọn họ, thấy Taehyung rời đi anh buông chổi xuống nhanh chóng trốn mấy người lính đi lên phòng y tế của Yoen Ji

Cạch -

Âm thanh rất khẽ vang lên, Yoen Ji đang nhắm mắt dưỡng thần cũng bị quấy rối. Hàng mi cong vút rung động rồi chầm chậm mở ra nhìn về phía cánh cửa.

" Anh muốn gì đây ?" Yoen Ji giọng điệu rất khó chịu, đối với cô thì con người này không khác gì rác rưởi.

Suga không đáp, anh đặt chiếc ghế cạnh giường Yoen Ji ngồi xuống. Hai bàn tay anh đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Anh im lặng nhìn chằm Yoen Ji, ánh mắt sắc bén đến rợn người

Yoen Ji nắm chặt tấm drap giường, cô bỗng thấy rất sợ, hơi thở cô dần dồn dập. Cô ghét nhất chính là vẻ mặt này của anh ta, từ đầu đến cuối chỉ im lặng không hiện chút vui buồn giận dữ ra mặt như Jung Kook, ngày trước cũng chính là hoàn cảnh như thế này. Im lặng rồi bất ngờ ra đòn chí mạng với cô.

" Số tiền đó không đủ ?" Nụ cười trên môi anh hiện lên, ẩn chứa bao nhiêu ý tứ trong đấy

" Tên khốn !" Cơn giận dữ dâng trào lên, nhanh như cắt Yoen Ji nắm lấy cái gối bên cạnh mình ném thẳng vào người của Suga, nếu như bây giờ cô đang khoẻ mạnh thì chắc đã bổ đến tát anh ta một cái thật mạnh rồi !

Bàn tay anh vươn lên nắm lấy cái gối bay đến phía mình, ném ra xa

" Tốt nhất cô nên biết vị trí mình ở đâu "

Yoen Ji bị doạ đến xanh cả mặt, lời nói của anh như một luồng gió lạnh dập tắt cơn lửa hận trong lòng cô. Yoen Ji cười đắng, đúng vậy bản thân cô không thể nào đối phó lại anh ta.

Yoen Ji đã không còn phản kháng gì nữa, Suga mới đi thẳng vào vấn đề chính

" Nếu đã quay về rồi thì chắc cô đã hiểu bản thân phải đối mặt với những gì. Jung Kook chỉ vừa quay về cuộc sống bình thường của nó, tôi không muốn cuộc đời của nó lại bị cô một lần nữa phá hoại. Cô, nên tránh xa nó ra là tốt nhất "

Yoen Ji càng cười to hơn " Anh đang sợ tôi sẽ nói cho Jung Kook biết sự thật ?"

" Yoen ! Ji ! " Suga dằn mạnh tên cô

Yoen Ji bỏ ngoài tai lời của anh, vẫn điên cuồng cười nói " Anh sợ tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, chính anh là người đã khiến cậu ta đau khổ !"

" Yoen Ji !" Lần này Suga hét lớn, Yoen Ji bị tiếng thét kia doạ mà không nói tiếp nữa. Nhận thấy mình đã mất bình tĩnh, Suga lấy tay xoa giữa hai mày đang cau. Anh nhìn ra nơi khác lấy bình tĩnh rồi mới trở lại với cuộc nói chuyện. " Vậy thì sao ? Không phải nhờ vậy tất cả đều có lợi à ?"

Đến mức này rồi thì Yoen Ji không thể tự chủ được bản thân nữa, nước mắt cô trào ra. Anh ta dám nói tất cả đều có lợi, có lợi thật sao ? Mối quan hệ của cô và Jung Kook đã không thể quay về như trước được nữa, đây là cái lợi ích mà anh ta nói đến sao ?

Nước mắt cứ chảy, Yoen Ji gục mặt vào hai đầu gối mình mà khóc..

Ngước mắt lên, cô nhìn thấy Suga vẫn không có chút biểu cảm nào thay đổi. Cô cố mỉm cười với Suga, nụ cười thực khó coi " Nhờ ơn anh,bây giờ đến cả mặt. Jung Kook còn chả thèm nhìn đến tôi"

~Táo~

~Vote nha~ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net