Chương 30 : Đúng lúc trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên bàn tay buông lỏng cổ Taehyung ra, ánh mắt ngập oán hận chớp mắt chuyển thành một màu sợ hãi. Yoen Ji đưa hai bàn tay ra trước mắt mình, từ từ siết chặt bàn tay lại, cô sợ hãi lùi người ra xa. Cô, lúc nãy là định giết .. người sao ?

Hoảng loạn, Yoen Ji đưa đôi mắt đã sớm rướm nước mắt nhìn đôi bàn tay đang run lên. Cô vẫn cảm nhận được khi chạm đến cổ của Taehyung, tay cô lúc đó .. đã dần siết chặt lại từng chút một . Chỉ một chút nữa thôi là Taehyung đã bị ... 

" Cô làm gì ở đây ?" Một giọng nói đanh thép đầy khó chịu vang lên, Jung Kook nhìn chằm về phía Yoen Ji. Sao cô ta lại ở đây vậy chứ ? Còn cái vẻ mặt sợ hãi tột độ đó là sao ?!

Yoen Ji vừa nhìn thấy Jung Kook đã không nói lời nào, một mạch đâm đầu chạy ra ngoài. Vô tình đụng phải bả vai của Jung Kook, lực mạnh đến nỗi chính Jung Kook cũng ngạc nhiên. Hắn nhìn sang Taehyung nằm trên giường , Taehyung sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường mồ hôi chảy ướt cả trán.

Jung Kook phi đến bên cạnh giường Taehyung, nhìn gói thuốc và ly thủy tinh còn đọng lại một mảng mỏng khô lại có mùi thuốc liền đoán được Yoen Ji đã cho Taehyung uống thuốc rồi. Nhưng sao anh vẫn chưa khỏi vậy chứ !

( Táo : Em thua anh, làm như thuốc là thần dược uống vào là liền khỏi bệnh :v )

" Này, anh có sao không đấy ?" Jung Kook cố lay người của Taheyung

Taehyung đang chìm vào mộng cũng bị hàng ngàn tiếng gọi của Jung Kook vang vảng bên tai mà dần lấy lại ý thức tỉnh lại .

" Tôi không sao cũng bị cậu làm cho có sao đấy "Taehyung yếu ớt lên giọng mắng Jung Kook, Jung Kook ngây ra vội buông người Taehyung ra.

" Sao lại quay về rồi ?" Taehyung không thèm mở mắt nhìn Jung Kook chỉ nằm ra đó cất giọng khàn khàn hỏi

" Tôi .. lén về "

" Thật không biết hưởng thụ " Taehyung lười biếng cong môi lên cười.

Nụ cười rơi vào tầm mắt của Jung Kook lại khiến cho hắn cảm thấy rất đau lòng, rõ ràng là bệnh đến mức này .. nếu như hắn không quay về thì Taehyung phải làm sao đây ! Đúng là đồ ngốc mà !

" Anh, mau ngủ đi. Không cho nói nữa " Jung Kook đột nhiên lấy chăn trùm lấy người của Taehyung còn cố ý bịt miệng anh lại không cho nói.

Đến mức này rồi, dù có mệt đến mấy Taehyung cũng phải cố mở mắt thật to trừng Jung Kook.

" Tôi đã đắp một lớp rồi, đắp thêm nữa sẽ nóng chết đó !" Nhưng những lời này đều bị tay của Jung Kook bịt lại nên chỉ nghe mấy tiếng ú ớ khó hiểu.

Taehyung tức giận nhào đến vươn tay định lấy gối đánh vào người của Jung Kook thì tự dưng mất đà, ngã thẳng xuống dưới nền nhà.

" Aah- Đau chết mất tôi rồi " Taehyung đau nhăn cả mặt lại, anh xoa xoa cái cằm của mình. Quả thực té từ trên giường xuống rất mạnh.

" Đồ ngốc ! " Jung Kook miệng thì mắng,nhưng người thì sớm đã sốt ruột đỡ lấy Taehyung lên rồi.

" Cậu, cậu muốn tôi tức chết đúng không " Taehyung giận đến xanh cả mặt, ngón tay chỉ thẳng trước mặt của Jung Kook .

" Đưa cằm tôi xem thử " Jung Kook không thèm quan tâm đến ngón tay của Taehyung, mạnh bạo nâng cằm cậu lên nhìn ngó

Cằm bị nâng lên cao lộ ra cổ trắng và cả chiếc xương quai hàm đẹp hoàn mỹ. Những thứ này sớm đã được Jung Kook nhìn qua, dù vậy hắn vẫn không kiềm lòng được mà có hàng ngàn con nai nhảy trong tim.

" Nè ! " Thấy Jung Kook nhìn mình không rời như vậy bản thân Taehyung cũng bất giác bị ngượng lây

" Không đến nỗi trật quai hàm " Jung Kook chớp chớp đôi mắt mình, hắn không lộ ra điểm gì là đang làm chuyện bất chính.

" Đi đi, tôi muốn ngủ. Ngay bây giờ !" Taehyung bị chọc đến độ á khẩu, không thèm cãi lại với Jung Kook. Lấy chăn quấn lấy người mình rồi lăn lên giường xoay vào góc tường để ngủ.

Jung Kook nhìn mái tóc đen của cậu lộ ra dưới lớp chăn kia không khỏi phì cười. Anh là đang sợ hắn nhân cơ hội bị bệnh mà giở trò sao ?

Jung Kook cũng không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi, ngồi trên giường đơ ra mất hồn lúc nào không hay.

Taehyung nằm một lúc thì qươ tay đá văng chăn ra, không còn nóng nữa. Cậu xoay qua xoay lại rồi cuối cùng nằm yên hướng mặt ra ngoài phía Jung Kook. Nụ cười vô ý thức trong lúc ngủ của Taheyung vì vậy cũng phơi bày trước mắt hắn.

Ánh mắt Jung Kook dừng lại ở những vết bầm nhàn nhạt trên cổ Taehyung. Kỳ lạ ? Hắn vươn tay nhè nhẹ chạm vào cổ cậu, đôi mày càng nhíu chặt lại. Trong đầu đột nhiên lại hiejen ra hình ảnh hoảng sợ lúc nãy của Yoen Ji.

Như một tia sét đánh ngay, Jung Kook rời khỏi cổ của cậu bàn tay siết chặt lại lộ rõ từng khớp xương.

" Yoen Ji !" Tức giận gằn mạnh từng chữ, Jung Kook đứng bật dậy dịu dàng lấy chăn đắp lên người Taehyung rồi hướng đến phòng Yoen Ji mà đi.

Rầm !

Yoen Ji nhìn mình trong gương nghiến ngầm cô qươ tay làm đổ hết tất cả đồ vật được đặt trên kệ rửa mặt.

Gương mặt Yoen Ji bỗng trở nên xanh xao, tay chân không ngừng run rẩy. Dựa vào vách tường, sức lực cô cận kiệt cứ thế mà dần dần trượt xuống ngồi trên nền gạch.

Ôm lấy đầu gối mình, Yoen Ji gương mặt thay đổi thất thường từ tức giận sang trầm ngâm.

" Yoen Ji !" Jung Kook vừa bước vào phòng của cô đã mạnh tay mở cửa thật mạnh, cánh cửa đập vào tường tạp ra một tiếng rầm thật lớn.

Yoen Ji vừa nhìn thấy Jung Kook một mặt giận dữ đi đến gương mặt thật đáng sợ còn hơn cả kẻ sát nhân đi đòi mạng người. Theo bản năng, cô sợ hãi lùi người về sau miệng không ngừng gọi tên hắn. 

" Jung Kook, cậu- cậu làm gì vậy ? Cậu đừng đến gần mình ! Jung Kook ! Jung Kook đừng mà " 

" Sao ? Sợ tôi " Jung Kook cười tiêu sái, có điều dù đẹp đến mấy chỉ chỉ là tô điểm cho gương mặt tựa Tu La đến đòi mạng người kia thôi !

" Mình .. mình " Yoen Ji cố nở nụ cười với Jung Kook, cô vươn tay bám lấy bồn rửa mặt định đứng lên.

Tay còn chưa chạm đến bồn rửa mặt đã bị Jung Kook nắm chặt ngăn lại, hắn cúi người ngồi xổm xuống đối diện với Yoen Ji. " Cô coi lời nói tôi là gió thoảng qua tai sao ?"

" Đau, Jung Kook mình đau quá !" Yoen Ji cố gắng gỡ tay Jung Kook ra nhưng hắn nắm quá chặt cô căn bản không đủ sức đáp trả lại được, chỉ biết nhăn mày la oái oái

" Đau sao ? Tôi còn định bẻ gãy nó luôn cơ ." Jung Kook vẫn duy trì nụ cười với Yoen Ji. Kẻ ngốc nhìn ra cũng biết được, dựa vào tình trạng sức khoẻ lúc nãy của Taehyung thì chắc rằng lúc cô ta ra tay thì anh đang bị kiệt quệ chẳng còn ý thức được điều gì. Nếu cảm nhận được thì kẻ ngốc đó cũng chỉ tưởng là do bệnh làm ra thôi !

" Jung Kook mình đau quá buông mình ra đi, Jung Kook mình- mình không biết gì cả, cậu buông mình ra đi " Yoen Ji vừa bị Jung Kook nói trúng đến tim đen vừa bị hắn ngày càng siết chặt tay cô lại, nước mắt cô rơi lã chả đáng thương cất giọng nức nở cầu xin hắn. 

~ Táo ~

~ Nhớ vote làm động lực nha ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net