Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đi lòng vòng khắp nơi tìm JungKook, tìm mãi không thấy liền đâm ra bực.

Tên nhóc này chẳng lẽ bốc hơi rồi sao ?

Cậu đi đến ghế đá trong khuôn viên trường, thở dài đành ăn đầy bụng rồi tính sau.

Taehyung gắp miếng thịt định bỏ vào miệng thì bắt chợt thấy trên sân thượng có bóng người quen quen. Ánh sáng mặt trời chiếu chói mắt cậu nhíu mắt lại nhìn cho rõ. Đúng là quen mắt thật !

Cậu mắt nhìn lên tầng thượng rồi lia mắt xuống vội vàng đóng hộp thức ăn của cậu lại. Như có dự cảm không lành cậu mặc kệ chiếc hộp đã đóng chặt chưa cứ thế mắt dính chặt vào bóng người trên tầng thượng chạy nhanh lên.

' Rầm'

Cậu mở cửa, thở hộc hộc. Chạy 3, 4 tầng liên tiếp không nghỉ tất nhiên là mệt rồi. Nhưng vì đã hứa với người ta rồi thì phải thực hiện chứ sao

Hắn nằm dựa trên lưới rào an toàn nghe tiếng động khẽ nhíu mày, mở mắt.

Cậu nhìn thấy bộ dạng hắn tơi tả mắt trợn nhìn hắn như một sinh vật lạ , tay cậu buông lỏng túi đựng 2 hộp thức ăn rơi xuống đất.Mạng người là quan trọng nhất a! 

Hắn cố ngồi thẳng dậy nhưng không còn sức, cơ thể nặng trịch càng đau hơn. Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, cậu chạy lại đỡ. Miệng không ngừng hỏi. " Ya ! Cậu bị làm sao thế ? Sao lại thành bộ dạng này ?! Có phải bị ai đánh rồi không ? Hả ! "

Taehyung đã từng nghe qua nhiều vụ bạo lực học đường ở các trường lân cận tuy nhiên từ trước đến nay trường cậu vốn dĩ kỷ luật rất nghiêm nên chẳng có vụ bạo lực nào, vậy tên nhóc này thành ra như vậy là vì sao chứ ?

Được cậu đỡ ngồi thoải mái hơn nên JungKook cũng bớt đau, nghe cậu lảm nhảm hắn không thèm mở mắt. " Phiền phức, anh cứ lảm nhảm như vậy thật đau nhức lỗ tai tôi. "

Cậu không để tâm đến lời của hắn, sốt sắng đứng lên . "Để tôi đi báo với giáo viên !"

Cậu vừa xoay người định chạy đi liền bị hắn nắm tay lại.

" Không cần "

Bàn tay hắn lạnh ngắc nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu càng siết lại.

Cậu thở dài . Được rồi, được rồi coi như thua. Không cãi với người bệnh !

" Vậy muốn sao ? Chẳng lẽ lát vô học lết cái bộ dạng của cậu như này ngồi học à ?"

Hắn đảo mắt sang túi màu trắng cạnh hắn, giọng khẽ. " Trong túi có đồ sơ cứu."

Cậu ngồi xuống lấy đồ trong túi ra.

" Ổn không hả ? Hay là tôi kêu anh Yoongi với bạn tôi lên giúp cậu nhá"

Hắn lườm cậu. Cậu chảy mồ hôi lạnh " Được rồi, được rồi bình tĩnh. Không gọi nhất định không gọi ! Mấy việc nhỏ nhặt này tôi làm được mà !"

JungKook nhìn cậu, rõ ràng là hắn ta ( Taehyung) không biết làm mà còn vờ như thông thạo lắm. Cứ cầm lọ thuốc nhìn ngơ ngơ.

JungKook chỉ tay vào từng dụng cụ hướng dẫn cậu " Lấy bông gòn thấm ướt rồi khử trùng rồi lấy tăm bông chấm vào lọ thuốc này bôi lên, cuối cùng lấy băng dán dán lại."

Cậu ờm vài tiếng rồi gật gù làm theo. Nước khử trùng chạm vào vết thương ở trán hắn, hắn đau nhói cau mày cắn răng chịu đựng cũng không phát ra tiếng.

Cậu nhìn thấy vậy rụt tay lại. " Này, đau lắm hả ?"

Hắn rõ đau nhưng vẫn đưa ánh mắt khinh miệt nhìn cậu. " Có làm không? Anh không làm được thì để tôi tự làm " bàn tay đưa ra có ý định giành lấy thuốc từ tay cậu.

Cậu xì môi, nếu như hắn ta còn khoẻ mạnh thì cậu tất nhiên sẽ phủi mông bỏ mặc sống chết. Thế nhưng đằng này cả người JungKook không còn 1 chút sức sống nào cả, bây giờ mà cậu vì mấy lời hách dịch của hắn mà bỏ đi thì thật là sống không có lương tâm ! " Cậu nghĩ cậu làm được chắc !"

JungKook định phản bác cậu thì bị cậu đè mạnh bông gòn vào vết thương.

Xử lí xong xuôi cậu ngồi xuống cạnh hắn, suốt buổi sáng không thấy hắn không lẽ là hắn bị đánh sao ?

" Nè, ai đánh cậu vậy ?"

Hắn im lặng, nhắm mắt tĩnh thân ".."

" Bộ cậu gây sự với băng nào rồi bị nó đánh hả ?" Hỏi vậy thôi chứ cậu biết quanh đây có băng nào đâu chứ, xa xa tận phường dưới mới có băng đảng mà bọn đó thì bị cảnh sát tóm hồi đầu tháng cả rồi.

"..."

" Anh Yoongi có biết cậu bị đánh không ?"

"..."

Không trả lời ! Thằng nhóc này được lắm, được, Taehyung ta nhịn ta nhịn !! 

" Cậu ăn gì chưa ?"

Lúc này hắn từ từ mở mắt nhìn cậu rồi quay sang chỗ khác.

' Ọt ~ Ọt ~'

Tiếng phát ra từ cái bụng đang đói của JungKook làm cậu không nhịn cười được mà phụt một tiếng rồi vội bịt miệng. Hắn thì vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn mặt lạnh như vậy. Còn Taehyung thì cười rung cả vai, haha xem kìa, cái bản mặt đó rõ ràng đang rất đói mà bày đặt màu mè bây giờ thì cái bụng phản chú rồi đó, nhục chưa !!

Cười đã rồi cậu mới chọt chọt vào cánh tay hắn. " Nè, vừa hay tôi có 2 hộp cơm của Joen-" Cậu giật thốt xém tí là nói tên cô ra rồi, lập tức nhanh miệng sửa lại  "... à là của mẹ tôi làm cho tôi và em gái nhưng nó không chịu ăn nên cho cậu vậy ! Sao ? Có ăn không ?" 

( JiHee : Lừa người ! Bổn cô nương chưa bao giờ chê cơm cả nghe chưaaaa)

"..."

Cậu không đợi hắn trả lời chịu hay không liền đứng dậy tiếng lại chỗ cánh cửa nhặt túi lên rồi quay lại chỗ cạnh hắn. " Tôi với cậu cùng ăn, sẽ vui hơn."

Nói rồi cậu cười khì khì, mở ra nhìn thấy ... ,theo phản ứng thường ngày miệng tự tuôn ra 2 chữ.

" Đậu phộng !! ..."

Trong túi, do lúc nãy cậu không đóng chặt hộp của cậu kèm thêm làm rơi lúc nãy nên hộp cơm dành cho cậu rơi ra hết. Chỉ có hộp của hắn ta là còn nguyên vẹn.

Hắn ta đảo mắt nhìn cậu, vẻ mặt cậu tiếc nuối nhìn thức ăn rơi ra làm hắn đúng là dở khóc dở cười.

Cậu vẫn nở nụ cười tươi tắn đưa hộp màu sọc cho hắn. " Nè, ăn đi."

Hắn đẩy hộp thức ăn về phía cậu. " Anh ăn đi, tôi không cần."

Cậu nghe thấy liền mắt sáng rực, mở hộp thức ăn ra. " Vậy tôi ăn đây ~"

Cậu ăn ngon lành,  ánh mắt vui vẻ khoe lấy khoe để với hắn ta như muốn chọc tức. " Um ! Ngon lắm luôn đó !"

Nuốt xong cậu định ăn tiếp nhưng nhìn thấy bộ dạng vờ không quan tâm nhưng thực chất đang dòm ngó hộp thức ăn trên tay cậu của cậu. Cậu liền mỉm cười rồi múc một muỗng đầy, đưa đến trước miệng JungKook " A ~ Há miệng ra nào ! Tôi biết cậu cũng đói mà đúng không" 

".." Hắn hừ rồi quay mặt chỗ khác

Nụ cười rạng rỡ trên miệng cậu từ từ trở nên gượng gạo " Dâng tới miệng rồi mà còn chê lên chê xuống sao !" 

Cậu tay trái đặt hộp cơm xuống, bóp lấy miệng hắn kéo lại rồi tay phải cầm muỗng nhét vào miệng hắn.

Hắn trợn mắt nhìn cậu, cậu lè lưỡi. " Ai bảo nói không nghe nên phải hành hình cậu, chứ không ăn một hồi cậu lăn đùng ra đấy người ta tưởng tôi bỏ đói cậu thì oan lắm !"

Hắn lườm cậu, miệng vẫn nhai nhai. Nuốt xong hắn nhìn chăm chăm cậu. 

Cậu lấy thêm một muỗng nữa giơ lên. " Có ăn không ?"

Hắn im lặng một hồi, há miệng ra rồi đưa mắt sang chỗ khác làm ngơ.

Cậu cười cười xoa xoa đầu hắn. " Vậy mới ngoan !"

JungKook như bị giật điện nhìn Taehyung, thầm mắng : " Đùa nhau à.. tóc của mình !! Mắc gì xoa đầu người khác hoài vậy không biết ?? Không lẽ anh ta bị ghiền xoa đầu ư ?? "

Hai người cứ như vậy, cậu ăn rồi tới hắn một hồi hộp cơm cũng hết sạch.

Hai người ngồi dựa vào hàng rào hóng gió. Cậu quay sang nhìn JungKook. " Nè, lúc nãy tôi hỏi là ai đánh cậu cậu vẫn chưa trả lời." Aiyo làm sao một người tò mò như cậu có thể quên đi chuyện này được chứ, nếu hôm nay cậu không nghe được chuyện thì nhất định sẽ ăn cơm không ngon ! Ai bảo tính tò mò này của cậu bẩm sinh đã có rồi thì làm sao mà chữa được ~ ?

Hắn hạ mi, suy nghĩ rồi nói khẽ. " Cha... Cha ruột." Dù sao cũng không có gì là bí mật thôi thì nói ra cho khoẻ đỡ phải bị hỏi tới hỏi lui.

~Táo~

Vote ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net