chương 4 Bạch xà Hoan Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đến cổng làng, một mùi hoa nhài tỏa ra ngào ngạt. Mùi hương mê đắm nhẹ nhàng mà thanh cao, rất dễ chịu nhưng cũng khiến người ta chột dạ canh cánh trong lòng.

   " Ca huynh đừng hít thứ hương này, thật ô hợp! "

Ngọc Tường lấy khăn tay che mình cũng che cho Hoàng Linh, chiếc khăn tay hương gỗ tử đàn át đi mùi hoa nhài đang ngày càng nồng nặc trong không khí.

   " Dân làng này cũng thật đáng thương, phải gánh thay tai họa của kẻ tiền kiếp! "

   " Đệ nói vậy là sao Ngọc Tường? "

Linh có phần khó hiểu hàm ý trong câu nói của hắn, tại sao lại là tai họa của kẻ tiền kiếp rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với dân làng Hà Hồ.

   " Tức thật mình không thể nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra với làng Hà Hồ trong sách... Là do việc bất tỉnh nên trí nhớ hỗn loạn chăng? Rốt cuộc tại sao mình lại xuyên sách ?"

   Linh đờ ra một hồi, hắn nhìn thấy điều đó bèn ghé sát mặt cậu hỏi han.

  " Ca huynh nghĩ gì thế?"

    " Ta...ta không có đệ nói xem rốt cuộc là yêu ma nào đang dở trò, không phải đệ là thầy trừ tà sao?"

Cậu ấp úng che giấu suy nghĩ của bản thân, nếu bị phát hiện không phải người của thế giới này rất có thể cậu sẽ xảy ra chuyện.

    " Đệ là thầy trừ tà chứ đâu phải ông bụt mà tiên đoán được danh tính của yêu quái! "

    " Vậy là không thể sao, hóa ra thầy trừ tà không mạnh như trong anime"

   Ngọc Tường nhíu mày, Ca ca lại nói những từ kì lạ khó hiểu rốt cuộc là người ở đâu tiếng lóng của vùng nào.

    " Ca anime là gì vậy? Trong đó thầy trừ tà mạnh lắm sao!"

    " À...nó ..nó là một hoạt ảnh dùng để mua vui thôi không có gì! * thật ra thì bộ chú thuật hồi chiến cũng không hẳn là trừ tà *"

  Linh quả thật không cẩn thận, cậu đã quá quen với những từ ngữ ở thế giới thực, việc sử dụng ngôn ngữ cũ của thời xưa cũng là do vốn từ vựng của học sinh trường Báo chí mới xoay sở được. Tự nhủ về sau phải cẩn thận Linh cười trừ cho qua.

   " Ca huynh có biết trong các loài động vật thì đâu là loài hận thù dai dẳng nhất không? "

    " Hả, theo ta được đọc trong sách từ những câu chuyện dân gian thì là rắn phải không? "

   " Ca nói đúng rồi! Huynh đã nghe được gì rồi? "

   Câu hỏi của Ngọc Tường làm cậu suy nghĩ đôi chút, Tường vốn không biết những nhân vật nổi tiếng trong truyện ở đời thực.

    " Chà nói sao nhỉ,ta được nghe kể một câu truyện về một người đàn ông khi chuẩn bị phá đất xây nhà thì nằm mộng thấy một người phụ nữ mang bầu dắt con nhỏ xin đừng phá chỗ ở của mẹ con họ. Nhưng ông ta không nghe, sáng hôm sau ông phá đất phá trúng một ổ rắn, trong ổ có một con rắn cái đang mang thai những con rắn con đã bị chết, con rắn cái bị cuốc trúng cái đuôi bèn chạy mất, một hôm ông ta ngồi đọc sách thì có một giọt máu từ trần nhà rơi xuống chảy ướt 3 trang giấy ông đang đọc, ông ta ngẩng lên coi thì thấy con rắn cái với máu rỉ ra ở đuôi nó về sau gia tộc này đã bị chu di tam tộc!" ( phỏng theo truyền miệng về giai thoại của Nguyễn Trãi )

   " Thật là một câu truyện hay, ca theo như câu truyện huynh kể thì con rắn cái kia hận thù người đàn ông đó nên mang tai ương cho cả gia tộc hắn, con yêu ma này cũng gần giống vậy!"

   " Ý đệ là ... Nó mang hận một người trong làng nên oán cả làng Hà Hồ! "

   " Ca quả thật rất thông minh, trong tứ đại oán niệm gồm Tình, Tiền, Thực, Thù thì Tình chính là oán niệm khiến yêu ma mạnh nhất! "

  Ngọc Tường ngồi lên mấy khúc gỗ chồng chất ngoài cổng làng Hà Hồ, tay chắp lại mắt nhìn thẳng về phía ngôi miếu dát ngọc ở Trung Tâm làng. Đôi mắt hắn sáng lên một màu đỏ thẫm ở bên mắt trái, chuỗi vòng Phật ở cổ đung đưa nhè nhẹ.

   " Xà yêu thì phải để Xà trị, đặc biệt là loại Xà yêu tu luyện ngàn năm như này, ta triệu hồi Hắc Thủy Hắc Sơn!"

  Dứt lời, từ sau lưng Ngọc Tường một con rắn đen mắt vàng kim trườn ra, trong vạt áo một con nữa từ từ lè chiếc lưỡi đỏ phát ra tiếng xè xè. Có vẻ nó đang nói chuyện với con rắn kia.

   " Hắc Thủy và Hắc Sơn vậy là một con rắn nước và rắn núi, Ngọc Tường  đệ nói Xà yêu vậy con yêu ma đó là..."

   " Là Bạch Xà Hoan Linh!"

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net