Chương 16: Anh chưa như thế bao giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về tới nhà, anh đưa cô lên nhưng không vào cửa, anh nói với bóng lưng cô:

-Hôm nay anh không lại được, mai anh đi công tác em nhớ tự chăm sóc mình.

Bây giờ cô mới nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cô chẳng để ý trong  đôi mắt hàng ngày chứa đựng sự yêu thương, cưng chiều, hạnh phúc và luôn ánh lên tia vui vẻ kia hôm nay lại  mất đi những thứ đó và được thay thế bằng những tia tuyệt vọng hằn sâu, một nỗi đau xé tim gan và cả sự đấu tranh không biết phải làm gì.

Hạ Đinh Tư nhẹ giọng hỏi anh nhưng trong đó lại chứ đầy sự lạnh nhạt.

-Dạ! Anh định đi bao lâu?

-Anh không biết, cũng thể rất lâu một nơi rất xa.- Dương Thần cảm nhận được sự lạnh nhạt kia nên cũng không nói cụ thể thời gian cho cô biết, đơn giản là anh không muốn nói, và anh cũng chẳng có ý định đi công tác gì đó như anh nói, chỉ là anh muốn trốn, trốn vào đâu đó, nay anh cũng đã biết mình cũng là người, cũng vô dụng như bao con người ngoài kia.

-Dạ! Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng để bị ốm.

-Ừ, anh đi đây.

Anh xoay người đi, trên gương mặt không rõ biểu cảm, cô thậm chí ôm chào tạm biệt cũng chẳng cho anh một cái, haha anh quá thất bại rồi.

Lái xe trên đường, đã mấy lần suýt gây tai nạn, thậm chí có người không biết anh còn mắng anh, anh cũng chẳng để ý như là anh không hề nghe thấy, nếu trước kia thì người đó chưa về đến nhà thì phải vào đồn cảnh sát và ít nhất phải ở đó 2 tháng.

Về đến nhà người giúp việc chào hỏi anh cũng như không thấy, đi thẳng một mạch lên lầu vào thư phòng. Dương Thần đi đến bên tủ rượu, ôm một lượt hơn mười chai rượu mạnh đi đến trốn ở góc phòng, đúng anh đang trốn, anh phải trốn để tự chữa thương cho mình, anh không thể để người khác thấy bộ dạng anh lúc này, ít nhất anh cũng còn tôn nghiêm của một tổng tài.

Cao Dương Thần ngửa cổ tu cạn chai rượu, rượu tràn ra khóe miệng chảy dọc theo cổ anh, cùng lúc đó khóe mắt cũng trào ra hai dòng nước, anh đang khóc, lần đầu tiên anh khóc trong 20 năm qua.

Anh ngồi co ro trong góc phòng, cạn chai rượu thứ tám, anh vẫn vô cùng tỉnh táo, nỗi đau trong lòng ngày càng hiện rõ, cô cuối cùng vẫn không lựa chọn tin tưởng anh, cô cuối cùng cũng không đặt anh trong tim, cuối cùng dù anh cưng chiều yêu thương cô đến đâu cô cũng không trao trái tim  cho anh. Anh là người thông minh nên anh đương nhiên biết được cô đang suy nghĩ gì, cô là đang đợi tên kia quay lại lần nữa.

Chai thứ 9 cầm trong tay anh đột nhiên đập xuống sàn nhà, một thanh âm chói tay vang lên, mảnh thủy tinh cứa vào mặt và cánh tay anh, máu nhanh chóng chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi xuống hòa vào rượu tạo thành màu sắc quỉ dị mà đau đớn xé lòng người.

Người giúp việc chạy lên gõ cửa, anh không mở, họ lo lắng nên xong vào, thấy cảnh tượng như vậy thì hoảng sợ, từ năm 8 tuổi đến nay thiếu gia nhà họ dù tức giận đến đâu cũng không bao giờ đập phá hay buồn đến đâu  cũng sẽ không rơi nước mắt hay làm gì hủy hoại mình nhưng hôm nay thiếu gia lại..., thậm chí lúc nhỏ họ còn lo anh mang bệnh nhưng lớn lên mới biết từ 8 tuổi anh đã học được cách che giấu bản thân.

-Thiếu gia, thiếu gia, cậu bị thương rồi, đừng uống nữa, đi xử vết thương trước đi.- Dì quản gia lâu năm chăm sóc anh từ nhỏ, luôn coi anh như con ruột đau lòng nói.

-Buông ra, tôi không cần, không cần ai hết, tôi ai cần các người chứ? Tôi Cao Dương Thần đó.

- Thiếu gia nghe quản gia đi được không con đang bị thương đó, như này không được đâu.

-Dì để con một mình đi được không?-Anh hạ giọng gần như là van nài.

Dì Phương quản gia cũng đành bất lực.

-Con đừng uống nữa được không, để cầm máu cho con đi?

Cao Dương Thần im lặng. Dì Phương xử lí vết thương xong thì đi ra ngoài.

-Alo, Diệp thiếu gia con đến đây được không? Thiếu gia chuyện rồi.- Dì Phương nói xong thì khóc lên.

10 phút sau Diệp Tử Vũ nhanh chân đi vào nhà, bước vào thư phòng liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn kiêu ngạo thường ngày nằm ngửa ra sàn, trên mặt và tay là vết thương đang chảy máu thấm bông băng. Đôi mắt vô thần nhìn vô định.

Chơi chung từ nhỏ Diệp Tử Vũ chưa thấy người anh em của mình như thế bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net