Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc Audi đang lướt nhanh trên đường, bên trong là một đôi nam nữ đang tay trong tay. Tại sao giữa các ngón tay lại có khe hở? Để cho một bàn tay khác lấp đầy khe hở đó. Chàng trai tựa đầu vào vai cô gái, ngủ say như đứa trẻ. Noo Phước Thịnh, em thua anh thật rồi, em yêu anh rồi.

Cô đâu biết là sẽ về cùng anh, cũng may là đã bảo Thiên Minh đưa mọi người về trước rồi chớ nếu không thế nào nó cũng cho cô một trận.

Chiếc xe dừng lại trước nhà cô.

- Noo dậy đi, em phải vào rồi.

- Ừ.

Vừa bước xuống xe cô suýt giật mình khi thấy vali của mình được đặt trước cổng. Cô thở dài một hơi, lúc cô đi với anh đã bỏ vali vào xe của Thiên Minh rồi. Thế nào cũng bị nó gọi điện càm ràm suốt buổi cho xem. Chưa kịp nghĩ xong cô đã nhìn thấy mảnh giấy nhỏ được dán trên vali của mình. "Ê cái thứ mê trai bỏ bạn. Đã hứa đi chung mà nở lòng nào bỏ tao, đã vậy còn phải đem đồ về tận nhà cho mày hix hix, trả công tao đi". Cô bậc cười, cái thằng thiệt tình, không bỏ nổi cái tánh đàn bà. Anh thấy cô chúm chím cười một mình không khỏi tò mò.

- Em cười gì đó?

- À à không có gì. Là Thiên Minh giúp em mang hành lý về thôi.

Nghe đến tên Thiên Minh thì mặt anh không khỏi sa sầm. Anh nhếch môi, điệu bộ giận dổi.

- Tốt bụng vậy sao? Em với anh ta có quan hệ gì mà sao anh ta nhiệt tình với em quá vậy?

- Ờ thì...Tình cờ gặp, rồi làm quen và thành bạn.

Cô một phen đắt chí. Cho anh ghen đã luôn Noo ơi! Có điên em mới cho anh biết em với nó chơi chung từ thuở "ở truồng tắm mưa", hơn nữa nó còn....hí hí cô cười thầm.

Mặt anh đen lại, bước đến nói giọng nghiêm túc.

- Đã có anh rồi thì sau này phải giữ khoảng cách với anh ta biết chưa?

Cô xụ mặt, hai cái má bánh bao phúng phính lộ ra.

- Dạ em biết rồi.

Anh nhéo má cô một cái, biết ngay thế nào cô cũng làm biểu cảm này mà. Người gì đâu mà dễ thương vậy không biết? Mỗi lần thấy cái mặt này của cô anh luôn cảm thấy bất lực.

- Mèo con à! Em mà cứ làm bộ mặt này với anh là anh sẽ không kiềm chế được mà cắn em mất.

- Dạ chú Noo! *chụt*

Trời ơi!! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đầu óc quay cuồng, mình đang trên thiên đường sao? Còn dám thừa cơ hội hôn lén người ta nữa. Tiểu yêu tinh, đúng là gian xảo mà.

- Á trời ơi! Em cứ như vậy làm sao anh về được đây?

- Được rồi! Không giỡn nữa, trời cũng khuya rồi đó, anh về mau đi.

Anh một phen tuột mood, anh còn tưởng cô sẽ thương tình mà cho tá túc đêm nay chứ, nói đuổi là đuổi sao Mèo con? Anh vùi đầu vào vai cô nũng nịu.

- Em định để anh thân trai ngọc ngà đi về một mình trong đêm tối hả? Lỡ có bất trắc gì thì sao?

Cô cốc vào đầu anh một cái.

- Anh mà xảy ra chuyện gì được chứ? Ngoài bộ đồ trên người anh ra thì không có gì để cướp đâu.

- Ơ, em không thấy người yêu em đẹp trai vậy hả? Cướp sắc đó.

Cô ôm bụng cười, anh được cái tự tin.

- Được rồi! Anh về đây, goodnight babe!!

- Goodnight.

Anh vừa quay đi thì bụng bắt đầu đánh trống. Cô không nhịn được cười, ôm bụng cười sặc sụa.

- Kêu to như vậy chứng tỏ trong bữa tiệc anh không ăn gì rồi đúng không?

Anh mặt nhăn mày nhó đến chỗ cô.

- Em đó! Có đói không?

- Ừ thì cũng hơi hơi.

- Thế nhà em có gì ăn được không?

- Em không biết. Anh tự đi mà xem.

Anh vui tới nỗi muốn bay lên nóc nhà.

- Vậy là em chịu cho anh vào nhà rồi phải không? Đi thôi!

Cô chưa kịp trả lời là anh đã xách vali của cô ba chân bốn cẳng chạy vào nhà. Để đồ đạt ngay ngắn anh phi ngay xuống nhà bếp. Mở tủ lạnh ra, anh im lặng một lúc rồi nói.

- Nhà em toàn thực phẩm tươi sống. Em biết nấu ăn hả?

- Là chị Khanh đó. Không có gì ăn được hả?

- Ừ thì được, nhưng hơi tốn thời gian.

Nói xong anh lôi hết tất cả những thứ trong tủ lạnh ra. Anh bảo cô ra bàn ngồi đợi. Chỉ trong chốc lát, thức ăn đã được bày biện, mùi thức ăn thơm phức sộc vào mũi khiến hai cái bụng càng kêu to. Anh gắp một miếng trứng cho cô.

- Ưm, cũng ngon ấy chứ.

- Đương nhiên rồi, Noo đã ra tay thì mọi chuyện luôn hoàn hảo. Ai như em, con gái gì mà không biết nấu ăn.

Cô nguýt anh một cái.

- Em có phụ mà, tính ra em cũng có công chứ bộ.

- Xí! Công cán gì ở đây, không phá anh là may lắm rồi. Lúc nãy anh mà không xem lại là ăn cháo thay cơm rồi.

- Đồ đáng ghét! Suốt ngày chỉ biết trêu người ta thôi_cô đánh vào vai anh.

- Em suốt ngày cứ nói anh đáng ghét, xấu xa này nọ. Không ngọt ngào được chút nào sao?_anh vừa gắp cá cho cô vừa nói.- Ăn cá giúp thông minh hơn đó Mèo.

- Dạ! Anh không ăn hả?

- Không! Anh đủ thông minh rồi.

Lần này cô nhéo thật mạnh vào eo của anh.

- Thấy chưa? Lại có ý xấu. Ý anh nói em ngu á hả? Cho anh chết bây giờ!

Anh giơ tay đầu hàng.

- Thì em cũng chửi anh xấu xa còn gì?

Cô tiếp tục ăn mà trong lòng ấm ức. Chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ. Cô cười thầm, lần này cho anh chết Noo ơi haha. Cô đút cho anh một miếng rau xào, trong đó còn kèm theo một miếng ớt xanh. Được cô đút cho ăn anh khoái chí, ăn một mạch. Kết quả là uống cả bình nước vẫn không hết cay.

- Mèo đáng ghét! Em đúng là muốn chơi anh mà. Cay chết đi được.

Cô ôm bụng cười, chưa chịu bỏ qua cho anh, cô tiếp tục bày trò.

- Noo làm theo em nè. Thè lưỡi ra, cụp tay xuống, hít vào thở ra.....đúng rồi như vậy đó. Anh thông minh thật.

Anh đang cay xé miệng nên không thèm suy nghĩ mà làm theo những gì cô bảo, một lúc sau mới nhận ra mình bị chơi khâm.

- Anh có phải cún con đâu chớ? Không chơi với em nữa anh đi lấy nước đây.

Nói rồi anh chạy vào nhà bếp rót nước uống lấy uống để. Còn cô thì thỏa mãn trong lòng, ngồi cười quên cả ăn.

Bữa ăn cứ thế trôi qua tràn ngập tiếng cười. Hai người cùng nhau rửa bát. Cô thấy không khí yên ắng quá nên đâm ra chán, bèn thuận miệng hỏi.

- Anh mời em ăn khuya vậy lỡ em béo rồi sao?

Anh đang lau đống chén đĩa thì quay ra trả lời.

- Anh đâu tới nỗi như vậy.

Cô đánh vào vai anh.

- Ý anh là em béo sẵn rồi đúng không?

Anh vẫn tỉnh bơ.

- Không béo. Chỉ là hơi mủm mỉm thôi.

- Noo đáng ghét! Không cho anh một trận không được mà.

Nói rồi cô tạt nước xối xả vào người anh. Anh cũng không chịu thua mà bắn nước tung tóe vào người cô. Đến khi cả hai ướt sủng mới chịu dừng lại. Anh lại làm bộ mặt tội nghiệp, tựa đầu vào vai cô nũng nịu.

- Ướt nhẹp như vầy làm sao anh về được. Cảm lạnh rồi sao?

- Thì em lấy đồ cho anh mặc là được chớ gì.

Nói xong cô bước đến bồn nước rửa tay, chợt có một cánh tay to khỏe nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô mà kỳ cọ.

- Để anh giúp. Lâu lâu làm người tốt một bữa để ai đó cứ nói anh là đồ xấu xa.

Cô ngượng đến đỏ mặt. Bàn tay bé nhỏ trắng trẻo ở giữa đôi tay to khỏe trông mà buồn cười. Sự tiếp xúc bắt đầu mang dấu hiệu của hai người thân quen và hiểu nhau, dù đó là cảm giác tinh tế chỉ âm thầm cảm nhận bằng cả trái tim.

Anh thay đồ xong thì đi một mạch vào phòng ngủ nhưng bị cô lôi trở ra.

- Anh đi đâu đó? Nhà em chỉ có một phòng ngủ thôi, anh không ngủ ở đây được.

- Vậy anh phải ngủ ở đâu?_anh xụ mặt.

- Ra sofa đi.

- Ở đó lạnh lắm.

Cô thở dài bước vào trong phòng lấy cho anh một tấm chăn. Anh bất lực đành phải phải ra sofa ngủ.

Thế là một đêm tuyệt vời đã trôi qua tràn ngập tiếng cười, dù có hơi ướt át nhưng nó là cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của một tình yêu.

________________________________________
P/s: hix hix, có một đứa bị bỏ rơi huhu. Cầu comment và vote huhu 😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net