03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#TOPIC: A Hán tôi đã thông minh như vậy đó!

👁 Lượt xem: 535,789
👍 Lượt thích: 456,221
📩 Bình luận: 0

Chào các bạn, lại là tôi, A Hán đây.

Hôm nay tôi xin phép kể về sự thông minh vượt bậc của tôi trong công cuộc giành người yêu, ha ha.

Chuyện là kể từ khi ông D tỏ tình, ổng trở nên bạo gan hẳn, trước mặt bọn anh em "họ hàng" tôi, chẳng kiêng nể gì choàng vai bá cổ, ôm ấp em, thỉnh thoảng còn mất nết đưa tay xoa phần dái tai mềm mại của em tự nhiên như chốn không người vậy.

Đúng! Tôi đang kể trong sự tức giận tột cùng đấy!

Mà các tỉ muội thân yêu của tôi ơi, ông ta đích xác là một confident gay! Về phương diện này thì tôi thực sự chịu thua!

Đám anh em của tôi (và ổng) hỏi khéo vài ba câu, dạng như anh dạo này sao lại dính bé thế, ổng tỉnh bơ bảo ổng đang xắt chanh, à ý của tôi là đang cưa bé Chanh. Nghe tức không?

Còn tôi thì sao? Tôi của hiện tại chỉ là một cậu trai thẳng lộ - cong kín, chưa dám giải bày với ai...

Mà thật sự ấy, tôi vẫn không nghĩ là mình cong rồi đâu. Vì vốn tôi làm gì có cảm giác với đứa con trai nào ngoài em? Tôi không có hứng thú với con trai, tôi chỉ hứng thú với trái chanh của tôi thôi. Này gọi là pansexual đúng không nhỉ? Theo tôi tự tìm hiểu thì là thế.

Vậy nên, trước mắt cứ không nói với ai là tốt nhất.

Lén lút thích em như vậy cũng có cái hay. Hay ở chỗ có thể vận não suy nghĩ phương thức, chứng minh cho mọi người (cũng như em) thấy được tình cảm của tôi một cách tinh tế và thâm thúy nhất.

Sau lúc ông ta ăn no mớ đậu hũ, tạm buông tay, thả em ra rồi, tôi liền chộp cơ hội, nhào vào giả vờ rủ em cùng nghe nhạc. Trước sự phấn khích tột cùng của tôi, em tất nhiên không nỡ lòng nào mà chối từ. Air-pod tôi đeo bên trái, em đeo bên phải, cứ vậy dính vào nhau mà đi, vì air-pod làm gì xa nhau được, ha ha ha.

Đã có tôi đi cạnh, ông ta cũng không sỗ sàng đến mức đá đít tôi ra khỏi em để bản thân thay vào chỗ, thế là tôi danh chính ngôn thuận ngồi kế em trên xe, ha ha. Nhưng ánh nhìn chằm chằm của ông ta vào hai bên tai chúng tôi vẫn sắc như lưỡi liềm, không cần quay về sau cũng cảm thấy lạnh gáy.

Mà vậy thì đã sao? Tốt nhất ông ta nên nhìn cho thật rõ, thật lâu, thật kỹ hai chữ "CỦA TÔI" được khắc trên mặt air-pod, để tiện hiểu được địch ý muốn cạnh tranh công bằng của tôi.

Chậc! Tôi tự thấy bản thân mình thông minh bá cháy! Các bạn có thấy vậy không?

[*] Đã chỉnh sửa: Tôi không hiểu tại sao bài đăng này lại bị hỏng phần bình luận??? Có nhiều bạn dm tôi rằng họ comment không được, tôi thật cũng không biết tại sao??? Không đọc được comment của các bạn tôi cũng buồn lắm! Niềm vui mỗi khi đăng bài của tôi mà!!! Mong lần sau post bài sẽ không xảy ra lỗi như thế này nữa!!!!!

Hán ca oán hận diễn đàn!

/;;;/

Chào các bạn, không biết các bạn còn nhớ đến con fic sắp mọc rêu đến nơi này không?

Thật ra chap 3 này mình viết vài ngày cách hôm Yohan và Hyeongjun cùng đeo airpod ở sân bay, nhưng lịch học lúc đấy kín quá, mình quên mất chiếc chap đang viết dở này ở mục nháp luôn, hic. Đến lúc nhớ lại thì nhiều thứ xảy ra với X1, xảy ra với mình, mình cũng dần nản lòng, không có động lực để tiếp tục.

Cho đến hiện tại thì mình đã ổn hơn rất nhiều rồi. Và cũng vì đây là tác phẩm đầu tiên của mình dành cho SeungLem và YohLem, nên mình cũng không muốn nó ngừng lại một cách thật đoản hậu. Nên từ bây giờ mình sẽ cố cập nhật thường xuyên hơn.

Mà thật ra cũng không hẳn là thường xuyên đâu =)))))))))))
Mình vốn dở Văn tệ hại ấy, khi nào có mood mới xả văn ra được. Mong các bạn hiểu ㅠㅠ

Và cũng vì chap này mình viết được gần 3 tháng rồi, bây giờ mình cũng không biết tiếp tục comment box như thế nào, nên chap này nó tạm hư đi vậy =))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net