i.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'loving strangers, loving strangers

loving strangers, oh

loving strangers, loving strangers

loving strangers, oh

nếu người đưa tôi tiền vé

tôi sẽ dẫn người đến tận mặt trăng xa xôi kia

nhưng giờ người lại đưa tôi hóa đơn này

tôi sẽ hôn người đến ngây dại'

----

những câu hát tình ca vu vơ từ gã nghiện rượu khẽ ngân vang dưới ánh đèn đường nhàn nhạt vào một tối muộn, khi mà ai nấy đều đã chăn êm đệm ấm từ lâu thì gã lại ngồi lặng lẽ trong góc khuất của con hẻm nhỏ, với một chai rượu đã kiếm được cạnh thùng rác và cây đàn guitar gần như đã nát bương.

nhưng gã ta dường như chẳng lấy làm buồn phiền về điều đó, gã còn cảm thấy hài lòng quá xá nữa cơ, bầu bạn cùng âm nhạc và chút thức uống nhấm nháp dưới bầu trời đầy sao khiến gã chẳng thể nào hạnh phúc hơn.

gã trai nhẹ nhàng dùng tay gảy lên vài nốt nhạc vui tai từ những sợi dây đàn cũ mèm, khuôn miệng cứ hoài cất lên những câu ca yêu đời, trong khi hàng nước mắt lấp lánh đang chảy dài trên gương mặt bám bụi và hàng râu mọc lưa thưa.

ờ thì nếu gã nói rằng chẳng cảm thấý cô đơn chút nào thì rõ ràng là nói dối trắng trợn, vì gã bây giờ là đang lưu luyến những ký ức xưa cũ của mình đến phát điên rồi! cái cảnh mà cả gia đình gã cùng quây quần bên nhau cùng ngọn nến lung linh trong đêm giáng sinh năm nào bất chợt ùa về, khiến gã đớn đau khôn cùng, chắc bẩm rằng mình sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cảnh tượng đẹp đẽ như này nữa, chẳng - bao - giờ...!

chao ôi, nếu gã không lỡ dại mà cư xử nông nổi đến thế thì hiện tại gã sẽ chẳng phải ở cái nơi bẩn thỉu này đâu, gã thấy hối hận quá!

'có chuyện gì sao? chú có cần con giúp đỡ không ạ?'

đột nhiên, một giọng nói trong trẻo cất lên giữa không gian lặng thinh cùng vài tiếng đương nấc nghẹn.

ngước lên, gã trai đơ người trong phút chốc, là một thằng nhóc cỡ chừng mười mấy tuổi, và cái bộ đồ đắt tiền trên người nó khiến gã bất đắc dĩ nhích về phía sau, gã ta chẳng ưa những quý ông giàu có luôn hống hách chút nào, dù bản thân gã xưa kia, là đã từng.

'chú ơi? chú bị thương kìa. để cháu giúp chú nhé?

thằng nhóc thấy gã cứ nhìn mình chằm chằm thì hơi khó hiểu, cuối cùng nó nghĩ là chẳng qua là gã ngại thôi. nó bèn thân thiện hỏi lại.

nhưng tiếc là gã ta lại lắc đầu, sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt ấy. gã cộc cằn:

'không, đi đi.'

'oaa, chú có một cây đàn guitar kìa. nhìn cũ ghê, là vật gia truyền hả chú?'

chẳng tỏ vẻ là mình đã nghe câu nói kia, nó cứ sấn tới chỗ gã, đôi tay nhỏ nhắn định nhấc bổng cái vật cũ kỹ sần sùi kia lên, dường như thích thú lắm.

'cháu mượn một chút nh..'

'KHÔNG MƯỢN MƯỚT CÁI GÌ CẢ! AI CHO MÀY ĐỤNG VÀO ĐỒ CỦA TAO HẢ!? CÚT ĐI! CÚTTT!!'

gã trai gầm lên đầy giận dữ khi thấy thằng nhỏ chạm tới người bạn tri kỷ của mình, hung hãn giật lại cây đàn rồi đứng hẳn lên, gã dùng chân mình mà thụi cái mạnh vào bụng nó, sau đó thì sợ sệt lủi về cuối hẻm, lo lắng̣ rằng cha mẹ nó sẽ tới bắt đền gã.

'chú ơi đừng đi, con chỉ muốn giúp chú thôi mà! con nói thiệt đó! chú ơi, hic. con thề luôn đó, hic. chú ơi, huhu..' - thằng nhóc nằm sõng soài dưới đất gọi với theo gã trai đang cuống quýt bỏ chạy. giọng nói nó đột nhiên khản đặc lại, bật ra những tiếng thút thít đến là đáng thương.

...

'mày, mày nói thiệt không? mày sẽ không làm gì cây đàn của tao đúng chứ?' - gã trai từ từ tiến đến chỗ cậu nhóc, cánh tay khư khư ôm chặt cây đàn. dù vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng giọng nói gã đã dịu lại phần nào.

'con hứa mà. nhưng giờ chú đỡ con đứng lên được không~?' - thằng bé liền nín khóc mà bật ra nụ cười toe toét, nó đưa tay lên, chờ gã kéo nó dậy.

'mày sẽ bẩn mất.' - gã trai đứng im nhìn cánh tay trắng trẻo đang giơ lên, đôi chút ngần ngại.

'hông sao đâu chú, con là bạn chú mà!'

'bạn...bạn..?'

'dạ, chúng ta là bạn!'

gã trai đứng sững người trong vài giây, nhưng sau đó thì choàng tỉnh mà hấp tấp chạy đến đỡ thằng nhóc lên, và gã đột nhiên cảm thấy ... khóe mắt mình cay cay.

---

09.07.2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net