ngày đầu tiên đi dạy,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

joshua chỉ vừa đáp xuống sân bay, anh quay trở lại Hàn Quốc sau chuyến nghỉ lễ dài đằng đẵng.

chung cư của anh lâu ngày không dọn dẹp phủ lên lớp bụi mờ, vừa mở cửa đã khiến anh liên tục hắt xì, nhưng rồi lại phải lao vào đống bụi đó mà dọn dẹp, nhưng trước tiên.

" mùi gì vậy trời? hôi quá..."

anh nhìn vào căn bếp mà trước khi đi anh đã rửa hết chén bát, dọn dẹp đồ thừa trong tủ lạnh, bây giờ lại có mùi rất kinh, anh nhăn mặt, lo lắng hơn khi càng bước gần đến nồi cơm điện mà anh mang từ Mỹ qua, mùi ấy lại càng nồng.

" thôi mà xin đấy.."

nó vô tri nên nó không hiểu joshua nói gì đâu, dù vậy anh phải mở nắp nồi ra kiểm tra.

thì đúng là không trật đi đâu được, cái nồi còn cơm, nguyên vẹn như lúc anh đi, bây giờ trông nó rất giống kẹo bông gòn màu cam, nhìn ngon đấy nhưng anh xin từ chối, đâu ai biết bây giờ anh mà còn ngửi cái mùi này nữa sẽ bị ngộ độc hay không?

mệt nốt hôm nay thôi, còn ngày mai nữa trước khi đi học lại mà, anh cứ từ từ cũng được.

" sao mẹ bỏ nhiều đồ thế? hèn gì cứ thấy nặng nặng, toàn thuốc bổ không thôi."

" mẹ thương mày quá trời còn gì? "

seungcheol, hắn vừa nghe bạn thân mình về nước liền lập tức phóng qua nhà bạn.

" nè cho mày nè." jisoo vất vào người hắn một túi quà, chà, là cái áo hiệu mà hắn thích, đúng là chỉ có bạn mới hiểu mình.

" hí hí, thank you."

rốt cuộc là biết sẽ có quà nên mới mò sang đây phải không?

。⁠☆∘⁠˚⁠˳⁠°

jeonghan nằm trên giường, tay liên tục bấm vào chiếc điện thoại nhỏ, cậu đang chơi game, bấm bụp bụp như muốn bẻ đôi nó, hẳn là đang cáu kỉnh gắt gỏng gì đó.

" yoon jeonghan!"

" dạ?" mắt cậu vẫn dán vào điện thoại, mặc cho mẹ đang đứng ngay cạnh.

" học bài đi chứ con?"

" con học rồi mà." cuối cùng cũng xong trận, bây giờ cậu trai cưng mới nhìn mẹ.

mẹ đến bên bàn học, kiểm tra qua, đúng là đã làm bài tập, duy chỉ một môn là không thèm mở vở, môn ngoại ngữ.

mẹ lại càu nhàu trình độ tiếng anh của cậu, cậu biết mình học không được giỏi môn đó, nhưng mà thật sự là học không vô.

" mẹ thuê gia sư kèm cho con nhé?"

" thôi mẹ, lần trước cũng vậy, con cũng có tiến bộ đâu!"

" yên tâm, lần này uy tín."

mẹ cười cười rồi đi ra khỏi phòng, mặc cho jeonghan năn nỉ đừng thuê gia sư gia thầy gì hết, nhưng không có tác dụng.

yoon jeonghan, mười bảy mùa xuân chưa bao giờ sợ điều gì ngoài mẹ, đã vậy lại có chút gọi là lì lợm và nhây?

để kể về lịch sử học tập thì không cần bàn, cậu ta thông minh, học giỏi trừ ngoại ngữ anh, chứ tiếng nhật thì giao tiếp vèo vèo, khổ nỗi nó không phải tiếng quốc ngữ.

nạn nhân thường xuyên là em gái cậu và lee seokmin nhà kế bên, vì sao á, vì ẻm dễ bị lừa quá mà.

" nếu con không chịu mẹ gửi vào trường luyện thi nhá? "

thôi, gia sư cũng đâu tệ, kiểu gì cũng lại bị cậu áp lực mà đi thôi.

đừng nghĩ là cậu vô lễ, cậu không làm gì cả, họ cứ đến rồi đi như vậy đấy.

。⁠☆∘⁠˚⁠˳⁠° 。⁠☆∘⁠˚⁠˳⁠°

hôm nay, hong joshua đã có công việc mới.

ai có biết anh đã chờ ngày này lâu như thế nào? bài đăng nhận gia sư ấy anh đăng chắc cũng đã hơn 3 tháng rồi, thời buổi bây giờ tụi nhỏ thông minh xuất chúng hay sao ấy, ra đường mà đứa nào đứa nấy cứ chăm chăm vài cuốn sách trên tay.

nhưng mà quan tâm chi, anh cần phải quan tâm mình đây này, năm hai rồi mà công việc làm thêm cứ xa vời kiểu gì ấy, thằng cheol nó làm từ cuối năm lớp 11 bây giờ lên quản lý luôn rồi, mặc dù chả phải công việc chính thức sẽ theo sau này, nhưng mà công nhận nó chăm hơn anh thật.

" mai thầy qua luôn nhé! "

" dạ! cháu sẽ chăm chỉ."

dễ vậy sao? cứ tưởng đi làm sẽ khó khăn lắm chứ, may mắn là nhà của học trò gần nhà anh, chắc tầm 15 phút là sẽ tới.

nghe nói nhà giàu lắm.

anh là ai đấy?

dạ, nay cháu đến gia sư đây ạ.

sợ quá vậy, chỉ nghe qua loa trên chuông cổng thôi, giọng thanh mà nghe xấc láo sao đấy nhỉ?

nhà to, khu người giàu hay sống, hình như em họ của anh ở gần đây thì phải.

" anh có vào không? "

giật mình khi thấy một chiếc đầu be bé thò từ cái cổng ra nhìn anh, vì mải ngó ngàng xung quanh mà không để ý, biểu cảm của cái cậu kia hơi chán chường thì phải. rốt cuộc là thái độ gì đây?

" xin lỗi."

ù ôi, sân đậu con xế hộp to vãi, nhà còn chơi cả cây cảnh, đắt tiền lắm, tự nhủ phải cẩn thận chứ mà làng xàng hồi đổ bể thì làm cả năm không trả hết mất.

" em đi đâu đấy? " cậu ta quay qua đưa anh ly nước, đôi mắt hướng về phía cô em gái vừa trưng diện xinh đẹp kia.

" em đi chơi, ai vậy ạ? "

" gia sư mới đó..." cậu thở dài.

" chào thầy ạ!"

" chào em."

chưa dạy được gì cả, anh chỉ thấy khó xử thôi, joshua cứ ngồi gọn vào một góc trên sofa ấy, lo lắng nhìn xung quanh, nhận ra không có phụ huynh ở nhà, anh mới thoải mái một chút.

" ba mẹ em đi làm rồi, anh đừng ngại."

có lẽ nhận ra thầy gia sư không được tự nhiên, cậu cũng không tiếp chuyện nhiều.

nhưng mà, nhận tiền rồi thì phải dạy đi chứ, hong joshua!!!

" anh giới thiệu nhé...anh là hong joshua, anh năm hai..hm..anh có người quen sống ở khu này luôn á."

chời ơi, hong joshua, sao mày phải nói chuyện có người quen vậy, nhìn mặt thằng nhóc đó có tí quan tâm gì đến quan hệ, gia phả của mày không?

" em là yoon jeonghan."

tên đẹp quá nhỉ, mà sao kiệm lời thế này, nghe mẹ bé kể thông minh, năng động, hoạt bát lắm mà ta.

" vậy nay anh dạy luôn nhé? em đang học sách tiếng anh nào?"

" thôi anh, nay em mệt lắm, mình làm quen thôi, lần sau hẵng học."

hả?, thằng nhóc đó nói cái gì vậy. hong joshua cứng ngắc lại luôn, không nghĩ đến một trường hợp từ chối tiếp nhận kiến thức nào của học trò luôn á.

yoon jeonghan nói xong thì nằm lì lên ghế, không để ý thầy đang bất ngờ mà không nói được một câu nào, thật sự là bị chặn họng.

ấn tượng đầu để lại không tốt đẹp gì nhưng đúng là rất rất sâu sắc đối với anh, không biết sau này hoà hợp được không đây.

cái này có được gọi là hỗn không?

------
🪼


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC