II.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trí Tú đang từ từ đi dọc theo con đường dẫn đến trước căn phòng của Tịnh Hàn. Cậu đứng trước cánh cửa phòng, nhanh nhẹn đưa tay lên mở cửa ra, cậu không vào bước vào hẳn mà đút cái đầu nhỏ của mình vào trong để tìm kiếm hình bóng của hắn. Trí Tú đảo mắt nhìn xung quanh phòng thì cũng hơi bất ngờ khi ánh mắt của cậu vô tình chạm trúng ánh mắt của Tịnh Hàn cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Vào đi."Trí Tú nghe hắn nói vậy thì cũng rón rén bước vào bên trong phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi bước nhanh tới đứng bên cạnh hắn. Ngồi xuống chiếc giường rộng rãi, cạnh bên cậu là Tịnh Hàn đang đưa mắt dõi theo từng hành động cử chỉ của cậu. Cậu đưa bàn tay nhỏ bé lên kéo nhẹ lấy cái tay áo của hắn.

"Anh giận gì Tú hả."

"Không."

"Anh rõ ràng là đang giận em, em làm gì sai mà anh Hàn giận em thế? Em xin lỗi mà."
Trí Tú lại bắt đầu giở chất giọng nũng nịu nói với Tịnh Hàn . Hắn nhìn cậu rồi thở dài ra một hơi. Trí Tú thật quá là dễ thương rồi, cũng quá là đáng yêu, quá sức đáng yêu rồi.

"Qua đây làm gì?"

"Ở nhà chán nên em qua đây chơi với anh, không được sao."

"Ừ, không được, anh không chơi với Tú nữa."

"Vậy em về."Trí Tú định đứng dậy nhưng đã bị bàn tay to lớn của Tịnh Hàn nắm lấy và kéo lại và đè cậu ngồi xuống cạnh bên mình.

"Anh đùa thôi, chiều anh qua đón em đi chơi."

"Không được thất hứa đó."Hắn gật nhẹ đầu. Nhưng mà từ trước đến nay hắn đã bao giờ thất hứa với cậu đâu?

Hắn hơi cúi đầu xuống, đặt đôi môi mỏng của mình lên bên gò má phúng phính của cậu rồi mỉm cười nhẹ. Và cả hai người cùng nhau ngồi trong một căn phòng để nói chuyện với nhau, nói luyên thuyên được một lúc thì Trí Tú cũng phải về nhà để tắm rửa cho sạch sẽ, chiều còn đi chơi với Trí Tú nữa.

Lâu sau thì cũng đã đến một cái buổi chiều tươi mát với những cơn gió lộng không ngừng thổi qua. Tịnh Hàn đang thong thả sải chân bước đi thật chậm rãi trên con đường để đến nhà của Trí Tú. Hắn bước đi từ đằng xa và đang dần lại gần cái cây đa lớn đã già tuổi.

Nhưng bước chân của hắn đã dừng lại khi tận mắt nhìn thấy cũng rõ mồn một hình ảnh của Trí Tú đang ngồi cười đùa với một tên xa lạ tầm chạc tuổi của con người nhỏ bé đang ngồi cạnh bên không ngừng cười toe toét. Hắn đứng ở gần đó nhìn Trí Tú đang không ngừng nói chuyện và luôn miệng cười đùa cùng với cái tên ngồi bên cạnh. Mặc cho bản thân Tịnh Hàn có đứng đó với đôi mắt đang dính chặt vào hai bóng lưng vẫn không biết có sự hiện diện của hắn ở đây. Hắn vẫn im lặng và đưa mắt nhìn, đôi chân mày cau chặt lại vào với nhau khi hắn nhìn thấy tên đó đưa tay nắm bàn tay Trí Tú. Cái tên to gan này chắc hẳn là thằng Tí, cái tên mà dám bén mảng lại gần Trí Tú và được Trí Tú nhắc tới khi nói chuyện với hắn lúc trưa.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất nhiên là Tịnh Hàn đã muốn phát điên lên nhưng cũng phải kìm nén lại cơn tức giận đang sôi sục trong lòng ngực. Bàn tay đang siết chặt chiếc hộp nho nhỏ trên tay mà gần như hắn đang muốn nghiền nát nó ra mới thôi được cơn tức giận.

Đứng chết chân ở đó được hồi lâu, hắn không chần chừ gì mà vứt thẳng chiếc hộp nhỏ đựng chiếc vòng cổ ở bên trong, chiếc vòng cổ này Trí Tú đã nói rất thích vào một buổi chiều mát mẻ khi đi dạo chợ làng cùng với hắn. Cái hộp được hắn vứt thẳng vào một bụi cây sâu róm gần đó.Tịnh Hàn quay lưng bỏ đi mà không có chút chần chừ gì, vẻ mặt vì tức giận mà đỏ hết cả lên, hắn bỏ về nhà với cơn bực tức đang sôi nổi trong người.

Tịnh Hàn trở về nhà với vẻ mặt tức giận khiến cho đám người làm kẻ ở trong nhà khi nhìn thấy thì chỉ vội cúi đầu xuống mà tiếp tục làm công việc vẫn đang còn dang dở. Hắn bước vào bên trong nhà, tiến lại cái bàn trà, mạnh tay kéo ghế ra và ngồi xuống khiến cho Tống Nghiên đã ngồi ở đó từ lâu phải nhăn nhó mặt mày vì khó chịu mà ngước mặt lên nhìn hắn.

"Làm sao, khó chịu với ai đấy?" Tống Nghiên cau mày cau mặt nhìn hắn.

Thấy con người đang cau có trước mắt không trả lời thì chị cũng chẳng thèm nói gì thêm.

Tịnh Hàn ngồi đó được một lúc lâu cũng đứng dậy, quay lưng định bỏ đi về phòng, vừa đứng dậy thì đúng lúc đó con Bông cũng đi từ dưới nhà đi lên, trên tay của nó cầm theo dĩa bánh nhưng đã bị rớt xuống đất mà vỡ nát tan vì va trúng người của hắn. Nó run sợ ngước mắt nhìn lên Tịnh Hàn đang trừng mắt liếc nhìn nó mà như hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Nó vội cúi đầu xuống để tránh đi cái ánh mắt đáng sợ kia của hắn, hai bàn tay bấu chặt lại với nhau.

"Cậu..cả."

"CÚT."Tịnh Hàn lớn giọng quát tháo, hất vai nó ra và bước nhanh chân để đi về phòng cùng với cơn bực tức đang ngày càng dâng trào bên trong lòng ngực.

"Mau dọn dẹp cho sạch sẽ cái đống bừa bộn này đi."

"Vâng, tôi biết rồi thưa chị lớn."

***

Cùng lúc đó, ở gốc cây đa lớn nằm ở giữa làng lúc này. Trí Tú đang ngồi cạnh bên một tên lạ mặt khác không phải là Tịnh Hàn, tên đó tên là Tí, cái tên mà cậu đã nói với Tịnh Hàn và cái tên đó là người mà khiến cho Tịnh Hàn đang đùng đùng nổi giận ở nhà. Cả hai người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa, cùng nhau nói với đối phương hết chuyện này rồi đến những câu chuyện khác. Cả hai ngồi đó được một lúc thì thằng Tí bỗng im lặng rồi trở nên ấp úng lạ thường, nó cứ đưa mắt nhìn Trí Tú chăm chăm một hồi lâu thì mới chịu lên tiếng nói với cậu.

"Tú này."

"Hửm?"

"Tú..có thích ai chưa?"

"Anh hỏi làm gì, điều đó đâu có quan trọng." Cậu khó hiểu trước câu hỏi của nó nhưng vẫn tự nhiên trả lời.

"À..chỉ là anh tò mò thôi." Nó đưa tay lên gãi đầu rồi nở một nụ cười đầy gượng gạo.

"Em chưa, em chưa thích ai cả."

"Ra vậy."Thằng Tí phút chốc lại trở nên vui mừng trong lòng trước câu nói vẫn rất tự nhiên của Trí Tú. Vậy là nó vẫn không hề chậm trễ gì khi mỗi ngày đều thấy Trí Tú luôn đi cùng với cậu cả Doãn. Thì ra Trí Tú vẫn chưa hề thích cậu cả Doãn, vậy là nó vẫn có cơ hội để được yêu thương Trí Tú rồi.

"Thôi cũng trễ rồi, em vào nhà đây."Trí Tú đứng phắc dậy, hai tay đưa ra sau để phủi đi lớp cát bụi dính trên đít quần. Cậu nghiêng đầu quay sang nhìn thằng Tí vẫn đang còn lót dép ngồi ở dưới đất. Nó cũng đưa mắt nhìn cậu rồi nhanh chóng đứng dậy, xỏ bàn chân trần vào một chiếc dép còn lại mà từ nãy giờ nó dùng để lót mông để tránh bị dơ. Nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng cất giọng nói với cậu.

"Vậy mai anh lại xuống chơi với em."

"Ừm."Nói rồi nó cũng nhanh chóng quay người bỏ đi ngay sau đó, nhưng nó vẫn không quên xoa đầu cậu một cái rồi mới chịu chạy đi. Ở đây chỉ còn Trí Tú thì vẫn đứng ở đó trông ngóng chờ Tịnh Hàn đến những vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu. Bầu trời thì cũng dần ngã tối nên cậu đành nhanh chân đi đến nhà Doãn và tìm hắn. Đi bộ được một lúc thì cũng đã đến Doãn Gia, bước chân đi vào bên trong thì nhìn thấy ông bà Doãn và chị Nghiên đang ngồi uống trà ở đó. Cậu cũng vội vàng tiến lại gần và lễ phép cúi đầu xuống với câu nói cùng lúc đó thốt ra là một lời chào hỏi. Cậu cũng không biết nên làm gì thêm, cậu bây giờ chỉ biết là bản thân cần đi tìm Tịnh Hàn nên đã xin phép mọi người có mặt ở đây để đi tìm hắn.

Nhận được cái gật đầu từ ông bà, cậu nhanh chân quay người bước nhanh đi. Đi được một lúc thì cậu cũng đã đứng trước căn phòng Tịnh Hàn, cánh cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong nên cậu cũng đành đưa tay lên gõ mạnh lên bề mặt của cánh cửa vài cái. Bên trong căn phòng liền vọng ra tiếng bước chân vang lên lạch bạch không ngừng. Ngay sau đó thì cánh cửa phòng liền được mở toang ra, cậu ngước mắt nhìn lên thì đã thấy Doãn Tịnh Hàn với gương mặt lạnh tanh đang đứng ngay trước mặt cậu và nhìn cậu.

"Làm gì ở đây?"

"Sao anh lại không đến? Anh nói chiều sẽ đến đón em mà."

"Không phải em có người để chơi cùng rồi sao?" Hắn hơi cau mày nhìn cậu.

"Không có."

"Em với thằng Tí thân thiết như vậy, có nó rồi thì nhờ anh dẫn em đi làm gì?"

"Anh nói gì vậy chứ?"

"Không có gì thì em về đi, anh mệt rồi, anh cần nghỉ ngơi."Thấy Tịnh Hàn định đóng cánh cửa lại thì Trí Tú đã nhanh chân vội vàng chạy vào bên trong phòng hắn. Hắn thở dài ra đầy bất lực nhìn cậu rồi cũng nhanh chóng đóng cửa lại, bước chân đi đến chiếc giường của hắn, ở đó cũng đang có Trí Tú đang đứng chống hai tay lên hông như đang chờ đợi. Thấy hắn đang đi lại gần, cậu liền tiến thêm một bước, đứng sát bên cạnh hắn, vòng đôi cánh tay ra ôm chầm lấy hắn mà nũng nịu nói.

"Em có làm gì đâu chứ, em đã chờ anh rất lâu đó." Tịnh Hàn không đẩy Trí Tú ra, chỉ nhẹ nhàng gỡ cánh tay của cậu đang ôm chặt lấy eo của hắn. Hắn kéo nhẹ tay cậu để cả hai cùng nhau đi đến bên chiếc giường và cùng nhau ngồi xuống cạnh nhau.

"Em đợi lâu không thấy anh nên qua tìm anh, anh còn đuổi em về." Thấy hắn không đáp lời mà chỉ lặng thinh đưa mắt nhìn cậu nên đành phải lên tiếng nói thêm.

"Đừng giận em, em xin lỗi mà."

"Vậy em làm gì cho anh hết giận đi." Tịnh Hàn cất giọng nói, hắn còn không quên nhếch môi nhìn Trí Tú rồi cười nhẹ.

"Vậy anh muốn em phải làm gì để anh hết giận đây?"

"Làm vợ anh." Lời nói của hắn vừa thốt ra khiến cho cậu phút chốc lại đơ người. Đôi mắt hắn hơi cụp xuống, rồi lại giở giọng cười đùa nói với con người đang ngồi với gương mặt sượng trân trên giường.

"Đùa thôi, hôn anh một cái, biết đâu anh sẽ hết giận." Trí Tú nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, cậu nhướn người hôn nhẹ lên má Tịnh Hàn một cái rồi úp mặt vào lòng ngực hắn, đôi môi căng mọng lại bắt đầu cười hí hửng. Còn hắn thì vẫn mỉm cười nhìn cậu trai bé nhỏ đang úp gương mặt xinh đẹp vào bờ ngực rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc cậu với sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cậu.

'Chỉ cần một cái gật đầu thì hai ta sẽ mãi là của nhau, Trí Tú.'

***

Sang đến ngày hôm sau. Đến chiều thì Tịnh Hàn vì giữ lời hứa mà lại đến rủ Trí Tú đi dạo làng chơi như mọi khi. Cả hai đang tay trong tay vui vẻ bên cạnh cây đa lớn. Hắn đứng khoanh hai cánh tay lại, dựa lưng vào cái thân cây đa lớn, đưa đôi mắt như đang say mê lạc lối ngắm nhìn Trí Tú đang hí hửng vui cười, trên tay cậu còn cầm thêm một cây kẹo ngọt và không ngừng ngậm mút, hết cây kẹo này thì lại cho tay vào túi kẹo mà Tịnh Hàn mua cho và tiếp tục ăn không ngừng nghỉ.

Đột nhiên thằng Tí từ đằng xa chạy thật nhanh đến chỗ cả hai đang cùng nhau trò chuyện thân mật. Nó đi đến và đứng bên cạnh Trí Tú, không ngại ngần gì mà đan bàn tay của nó vào bàn tay của cậu và nắm thật chặt lại. Ngay sau đó, nó mới chú ý là ở đây không chỉ có nó với Trí Tú thôi mà còn hiện diện thêm một người với gương mặt đang dần tối sầm lại và đang đứng dựa lưng vào thân cây đa, đôi mắt sắc bén đang không ngừng liếc đến nó. Nhận diện ra người đang liếc nhìn nó, nó liền cúi đầu xuống trước con người quyền lực kia.

"Cậu cả." Nó khe khẽ nói, cái đầu cuối thấp xuống rồi cũng nhanh chóng ngẩng lên.

Tịnh Hàn không đáp, đôi chân mày hắn hơi cau lại khi lướt mắt nhìn xuống hai bàn tay đang đan chặt lại với nhau. Lướt mắt lên nhìn gương mặt của Trí Tú thì hắn vẫn thấy vẻ mặt thản nhiên và rất bình thản của cậu khi để thằng Tí tự nhiên động chạm. Lòng hắn liền sôi lên sùng sục như có thể nấu chín được thằng Tí ngay tại đây và ngay tại giờ phút này đây. Đôi môi mỏng mắt đầu mấp máy, giọng nói trầm đục bắt đầu cất lên.

"Còn tính nắm tay đến khi nào?" Giọng trầm đục của Tịnh Hàn bắt đầu vang lên. Trí Tú nghe hắn nói vậy nhưng cũng chẳng làm gì, cậu cứ ngơ người ra mà đứng ở đó mặc kệ lời nói của hắn, bàn tay của cậu vẫn bị thằng Tí nắm chặt lại mà cũng chẳng thèm buông ra. Còn thằng Tí thì cũng như con người nhỏ bé đang im lặng cạnh bên, nó cũng im lặng, bàn tay cố chấp nắm lấy tay Trí Tú mãi mà không chịu buông, nó cứ thản nhiên nắm chặt lấy tay cậu. Điều đó đặc biệt được lọt thẳng vào tầm mắt của Tịnh Hàn khiến cho hắn như bị chọc thẳng vào dây thần kinh, đôi chân mày của hắn cau chặt lại với nhau, hai bàn tay to lớn đang siết chặt lại với nhau thành nắm đấm. Nắm đấm này của hắn có thể nằm ngay ngắn trên gương mặt kia thằng Tí bất cứ lúc nào mà hắn muốn khi không có sự hiện diện của Trí Tú ở đây.

Và hắn tự hỏi, từ khi nào mà Trí Tú không còn để ý đến lời nói của hắn?

Không khí bắt đầu trở nên im lặng đến ngột ngạt khó chịu. Tịnh Hàn lại thầm suy nghĩ và khẳng định trong lòng rằng nếu Trí Tú không có mặt ở đây thì hắn có thể lao đến và đánh thằng Tí chết ngay tại đây chứ chẳng thể nào mà để nó tự nhiên động chạm vào người của hắn như thế được!

Ít phút sau Trí Tú lên tiếng rủ rê cả ba người cùng nhau đi ra chợ chơi sẵn tiện mua một ít đồ. Cậu và thằng Tí bước chân đi ở phía trước, hai bàn tay đan xen vào nhau và nắm chặt lại không có dấu hiệu của sự buông lỏng. Còn Tịnh Hàn, hắn im lặng và cũng câm nín mà chẳng biết nói gì, chỉ đưa đôi mắt đục ngầu như đang ánh lên tia lửa nhìn hai con người đang cười đùa thân thiết trước mắt. Hắn đi lẽo đẽo theo sau hai con người phía trước và như đã trở thành không khí từ lúc nào chẳng hay, hắn chỉ biết nhìn Trí Tú đang cười đùa với Thằng Tí mà lòng nóng như đang bị lửa đốt cháy, nhìn Trí Tú nắm tay nó, nhìn Trí Tú cùng nó đi khắp cái chợ mua thứ này rồi lại mua thứ kia và cùng nhau nói chuyện thân mật mà quên đi mất cái sự tồn tại của hắn cũng đang hiện hữu ngay tại đây.

Cả ba người cùng nhau đi chơi được một lúc thì bầu trời cũng đã bắt đầu sập tối đến nơi. Nói cả ba cùng đi chơi chung với nhau thì cũng không đúng, nói đúng hơn thì là chỉ có Trí Tú và thằng Tí là vui vẻ. Nhưng còn Tịnh Hàn thì sao? Hắn vẫn tối sầm mặt mày, gương mặt chẳng mấy được vui vẻ và thay vào đó là sự khó chịu và tức giận không nguôi đi được một chút nào. Rời khỏi cái chợ làng vắng tanh, đi được thêm một đoạn thì thằng Tí cũng chào tạm biệt Trí Tú và Tịnh Hàn rồi chạy nhanh đi trước khi bầu trời đêm đen tối lại ấp tới. Ở đây thì chỉ còn cậu và hắn, cả hai người không ai nói với ai câu nào, ánh mắt chứ đảo lướt sang nhau chứ chẳng ai muốn hé môi nói nửa lời với người đang đứng cùng với mình. Trí Tú thì đảo mắt nhìn xung quanh một lúc thì cũng dính đôi mắt đang cong lên như một hình trăng khuyết, con ngươi màu nâu của cậu dính chặt vào chiếc vòng tay nhỏ nhắn đang được đeo trên cánh tay mà thằng Tí đã tặng cho cậu mà nở một nụ cười thật tươi.

Tịnh Hàn cũng đã nhìn thấy hết từng cử chỉ đến hành động. Hắn cũng chỉ biết liếc đôi mắt nhìn Trí Tú đang không ngừng cười một mình mặc cho hắn vẫn đang cứ ngay cạnh bên.

Chẳng nói chẳng rằng hắn quay người, đôi chân dài nhanh chóng bước thật nhanh để  bỏ đi, hắn đi mà không nói với Trí Tú một câu nào trước khi trở về nhà. Đến khi cậu quay sang định tìm kiếm Tịnh Hàn thì chỉ thấy hắn đã đi xa chỗ cậu đang đứng và bóng lưng lớn của hắn cũng nhanh chóng khuất bóng sau bụi cây lớn đi.

"Anh ấy lại bị sao vậy chứ." Cậu nhìn bóng lưng của Tịnh Hàn đã khuất đi thì liền càu nhàu trong miệng với cái sự khó hiểu và như đang trách móc.
***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC