II.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh Hàn nhanh chân trở về Doãn Gia, hắn bực tức mạnh tay kéo ghế ra và ngồi xuống bàn trà với vẻ mặt rất không thoải mái và như đang tức giận về điều gì đó khiến mấy đứa người làm trong nhà chỉ biết im lặng trong lo lắng và đang có dấu chấm hỏi to đùng trên đầu vì khó hiểu với tâm trạng của hắn hiện tại nhưng cũng phải làm tiếp tục những công việc đang còn dang dở. Ở bàn trà thì chỉ có hắn và người đang ngồi đối diện là Tống Nghiên, chị liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của Tịnh Hàn khó chịu như vậy thì cũng nhanh chóng cất giọng lên nói làm phá tan bầu không khí đang rất ngột ngạt trong chính căn nhà rộng lớn này.

"Ba má hối mày cưới vợ kìa."

"Ừ, thì sao?"

"Rồi mày định tính như nào? Ba má làm mai cho mày với con Liên ở đầu làng đấy, má nó con đó hiền lành, xinh đẹp lắm."

"Kêu ba má tự đi mà lấy, em không thích."

"Tao đâu có ngu đâu mà nói. Mà mày cũng bớt trơ cái mặt đó để nói chuyện với tao đi." Hắn nhăn nhó mặt mày, liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn chị đang vẫn thản nhiên mà nói luyên thuyên không ngừng.

"Mà hồi chiều người đi chung với mày và Trí Tú là ai đấy?"

"Hỏi làm gì?"

"Thì tại thấy có người bị người ta lơ nên muốn hỏi." Chị chép chép miệng nói lí nhí trong họng để không cho hắn nghe thấy, nếu có nghe thấy thì hắn lại nổi cáu lên mất. Cả hai người im lặng được ít phút thì Tống Nghiên cũng bắt đầu hé môi cất giọng lên nói. "Rồi mày định sẽ làm gì? Mai là cô ta được đưa đến nhà mình rồi, không thích thì cứ từ chối đi, nhưng tao cũng không biết ba má thì sao thôi."

"Chị nghĩ cô ta xứng để lấy em sao. Vợ em một là Trí Tú, hai cũng là Trí Tú."

"Ừ, vậy mai lựa lời mà nói với ba má đi, chuyện này không liên quan đến tao." Tịnh Hàn nghe vậy thì bỗng rơi vào trầm tư, đôi mắt đảo nhìn chăm chú vào ly trà đã được người chị Doãn Tống Nghiên nhiệt tình rót sẵn và được đặt ngay trước mặt hắn. Suy cho cùng thì ba má đúng là đang làm khó hắn, biết hắn thích ai thì lại không ngỏ ý làm mai hay hỏi cưới cho hắn và người hắn đem lòng thương.

Mà thay vào đó là ba má muốn kết duyên cho hắn với người con gái mà hắn chẳng thể nào để vào mắt được dù chỉ một ít.

Ba má muốn hắn phải lấy vợ sớm để có cháu bồng, nhưng hắn lại không muốn, hắn càng không muốn lấy cô gái tên Trần Ngọc Liên, lúc còn nhỏ non nớt thì hắn cũng đã quá mệt mỏi với cô gái tên Liên đó rồi, suốt ngày hắn cứ bị ả ta đeo bám mãi, nhưng riết rồi một thời gian sau dài trôi qua thì may sao hắn đã lược bỏ ả ta. Nhưng bây giờ thật xui làm sao khi ba má lại muốn hắn và ả thành đôi thành cặp và thành vợ chồng với nhau?

***

Sang đến sáng sớm ngày hôm sau. Cô gái mang tên Trần Ngọc Liên cũng đã được đưa đón đến tận Doãn Gia và đang có mặt tại bên trong căn nhà rộng lớn. Gia đình họ Doãn cũng đã tụ hợp đầy đủ những gương mặt quen thuộc tại bàn trà để cùng nhau mà niềm nở đón chào sự có mặt của ả Liên. Chỉ có điều là bây giờ cũng đã gần đến giờ cơm trưa nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Tịnh Hàn. Cả nhà Doãn và ả Liên ngồi ở bàn trà đang không ngừng mong ngóng và chờ đợi sự xuất hiện của Tịnh Hàn nhưng cũng đã được một lúc lâu sau vẫn chưa thấy hắn đâu nên bà Doãn bèn kêu con Bông đi gọi ngay hắn lên đây để bàn chuyện của hắn và ả Trần Ngọc Liên đây. Con Bông đang đứng gần đó loay hoay lau dọn đồ đạc thì nghe bà Doãn nhờ đi kêu cậu cả giúp.

Nó cũng nhanh chóng gật đầu đầy lễ phép rồi bước chân thật nhanh đi đến đứng trước căn phòng của Tịnh Hàn. Nó khẽ nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ sần sùi đưa lên và gõ nhẹ lên bề mặt của cánh cửa phòng. Vừa gõ cửa xong thì bên trong đã vọng ra tiếng bước chân lạch bạch đang đi lại gần, cánh cửa phòng lập tức được mở toang ra. Con Bông đưa mắt nhìn lên thì thấy Tịnh Hàn đang đứng sừng sững trước mặt nó, tay hắn vẫn còn nắm lấy cái tay cửa với gương mặt nhăn nhó đầy khó chịu.

"Cậu cả, mọi người đang đợi cậu ở trên nhà ạ."

Nghe con Bông nói vậy thì Tịnh Hàn gật nhẹ đầu một cái rồi nhanh tay đóng cánh cửa phòng lại. Đôi chân thon dài bước đi thật chậm rãi để lên tới nhà trên. Vừa lên tới nơi, tiến lại gần cái bàn trà, nơi mà mọi người đang chờ đợi sự góp mặt của hắn. Ả Ngọc Liên thì vừa thấy Tịnh Hàn thì hai con mắt của ả đã tỏa ra một màu sáng rực lên như đang nảy lên một ngọn lửa của tình yêu đang rất sôi động, trái tim nằm bên trong lòng ngực trái bắt đầu đập nhanh hơn. Ả còn nhanh tay kéo cái ghế đang trống ở cạnh bên ra vì tưởng hắn sẽ đi lại đây và ngồi xuống cạnh ả. Nhưng không! Hành động của ả làm thì hắn còn không để mắt đến, chỉ bước chân đi đến bên cạnh Tống Nghiên, nhanh tay kéo cái ghế ra và ngồi xuống, thản nhiên gác chéo một chân lên, ngã lưng ra sau tựa vào ghế trong rất bình thản. Hành động của hắn tất nhiên đều lọt vào tầm mắt của ông bà Doãn và ả Ngọc Liên khiến cho ba con người đó trở nên gượng gạo, ả Liên thì đơ người vài giây rồi cũng lấy lại nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Sao con không qua ngồi cùng con bé Liên đi?"
Bà Doãn có hơi thắc mắc trước hành động của Tịnh Hàn nên ngước đôi mắt lên nhìn hắn rồi nói nhưng chỉ nhận lại được cái im lặng từ đứa con trai đã đến độ tuổi cưới vợ. Bà thấy hắn vẫn đang thản nhiên nhắm nghiền đôi mắt lại mà ngồi hưởng thụ bên cạnh Tống Nghiên thì cũng chỉ biết thở dài ra một hơi đầy phiền muộn.

"Dạ bà, cứ để anh ấy ngồi đó đi ạ." Ả mỉm cười, đưa đôi mắt đang say mê nhìn Tịnh Hàn đảo sang nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt rồi nói. Lời nói kèm theo hành động đẩy cái ghế bên cạnh lúc nãy vừa kéo ra vào lại bên trong gầm bàn.

"Có chuyện quan trọng gì ba má cần nói với con sao?" Tịnh Hàn ngồi thẳng lưng dậy, nhanh tay rót một ít trà ra cái ly nhỏ, đưa mắt nhìn ông bà mà không rời, giọng nói có chút khó chịu mà cất lên.

"Thì là chuyện tốt của con với con bé Liên đây chứ có chuyện gì khác nữa đâu chứ." Bà Doãn mỉm cười nhìn hắn.

"Tốt chỗ nào?" Hắn nhíu mày nhìn bà đầy cau có khi vừa nghe hết câu nói mới dứt của má mình, giọng nói cất lên lại càng thêm sự khó chịu.

"Ơ hay, tất nhiên là tốt rồi chứ, mày nói sao chứ ba má thấy mày với con Liên hợp đôi phải biết rồi còn gì?"

"Ha." Hắn nhếch mép, khẽ hé môi cười nhẹ một tiếng, đảo mắt nhìn cô gái đang ngồi khép nép trước mặt một lượt. "Hợp thật nhỉ?"
Ả Liên khi vừa nghe Tịnh Hàn nói vậy thì trong lòng liền trở nên rộn ràng vui sướng không tài nào tả nổi cái cảm xúc đang dâng trào, gương mặt xinh đẹp lại trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

"Hợp thật, vậy nên hai người tự đi mà lấy cô ta, con không thích." Hắn nói rồi nhanh chóng đứng bật dậy bỏ đi và biến mất sau cái khung cửa rỗng tuếch để đi xuống nhà sau. Hắn bỏ đi để lại tất cả mọi người ở đây vẫn cứng miệng và đơ người trước lời nói dứt khoát của hắn.

Câu nói của Tịnh Hàn nhanh chóng liền dập tắt nụ cười đang nằm trên môi Trần Ngọc Liên, trái tim ả như chậm lại một nhịp, cơ thể trở nên đơ cứng với gương mặt chẳng còn rạng rỡ như lúc ban đầu. Còn ông bà Doãn thì chỉ biết lắc đầu rồi liền quay sang ríu rít xin lỗi ả.

"Liên này, con thông cảm cho thằng Hàn, tính tình nó đã như vậy từ nhỏ rồi con ạ."

"Dạ..không sao đâu ạ." Ả vẫn cố gượng cười, nhỏ nhẹ nói.

"Vậy thì con cứ ở lại đây đi, chắc thằng Hàn nó sẽ đổi ý muốn lấy con ấy mà, hai đứa từ từ rồi tìm hiểu nhau."

"Dạ, con cũng mong là vậy".Mặc kệ Tịnh Hàn đã rời đi khỏi bàn trà và đi xuống nhà dưới hay về lại phòng gì đó. Mọi người ở đây vẫn nói chuyện với nhau rất bình thường, nhưng nói chuyện được một lúc thì ả Liên được ông bà Doãn ngỏ lời muốn ả đi tìm Tịnh Hàn, ả cũng không từ chối, cũng nhanh nhẹn đứng dậy, cuối người chào ông bà Doãn và Tống Nghiên rồi nhanh chóng sải chân bước đi xuống dưới nhà. Ả đi loanh quanh ở nhà để tìm Tịnh Hàn nhưng chẳng thấy hắn ở đâu, kể cả trong phòng cũng chẳng thấy bóng dáng của hắn. Tìm kiếm một hồi thì ả được con Bông chỉ ra sau vườn, nơi mà Tịnh Hàn hay ra để được một mình nghỉ ngơi. Được con Bông chỉ đường thì ả liền ríu rít cảm ơn rồi nhanh chân đi theo đường mà con Bông đã chỉ.

Ả bước đi thật nhanh để ra đến sau vườn, nơi mà ả nghe con Bông nói là hắn rất hay ra vào. Đi được một lúc thì cũng ra đến nơi. Vừa đặt chân xuống tại cái vườn ở sau hè thì ả đã nhìn thấy hình bóng mà ả đang tìm kiếm từ nãy giờ. Là Tịnh Hàn, hắn đang ngồi trên cái ghế dựa, một tay chống lên thái dương, một tay khác thì đang lật từng trang giấy của cuốn sách. Đôi mắt tập trung, chăm chú nhìn từng dòng chữ trên trang giấy mỏng.

Ả Liên thấy vậy thì cũng không muốn lên tiếng, chỉ rón rén đi lại gần chỗ hắn đang ngồi hơn nhưng ả đã bất cẩn tạo nên tiếng động nhỏ nhưng khiến cho Tịnh Hàn đang chăm chú đọc sách và ngồi ở gần đó nghe tiếng động nên liền quay quắt đầu sang hướng vừa phát ra tiếng động thì liền thấy ả Liên đang đứng gần đó với gương mặt có hơi lo sợ và có chút ấy nấy. Tịnh Hàn cau mày nhìn ả, lạnh giọng nói.

"Tìm ai?"

"E..em tìm anh ạ." Ả Liên ngần ngại tiến lại gần hắn hơn và dừng chân ngay cạnh bên chỗ hắn đang ngồi, nhỏ nhẹ lên tiếng đáp.

"Tìm tôi có việc gì?".

"Chiều nay anh có rảnh không ạ?"

"Không." Hắn nhanh chóng đáp lại một câu rất dứt khoát rồi lại dán cặp mắt vào lại với trang sách mỏng đang đọc dang dở.

"Vậy khi nào anh.." Chưa kịp để ả nói hết câu thì hắn đã nhanh cướp lấy lời.

"Tôi không rảnh, tôi rất bận, nhưng nếu có rảnh thì cũng không đi với cô."

"Anh đừng lạnh nhạt với em được không? Dù gì em cũng là vợ sắp cưới của anh..mà."

"Vợ sắp cưới?" Nghe hết câu vừa được ả Liên thốt ra thì hắn liền liếc ánh mắt sắc bén ấy lên nhìn thẳng vào ả. "Tôi đã đồng ý lấy cô?"

"..."

"Chuyện cưới hỏi này nếu cô có đồng ý hay không thì là quyền của cô! Nhưng có điều, nếu tôi không đồng ý thì có chết cô cũng đừng mơ mà được về đây làm mợ cả!"

"Anh.."

"Còn đứng đây?" Nhìn vẻ mặt đang toát hết mồ hôi của ả Liên thì hắn lại càng thêm bực nhọc, nhanh chóng lên tiếng nói thêm. "Tự đi hay tôi cho người lôi cô vào nhà?"

"Em..em tự đi." Ả khe khẽ nói, hai tay bấu chặt lại với nhau khiến cho hai bàn tay của ả trở nên đỏ ửng. Hiện tại thì ả biết là Tịnh Hàn đang không thích ả ở đây và làm phiền hắn nên ả cũng chỉ đành buồn bã mà nhanh chân bỏ vào bên trong nhà và trả lại không gian yên tĩnh cho hắn. Trước khi đi còn đó mà đưa mắt nhìn hắn một lần nữa rồi mới nhanh chân đi vào bên trong nhà.

Còn Tịnh Hàn ở đây, ở giữa cái bầu trời sáng chói, những tia nắng không ngần ngại gì mà chiếu rọi xuống nên dưới mái ngói màu đỏ cam. Hắn từ từ đưa tay lấy ra chiếc vòng tay được hắn kẹp ở giữa cuốn sách ra, cầm chiếc vòng trên tay mà không ngừng đưa mắt ngắm nghía. Chiếc vòng tay này là do Trí Tú lựa và mua tặng cho hắn.

Ngắm chiếc vòng đang được cầm trên tay một lúc thì hắn lại nhẹ nhàng đeo nó vào trong sự im lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC