Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trại cải tạo hôm nay lại ồn ào hơn mọi ngày bình thường. Từng đoàn xe màu trắng chạy vào lấp đầy cả khoảng sân rộng rãi. Những tốp người khoác trên mình chiếc áo blouse trắng cùng logo xanh đặc trưng trên ngực trái bước xuống từ trong những chiếc xe. Khuôn mặt ai nấy cũng hiện nét cười tươi vui tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ. Bọn họ đều là thực tập sinh khoa tâm lí của bệnh viện quốc tế Seoul, đến đây thực tập và thu thập tư liệu làm đồ án về tâm lí tội phạm dưới tuổi vị thành niên để hoàn thành cho bài thi cuối kì của mình. Đồ án này rất quan trọng với bọn họ, nếu làm tốt, chắc chắn sẽ được tốt nghiệp và trở thành một trong những tân bác sĩ của bệnh viện. Họ theo học ngành y đã lâu, cơ hội này không thể nào để vụt mất được, kiếp nạn làm thực tập sinh đến đây cũng phải chấm hết thôi.

Đoàn thực tập sinh đâu đó tầm mười lăm người, cộng thêm một người dẫn đoàn nữa là mười sáu. So với vẻ mặt vui tươi hớn hở của các thực tập sinh thì khuôn mặt của người dẫn đoàn có vẻ chín chắn và nghiêm túc hơn rất rất nhiều.

"Xin chào ngài, Mẫn Doãn Kỳ." Vị giám đốc trại cải tạo đi tới niềm nở tiếp đón cả đoàn người, ông đưa bàn tay ra, chờ đợi cái bắt tay của hắn đáp lại.

"Chào ông, giám đốc." Người đối diện theo lễ nghi mà chào lại, bàn tay gân guốc cũng đưa ra bắt lấy bàn tay kia như lời chào hỏi lịch thiệp.

"Ở đây chúng tôi có hai khu, khu A cho phạm nhân dưới mười lăm tuổi, còn khu B là từ mười lăm tuổi đến dưới mười tám tuổi ạ, ngài cùng các bạn ở đây muốn thực tập ở khu nào?" Ông giám đốc nhiệt tình chỉ dẫn cho bọn họ, đôi mắt đầy nếp nhăn nheo lại chỉ tay về phía hai khu nhà lớn nằm cách đó không xa.

"Được rồi. Nhóm một, các cô cậu qua khu B nhé. Còn nhóm hai thì theo tôi đến khu A."

Mẫn Doãn Kỳ gật nhẹ đầu ra hiệu cho ông giám đốc của trại cải tạo, sau đó từ tốn cất bước dẫn theo bảy con người trẻ tuổi nhao nhao phía sau lưng như bầy vịt con bị lạc đàn. Sở dĩ hắn chia như vậy là bởi vì nhóm một toàn những người ở độ tuổi nhỉnh hơn một chút, có kinh nghiệm đi thực tập như vậy nhiều lần nên sẽ biết cách xử lí những tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Còn những khứa sau lưng hắn toàn là mấy người còn nhỏ tuổi vừa vào đời, kinh nghiệm chẳng có gì nên hắn phải kè kè theo để hỗ trợ. Chứ nhỡ xảy ra chuyện gì không may thì hắn toi đời với ba của mình mất.

Hắn là Mẫn Doãn Kỳ, con trai của Chủ tịch bệnh viện quốc tế Seoul danh tiếng. Hiện tại đã chập chững bước qua đầu ba rồi và cũng đã có cho riêng mình những thành tựu nổi bật cùng với đó là một cô người yêu hết sức xinh đẹp. Hắn là một bác sĩ tài giỏi, được bầu làm trưởng khoa tâm lí - tinh thần của bệnh viện, mặc dù hắn không thích cho lắm. Tính cách tuy có chút nóng nảy nhưng thật ra là người rất tốt, và cũng rất đẹp trai nữa. Tên này đa zi năng lắm nha, không những biết nắm bắt tâm lí của bệnh nhân mà còn biết nhiều kiến thức về bệnh của các khoa khác nữa. Không hổ danh là Mẫn Doãn Kỳ - mầm xanh nổi trội của y học Đại Hàn dân quốc này.

Doãn Kỳ dẫn theo bảy con báo ở sau lưng, theo quán tính âm thầm chọn những phạm nhân ở tầng ba làm 'nguyên liệu' thực tập. Mỗi tầng như vậy có tổng cộng ba mươi phòng, khoảng cách giữa các phòng có chút chật hẹp làm Mẫn Doãn Kỳ cũng phải nhíu mày cảm thấy kém được thoải mái.

"Ở đây có ba mươi phòng, mấy đứa random đi, phòng nào cũng được."

Thực tập sinh lao nhao đứng chụm lại gần Doãn Kỳ nghe chỉ dẫn, có người thì phấn khởi, nhưng có người cũng rất lo lắng vì đây là lần đầu gặp trực tiếp phạm nhận để vấn đáp như vậy. Lỡ bị dọa cho một cái chắc bọn họ xĩu hết ra đó luôn quá.

"Random á?? Khó chọn quá vậy."

"Ở đây toàn là phòng kín, không thấy mặt ai là ai, sao chọn được đây trời."

Mẫn Doãn Kỳ đứng một góc nghe mấy đứa nhỏ lộn xộn cảm thấy có chút nhức não, cuối cùng cũng đành phải lên tiếng trấn an tinh thần bọn họ xuống:

"Ầy, bây chọn đại đi, có chuyện gì thì anh bảo kê, sợ cái gì mà sợ."

Mạnh miệng thế đấy nhưng hắn cũng có một chút sợ, mấy đứa nhóc trong này nặng thì giết người, nhẹ thì đả thương, còn không thì là trộm cắp, ai mà biết được chúng nó đã làm gì để bị bắt vào đây cơ chứ.

"Mấy đứa đã nhớ hết nguyên tắc anh gửi hôm qua chưa?"

"Rồiiiii ạaaaa."

"Ừ tốt, nên nhớ phải hết sức nhẹ nhàng, không được làm các em ấy kích động. Có gì cứ kêu anh, anh sẽ đến giúp."

"Vâng ạaaaa."

Các thực tập sinh ngoan ngoãn vâng lời của hắn, sau đó lấy từ trong balo của mình tệp giấy mẫu của hồ sơ bệnh án rồi bắt đầu tản ra làm nhiệm vụ.

Thôi Nhiên Thuân cắn cắn đầu bút đi dọc theo hành lang dài, phân vân không biết nên vào căn phòng nào. Cậu chậm chậm quan sát các căn phòng hai bên đường đi, khi đi gần đến cuối dãy, chiếc sticker hình thỏ nhe răng say hi đính trên bảng số phòng thu hút sự chú ý của anh chàng thực tập sinh nhỏ tuổi. Thôi Nhiên Thuân dừng lại nhìn kĩ hơn.

"Phòng ba trăm mười ba sao?"

Để ý kĩ thì chỉ có mỗi căn phòng này là được dán sticker, cậu đoán chắc phạm nhân này có gì đó đặc biệt nên người ta mới dán như vậy. Với lại hình dán dễ thương nên chắc người trong này cũng không đáng sợ đâu nhỉ?

"Được rồi, chốt phòng này."

Cậu ta cẩn thận ghi số phòng vào tờ hồ sơ, sau đó kêu chị quản sinh đứng gần đó mở cửa cho mình vào.

"Em chọn phòng này sao?"

"Vâng ạ."

Trần Tiểu Quyên có chút vui vẻ mỉm cười, không nhịn được mà nói một bí mật nho nhỏ cho cậu nhóc này.

"Đứa nhóc trong phòng này có chút đặc biệt, em hãy nhẹ nhàng một chút nhé. Yên tâm, thằng nhóc sẽ không làm gì em đâu."

Cô vừa tra chìa khóa vào ổ vừa nói, ánh mắt cũng dịu đi một vài phần. Cánh cửa phòng bật mở cho Nhiên Thuân đi vào rồi cũng nhanh chóng đóng lại. Cảm nhận được có sự hiện diện của người khác trong phòng, Chính Quốc xoay người nhìn về phía cửa. Gương mặt lạ lẫm hiện ra làm em có chút giật mình ngồi bật dậy. Điền Chính Quốc mở lớn mắt, theo quán tính nhích sát lại góc giường, tay chộp lấy mô hình xe hơi màu đỏ đang yên vị cạnh gối nằm mà ôm vào lòng như thể sợ người kia sẽ giành mất vậy. Gương mặt Chính Quốc như hồ nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, duy chỉ có đôi mắt là mở to hơn bình thường và hai mày chau lại vẻ khó hiểu dán chặt lên người kẻ đang đứng ở cửa kia.

Nhìn hành động có phần ngốc nghếch của 'vật thể' nhỏ ở trên giường, cậu có chút lúng túng, bàn tay thon huơ huơ trước mặt, vừa gãi đầu vừa biện minh:

"Không, không, anh không có giành đồ chơi của em đâu, đừng sợ."

Dù nghe được câu trấn an của người kia nhưng Điền Chính Quốc vẫn một mực giữ chặt lấy món đồ màu đỏ bên mình, chỉ có điều những nét trên khuôn mặt đã từ từ dịu xuống đôi ba phần. Thấy vậy, Nhiên Thuân lần nữa nhẹ giọng cất lời, cũng phải cho em ấy biết mình là ai, đến đây làm gì chứ tự nhiên bang bang vô phòng người ta mà chẳng có mục đích gì thì kì cục phải biết.

"Chào em, anh tên là Thôi Nhiên Thuân, đến đây để thực tập vấn đáp cho đồ án tốt nghiệp môn tâm lí sắp tới. Em có thể hợp tác giúp anh một chút được không?"

"..."

"Em chỉ cần trả lời những gì anh hỏi thôi..."

"..."

Mặc kệ Thôi Nhiên Thuân chấp tay chà chà trước mặt, dáng vẻ khẩn thiết cầu xin nhưng Điền Chính Quốc lại chẳng thèm đáp lời chút gì. Hết cách, cậu ta đành lẽo đẽo mở cửa bước ra ngoài. Em cứ nghĩ Nhiên Thuân đã bất lực mà rời đi rồi, nhưng không, chỉ khoảng chừng chưa đầy 3 phút sau, cậu ta lại một lần nữa bước vào với thêm...

Một cái đuôi ở đằng sau!!?

Không phải, nhưng mà cái đuôi này trông có vẻ không hiền lành chút nào...

Cậu ta thành công dọa Điền Chính Quốc sợ rồi!!

Cũng tại Thôi Nhiên Thuân năn nỉ mãi mà em không chịu, cậu chỉ đành ra ngoài gọi 'đại ca' của mình vào giúp đỡ. Nhưng hình như cơ mặt tên họ Mẫn kia vốn nghiêm túc nên luôn khiến người khác phải dè chừng khi tiếp xúc với hắn.

"Có chuyện gì?"

"Tiền bối, anh nhỏ giọng thôi, sẽ dọa em ấy sợ mất."

Mẫn Doãn Kỳ mặt ba chấm, hắn có nói lớn lắm đâu?

Nhận thấy sự xuất hiện của hai người lạ mặt mặc áo trắng y hệt nhau, Chính Quốc đoán rằng họ là bác sĩ. Nhưng em không có bệnh, đến đây làm gì chứ? Chung quy lại thì lúc nhỏ ba em dặn không được nói chuyện với người lạ, nên em vẫn sẽ im lặng.

"Tiền bối, cậu bé này không trả lời em, cứ ngồi yên như thế mãi thôi, còn sợ em giành mất đồ chơi nữa."

"Sao cậu không chọn phòng khác ?"

"Không, đứa nhóc này có gì đó rất đặc biệt, em muốn thực tập với em ấy."

Cơ mặt Mẫn Doãn Kỳ từ đơ chuyển thành nhăn nhó, khó hiểu với người thấp hơn gần nửa cái đầu đứng bên cạnh. Hắn thẳng lưng trở lại, tiến gần đến chiếc giường màu trắng đặt ở góc phòng. Điền Chính Quốc giây trước còn đang buông lỏng cảnh giác với hai con người kì lạ chụm đầu bàn tán ở cửa, giây sau đã giật mình hoàn hồn trở về khi thấy tên cao hơn yên vị dưới chân giường, hai tay đút vào túi quần vẻ nghiêm chỉnh, lãnh đạm đến phát sợ.

Phòng Chính Quốc không bật đèn nên lúc này hắn mới thấy rõ ngũ quan non nớt nhưng rất đỗi xinh đẹp từ ánh sáng heo hắt của lỗ thông gió trên cao chiếu vào. Hắn thầm đánh giá 'vật nhỏ' ngồi bó gối trên giường, ánh mắt sắc bén quét từ mắt cá chân kiêu kì lên tận đỉnh đầu rối bời của người nhỏ tuổi. Hắn di chuyển tầm mắt, xoáy sâu vào nhãn cầu màu nâu nhạt của em, nhìn thật kĩ. Điền Chính Quốc cũng không chịu thua, thay vì cúi mặt lẩn trốn, lần này em lại không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng khí chất của người đàn ông này lớn quá, chỉ một lát sau Chính Quốc đã bị áp lực vô hình của hắn ép đến khó thở. Em hít thở không thông, bản thân muốn ngọ nguậy một chút cho dễ chịu nhưng lại không thể. Hết cách, Điền Chính Quốc đành dời tạm ánh nhìn xuống dán vào khóe môi tên họ Mẫn, chỉ cần không nhìn vào mắt nữa là được.

Nhận thấy đôi đồng tử nhỏ khẽ động, Mẫn Doãn Kỳ nhếch môi hài lòng, kết thúc trò chơi đấu mắt vô tình này. Hắn ho khan một tiếng, hạ giọng gọi con người vẫn đứng bần thần ở chỗ cũ đi lại.

Lúc nãy trông thấy hai người một ngồi một đứng nhìn chằm chằm nhau, Thôi Nhiên Thuân lại thấy có chút khó thở mà đổ mồ hôi hột. Không khí im ắng đến mức chính cậu cũng phải trở nên dè chừng. Cho đến khi tiếng ho và giọng nói trầm quen thuộc cất lên thì cậu mới hoàn hồn trở lại, ngoan như cún chạy đến cạnh người kia.

"Được rồi, bắt đầu đi."

Gì vậy trời, vậy là làm công tác tư tưởng xong rồi đó hả? Ông có chắc là em ấy sẽ đồng ý nói chuyện với tôi không vậy !?? Thôi Nhiên Thuân bất mãn thầm trong đầu.

"Ơ nhưng mà..." Cậu nhóc lúng túng gãi đầu, bắt gặp ánh mắt hẹp dài, chắc nịch của người đàn ông, sau đó lại quay sang cặp mắt to tròn của người nhỏ tuổi. Đứng giữa hai bên, cậu áp lực đến chết mất thôi.

Nhiên Thuân không dám lại gần Chính Quốc, chỉ đứng ngay mé giường, nói với chất giọng mềm dẻo nhất mà cậu đã tích lũy được gần hai mươi bốn năm cuộc đời để nói chuyện với đứa nhỏ.

"Bé nhỏ, em có thể cho anh biết tên không?"

"..."

"..."

"..."

Cả ba con người đều im lặng sau câu hỏi của Thôi Nhiên Thuân, nhưng chỉ một lúc sau, người cần trả lời đã từ từ cất giọng:

"Ba dặn không được nói tên cho người lạ biết..."

Ờ thì, cũng là có trả lời đó, nhưng mà câu trả lời này không đúng trọng tâm cho lắm nhỉ.

"hểh ≧◉◡◉?≦"

Thôi Nhiên Thuân nghệch cả mặt ra, sau đó đưa tay vuốt dọc ngũ quan rồi quay ra đằng sau cầu cứu vị tiền bối họ Mẫn.

"Anh nghe thấy chưa?"

"Thì sao?" Mẫn Doãn Kỳ đứng khoanh tay tựa lưng vào tường, dáng vẻ có chút bất cần đời. Hắn có nghe thấy câu trả lời của em, bản thân phút chóc cảm thấy thật buồn cười, chẳng biết đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể thốt ra một câu nói ngốc nghếch như vậy nhỉ?

"Thì anh phải mau giúp em chứ sao nữa." Nhiên Thuân xù lông xù lá, hai người này phải chọc cho cậu tức chết mới chịu được hay sao vậy?

"Thì tôi bảo cậu chọn người khác, cậu có nghe đâu?"

"Anh đừng nói nữa, em thích chọn em ấy, anh làm gì được em?"

"Ừ, tôi không làm gì được cậu, nhưng tôi có thể đánh cậu rớt môn này đấy."

"Anh..."

Nhiên Thuân nghe xong câu nói kia liền cứng họng, nhưng nếu họng cậu còn mềm, còn có thể cãi lại thì chắc Mẫn Doãn Kỳ sẽ cho cậu cuốn gói về nhà luôn mất. Cậu thở dài một hơi, chép miệng rồi lui về phía cửa. Thôi Nhiên Thuân đưa cánh tay hướng về phía Chính Quốc như chào mời vị tiền bối đến 'nếm' thử. Hắn nhướng mày, nét cười ân ẩn trên khuôn mặt góc cạnh. Mẫn Doãn Kỳ thẳng lưng, đút tay vào túi quần, không nghĩ nhiều liền tiến đến đứng sát rạt mép giường của Điền Chính Quốc

Hắn hơi khom lưng, cả cơ thể to lớn như đổ dồn về phía đứa nhỏ ấy. Ánh mắt săm soi lần nữa quét chậm chạp kĩ càng ngũ quan mềm mại của người nhỏ tuổi.

Điền Chính Quốc lần đầu bị một người lạ mặt tiếp xúc với cự li gần như thế, em như bị điểm huyệt, bất động mở to mắt nhìn người đối diện, một chút cũng không dám động đậy. Cảm thấy doạ người đã đủ, Mẫn Doãn Kỳ chỉ từ tốn thả nhẹ một câu:

"Tên gì?"

Mùi hương bạc hà mát lạnh vươn trên đầu mũi Chính Quốc làm tim em đập nhanh hơn bình thường. Nhóc con khó chịu quay mặt đi, hàng lông mày từ thả lỏng cũng dần nhíu lại cau có.

"Tôi hỏi, em tên gì?"

Tông giọng hắn ta đột ngột thay đổi, có chút lớn tiếng làm cơn bài xích trong lòng Chính Quốc ngày một lớn hơn. Đứa nhỏ vẫn một mực im lặng không thèm trả lời, mặc dù trong lòng cảm thấy áp lực bởi hàn khí của hắn toát ra.

Thôi Nhiên Thuân đứng một góc nghe mà tỉnh cả người, lúc nãy hình như Mẫn Doãn Kỳ có dặn bọn họ phải nhẹ nhàng, không được làm các em kích động mà coi bây giờ hắn đang làm cái quái gì vậy!!???

"Đồ hai mặt..."

Trần Tiểu Quyên vừa quay về từ văn phòng đã nghe được tiếng động lớn phát ra ở trong phòng của Chính Quốc. Nhìn xung quanh, cô thấy đã có một vài thực tập sinh hoàn thành buổi vấn đáp và đi ra ngoài. Chỉ có điều phòng nhóc con kia vẫn chưa có dấu hiệu được khóa, tức là người trong phòng vẫn chưa thực tập xong. Cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn khắp dãy hành lang, cái cậu vừa nãy không thấy đâu, cả Mẫn Doãn Kỳ nữa. Trần Tiểu Quyên nghĩ thầm trong đầu, càng thêm chắc rằng đã có chuyện xảy ra với Điền Chính Quốc. Cô thở ra một hơi, đôi chân thẳng tấp sải bước về căn phòng ba trăm mười ba như dự định.

--------------------








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net