Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô y tá từ tốn mở cửa phòng bệnh của Jungkook, bước ra ngoài kêu mọi người vào trong để gặp em và nghe bác sĩ thông báo về tình trạng hiện tại của cậu nhóc.

Ông bà Jeon bước vào trong nhìn thấy bảo bối của mình ngồi thành một cục nhỏ trên giường, khuôn mặt non nớt với đôi mắt to tròn lộ rõ ra biểu cảm ngây thơ, rụt rè làm cho bọn họ xao xuyến không thôi, đã lâu lắm rồi mới thấy đứa nhỏ ngồi ngoan ngoãn như vậy, vừa nhìn đã muốn chạy lại cưng nựng một trận.

" Hiện tại sức khỏe bệnh nhân đã tốt lên nhưng vì rơi vào hôn mê lâu khiến cho não bộ có chút bị trì trệ, cậu ấy chỉ nhớ một ít thông tin về bản thân và gia đình, còn một vài sự kiện có thể đã quên đi mất, gia đình có thể hỏi cháu thêm để xem cháu còn nhớ những gì. Điều này sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của cháu vì khi chúng tôi kiểm tra thấy được đa phần kí ức bị mất là thuộc nhóm kí ức tiêu cực, tức là những sự kiện tồi tệ xảy ra trước đây hoặc những chi tiết nhỏ không quan trọng thì não bộ sẽ tự động xóa đi. Tâm sinh lí sau vụ việc này có thể bị ảnh hưởng bởi vì kí ức có thể trở lại chứ không biến mất hoàn toàn. Giống như kí ức được não bộ cất giữ trong một chiếc tủ nhưng vì tác động mạnh từ bên ngoài khiến cho cái tủ đóng chặt, kí ức sẽ không thể thoát ra nên không thể nhớ lại được. Nếu như não bộ lại tiếp tục chịu tác động nào đó liên quan đến kí ức, nó sẽ trở thành chiếc chìa khóa để mở tủ ra, lúc đó có khả năng cao bệnh nhân sẽ nhớ lại được mọi chuyện mà bản thân đã trải qua. "

Jungkook ngồi kế bên nghịch thỏ bông mà anh hai lúc nãy đem đến, nghe ông bác sĩ nói gì về kí ức mà nhức nhức cái đầu, hiểu gì chết liền aaaa.

" Nói chung là nên trông chừng cậu nhóc cẩn thận không nên để cháu nó gặp phải trường hợp như vậy nữa là được. Còn về phần các vết sẹo, chỉ cần bôi thuốc này thường xuyên là nó sẽ mờ đi. Chứ khuôn mặt đáng yêu như thế, để bị sẹo thì tiếc lắm đó. " Bác sĩ nói rồi đưa cho bà Jeon một tuýp thuốc mờ sẹo, tay còn lại đưa lên xoa đầu đứa nhỏ. Quả thật hơn 30 năm làm nghề, lần đầu tiên ông mới thấy có một bệnh nhân đáng yêu như vậy. Tuổi cũng ngang bằng với đứa con trai đang du học bên Mỹ khiến ông cảm thấy nhớ đứa nhóc ấy vô cùng.

" Vậy...khi nào Jeon Jungkook mới được xuất viện vậy bác sĩ ? " Junghyun lúc này mới lên tiếng, coi như là hỏi thay bố mẹ mình luôn.

" Ở lại theo dõi thêm hai ngày nữa, nếu sức khỏe không còn gì đáng lo ngại thì có thể về. "

" Vâng, cảm ơn bác sĩ. "

Lời cảm ơn vừa thốt ra, vị lương y cười nhẹ gật đầu sau đó cùng y tá thu dọn đồ đạc ra ngoài, tiếp tục công việc khám chữa bệnh cho các bệnh nhân khác.

Lúc này ông bà Jeon mới chuyển tầm mắt sang Jeon Jungkook, ân cần hỏi thăm:

" Con thấy ổn hơn chưa Jungkook ? Có cảm thấy đau ở đâu không ? "

" Đầu có hơi đau một chút, cả chân nữa, cả tay nữa, tất cả đều đau. " Đứa nhỏ ngẩn ngơ nói trong vô thức, nhìn vào là biết cậu là muốn được bố mẹ quan tâm chứ không hề cảm thấy đau như vậy.

Bọn họ nhìn thấy biểu cảm đáng yêu đấy thì bật cười, nét vui vẻ lâu lắm rồi mới xuất hiện lại trên khuôn mặt phúc hậu của hai ông bà chủ Jeon gia.

" Nhưng hai bác thật sự là ba mẹ của con, còn anh này là anh hai của con sao ? " Jeon Jungkook bất ngờ hỏi một câu khiến cho gia đình bốn người nhưng hết ba người bị xịt keo cứng ngắt.

Không khí ngượng ngạo bỗng chốc bị xóa tan đi bởi tiếng cười trầm ấm pha đầy sự yêu thương của Jeon Junghan. Ông tiến tới gần giường bệnh, đặt tay lên mái tóc bông mềm của đứa con trai út, thủ thỉ từng lời thật nhẹ nhàng:

" Đúng vậy, đây là gia đình của con, từ nay trở về sau chúng ta sẽ không để cho con phải chịu đựng bất kì sự đau đớn nào khác nữa. "

Chẳng biết có hiểu hay không, chỉ thấy Jungkook nở một nụ cười đáng yêu, gật nhẹ đầu nhỏ thay cho câu trả lời. Kể từ bây giờ, cuộc đời Jeon Jungkook sẽ chính thức bước sang trang mới....

********************

" Chị Eunhaaaaaaaaaa, chị hong được đi mà. " Đứa nhỏ ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chân của Park Eunha cứng ngắt không buông.

Cô gái bất lực đưa ánh mắt cầu cứu đến ông bà Jeon đang ngồi nơi ghế sofa kiểm tra lại một ít đồ dùng cần thiết trước khi bay ra nước ngoài công tác.

Như hiểu được nỗi lòng của cô, Jeon Junghyun từ đâu tiến tới, vòng tay ngang eo Jungkook kéo ra rồi vác hẳn lên vai mình:

" Yên nào, anh đưa mày tới công ty chơi, đừng có quậy phá. "

" Không, ba mẹ cứu con, anh hai bắt nạt connnnn. "

Bà Jeon nhìn theo bóng lưng Junghyun khuất sau cánh cửa cùng với đó là tiếng la thất thanh của Jeon Jungkook thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Đã gần hai tuần trôi qua kể từ ngày Jungkook xuất viện, cuộc sống thì vẫn cứ trôi theo quỹ đạo ban đầu của nó, chỉ khác ở chỗ dường như biến cố lớn ấy đã làm thay đổi tính cách của cậu nhiều đến đáng kể. Jungkook trở nên cứng đầu và bướng bỉnh hơn bình thường, càng ngày càng thích bám người và dựa dẫm vào người khác. Rõ ràng lúc trước cậu không có như thế, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện cơ mà.

Tạm gác lại suy nghĩ đó, bà chuyển tầm mắt sang cô quản gia Eunha đang cặm cụi dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc trong nhà trước khi thực hiện chuyến xuất ngoại lần đầu tiên trong đời cùng với ông bà Jeon.

" Eunha, con sửa soạn đồ xong chưa, chúng ta sẽ xuất phát lúc 11h trưa đấy. "

" Vâng, con xong hết rồi, bây giờ chỉ cần dọn dẹp chút xíu đồ trong nhà cho gọn gàng lại thôi. "

" Ây da, những việc như vậy là của người giúp việc, con không cần phải động tay động chân như vậy. "

" Không sao đâu ạ, con làm một lát là xong ngay thôi. "

Sau hơn ba tháng quay về Hàn Quốc để chăm sóc cho Jungkook thì hôm nay bọn họ lại có chuyến công tác dài hạn đến Singapore. Chẳng biết khi nào mới về bởi vì ông Jeon dự đoán đây sẽ là lần đi công tác lâu nhất vì công ty bên đó đang gặp khá nhiều rắc rối. Ông bà bắt buộc phải bay qua bển để giải quyết và tiến hành một cuộc tuyển chọn lại nhân viên ở các vị trí, sàn lọc đi những người không có thực lực. Nếu đi lâu mà mướn khách sạn thì tốn kém lắm nên bà Jeon quyết định mua luôn một căn nhà không nhỏ cho lắm ở ngay trung tâm thành phố gần công ty để tiện cho việc đi lại nghỉ ngơi. Đi lâu như vậy bọn họ cũng cần có một người để lo các công việc lặt vặt xung quanh nên " bế " hẳn Eunha đi theo. Mặc dù Jungkook không đồng ý việc bọn họ tiếp tục đi công tác bỏ cậu ở nhà mà lại còn đem chị Eunha theo nhưng biết sao giờ, dù gì thì việc công tác lần này rất gấp và quan trọng, Eunha cũng chưa được ra nước ngoài bao giờ nên coi như một công đôi việc vậy, vừa cho cô đi chơi, vừa quản lí tài liệu và chăm sóc nhà cửa giúp ông bà Jeon thì quá là hợp lí còn gì nữa. Còn Junghyun và Jungkook thì " vứt " ở nhà cũng được, hai đứa nó tự biết chăm nhau, chẳng cần quan tâm lắm đâu...

**********************

" Anh hai ác độc, tại sao lại chia cắt em với chị Eunha chứ ? "

Jungkook ngồi trong xe bĩu môi phồng má trách móc Junghyun khiến anh nhức cả đầu, cuối cùng phải cứng rắn dùng chất giọng nghiêm túc để nói với em mình:

" Đừng có cáu kỉnh như thế, nếu anh không mang em đi, tí nữa bố mẹ cũng sẽ vứt em ở nhà, lúc đó có hối hận cũng không ai đến cứu vớt em đâu. "

" Chứ hong phải muốn em đến công ty chơi cùng anh sao ? " Jungkook cuối mặt xuống lầm bầm trong miệng.

" Anh mới không cần, vác theo em chỉ tổ mệt thêm, sớm muộn gì cũng quậy phá loạn cả cái công ty của anh thôi. "

" Anhhhhh. "

Jungkook kêu lên một tiếng rồi quay mặt sang phía cửa sổ ngắm đường, giận dỗi chẳng thèm để ý tới anh mình nữa.

Chiếc xe sang trọng lái thẳng xuống hầm giữ xe rồi từ từ dừng lại. Nam nhân cao ráo bước xuống cùng với một đứa nhỏ trắng hồng xinh xinh, chỉ có điều cái mặt như vừa bị ai dành ăn hết phần. Jeon Junghyun nắm lấy cổ tay Jungkook bước lên sảnh chính như thường lệ. Không khác gì với lần đầu anh đưa cậu đến đây khoảng một năm trước, những người nhân viên cứ nhìn thấy cậu lại tụm lại xì xào to nhỏ với nhau, chủ yếu là khen con thỏ nhỏ này quá dễ thương rồi, một vài người khác vô tình nhắc đến biến cố vài tháng trước của cậu cùng với lời xót xa không thôi. Junghyun nghe được thì hay mày cau lại, phóng sát khí đến chỗ bọn người đó rồi lớn tiếng nói:

" Tôi thuê các người để đến đây tụm ba tụm năm bàn tán chuyện ngoài lề công việc sao ? "

Chẳng người nào dám cất giọng trả lời, ai nấy đều khúm núm từ từ rón rén quay trở lại vị trí công việc của mình mà tiếp tục làm việc chăm chỉ.

" Hiong hung dữ quá đi. " Jungkook thấy anh quát nhân viên như vậy thì quay sang lườm anh một cái đầy yêu thương.

" Còn không phải để bảo vệ cho em sao con thỏ ngốc này. " Junghyun thấy ánh mắt của em mình như vậy thì cốc vào đầu Jungkook một cái rồi kéo tay cậu đi.

" Nhanh lên phòng giùm tui cái đi tiểu tổ tông, em còn ở đây một giây phút nào nữa thì bọn họ sẽ chẳng thể tập trung vào công việc nổi đâu. "

Jungkook cứ thế bị đưa đi trước hàng loạt cặp mắt nuối tiếc của tất cả nhân viên trong sảnh, bọn họ đầu nhảy số ra 7749 kế hoạch dụ thỏ vào chuồng, nhất định phải đem con thỏ ấy xuống đây chơi mới được hehehehe.

-------------------------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net